Dương Gia Lợi nghiêng đầu nhìn tôi, có vẻ như muốn hỏi tôi rằng tại sao lại cười.
Tôi chỉ thôi cười, rồi nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Sau khi dừng xe, Dương Gia Lợi đi ra phía sau mở thùng xe, tôi đi theo thì nhìn thấy hai thùng giấy lớn.
“Cái gì vậy?”
“Tờ rơi.” Dương Gia Lợi bưng một thùng, tôi đi tới bưng thùng còn lại, nhưng vẫn còn một xấp tờ rơi nhỏ được buộc bằng dây thừng nữa. Nội dung quảng cáo rõ ràng dễ hiểu… Cuộc phiêu lưu ở thị trấn Ngũ Phúc.
Tôi mỉm cười, hoá ra Dương Gia Lợi đã bắt tay hành động từ lâu.
Tôi cầm lên, trọng lượng không nhẹ lắm, nhưng cầm trong một khoảng thời gian ngắn thì không thành vấn đề.
Dương Gia Lợi đóng cửa xe lại, tôi đặt chồng tờ rơi lên trên thùng giấy của mình, thử ước lượng, và cảm thấy vẫn ổn, nhưng không ngờ là cô ấy đã xoay người lại cầm chồng tờ rơi đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Dương Gia Lợi, cô ấy yên lặng đi ở phía trước.
Hồi cấp ba Dương Gia Lợi là một cô gái đúng chuẩn yếu đuối. Khi đó, mỗi khi sang học kỳ mới đều phải đi lấy sách, cô ấy chỉ cầm năm cuốn sách thôi đã than mệt, cuối cùng tôi phải giúp cô cầm một nửa. Sau đó cô ấy sẽ ngọt ngào nói cảm ơn với tôi: “Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Kim!”
Nghĩ đến đây, cõi lòng tôi lại nhói đau, đã bao lâu rồi Dương Gia Lợi không cười với tôi như thế nhỉ?
Bây giờ, cô ấy vững vàng bưng thùng giấy lớn đi phía trước. Chúng tôi im lặng đi dọc theo hành lang, tại một ngã rẽ tiếp theo không biết có sự kiện gì. Một đám học sinh đang nhao nhao xếp hàng, có lẽ là vì nhìn họ quá lâu, tôi dường như thấy được bóng dáng của mình và Dương Gia Lợi năm ấy. Tuổi học trò ngây ngô, ngoài học hành ra thì không có thứ gì có thể làm khó cuộc sống vô ưu vô lo của chúng tôi.
“Reng reng reng…” Chuông báo hết giờ vang lên, tiếng ồn ào trở nên rõ ràng hơn. Tôi nhẹ nhàng giẫm lên gạch lát cũ kỹ, chúng dường như được chứng kiến những dấu chân kỳ diệu tiếp nối cuộc sống, tâm trạng của tôi bỗng chốc trở nên phấn chấn hẳn lên.
Bất tri bất giác tôi và Dương Gia Lợi đã sánh vai bên nhau.
Tôi nhận thấy bầu không khí xung quanh cô ấy dường như dịu đi phần nào. Tôi có cảm giác cô ấy chinh là Dương Gia Lợi trong kí ức thời trung học của mình.
Hồi cấp ba, cô ấy thích xõa tóc, vì cho rằng như thế mới xinh đẹp; còn bây giờ cô ấy rất ít khi thả tóc. Mặc dù tôi chưa từng hỏi, nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy búi tóc là bởi vì cho rằng như vậy gọn gàng chững chạc hơn.
Những điều từng theo đuổi đã khác xưa.
Học sinh giải tán, còn chúng tôi tiếp tục đi về trước.
“Dương Gia Lợi.”
Cô ấy quay sang nhìn tôi.
“Chúng ta làm lành đi!” Tôi cầm lấy thùng giấy mà cô ấy xếp chồng ở phía trên thùng của mình: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa.”
Cô ấy dừng lại và nhìn tôi.
“Cậu không thích tôi là người đồng tính, tôi cũng không thích cậu không thích đồng tính.” Ngay cả tôi cũng thấy buồn cười khi nghe bản thân nói lời quanh co này: “Nhưng chúng ta vẫn là những người bạn thân lâu năm mà.”
“Trở về trường khiến tôi nhớ lại rất nhiều kỉ niệm hồi nhỏ của chúng ta, chẳng phải cậu từng nói rằng không muốn mất đi người bạn là tôi đây, sao tôi lại không muốn thế chứ?”
“Tôi cũng không muốn mất đi cậu.”