Sáng thứ Bảy, tôi rón rén xuống giường, cửa phòng Dương Gia Lợi còn chưa mở, tôi cảm thấy thật may mắn.
Tôi cũng không thể làm gì được với cảm giác thấp thỏm có tật giật mình này.
Có lẽ cũng giống như tâm trạng khi người lớn trong nhà không thích bạn đi ra ngoài đi chăng?
Vương Chân Y gọi điện nói rằng cô ấy đang ở ngoài, tôi khẽ khàng đóng cửa lại, và đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, tôi mới thấy hôm nay cô ấy mặc y phục mùa hè tươi mát, phối màu không thể chê vào đâu được.
Áo croptop màu sáng kết hợp quần đùi khoe ra bắp đùi trắng sáng.
Chiếc áo cổ chữ V của cô ấy khoét rất sâu. Tôi xin đính chính lại, đó là một chiếc quần siêu ngắn, ngắn tới mức giống như quần lót! Hơn nữa bởi vì cô ấy đang ngồi nên chiếc quần càng ngắn hơn.
“Sao cậu lại mặc thế này!”
“Thế nào?” Vương Chân Y xáp lại gần tôi, ghế tài và ghế phụ có độ dốc nên khi cô ấy nghiêng người như vậy khiến cổ áo chữ V càng lộ rõ hơn.
Mẹ kiếp! Đây chính là minh chứng cho việc tôi thật sự thích nữ giới, tôi có cảm giác mặt mình đỏ bừng.
Tôi dốc túi xách ra, lấy ra một chiếc áo khoác len ném cho Vương Chân Y: “Cậu là muốn lộ hàng à! Cho cậu mượn đấy!”
“Đây là ham muốn chiếm giữ sao? Ý cậu là chỉ có cậu mới được nhìn bộ ngực của tớ thôi chứ gì?” Vương Chân Ý xán lại gần tôi hơn, tôi chắc chắn cô ấy đang cố ý ưỡn ngực.
“Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy?” Cô ấy nói như vậy đúng là không biết xấu hổ.
“Xin hãy làm người phụ nữ đàng hoàng có được không hả?” Tôi tức giận hét lên.
“Phụ nữ không xấu xa, thì phụ nữ sẽ không yêu.” Vương Chân Y nhún vai, vẻ mặt đầy đắc ý, sau khi ngồi lại chỗ của mình thì nói với giọng điệu nhẹ tênh.
Tôi không cãi lại, chỉ quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ và nói chuyện về quán cà phê.
“Chúng ta đi sớm thế này, buổi tọa đàm mấy giờ bắt đầu?”
“Chúng ta lái xe đến gần trạm xe lửa Nghi Lan hóng gió một lát nhé?” Vương Chân Y thoải mái nói: “Gần trạm xe lửa Nghi Lan có rất nhiều quán cà phê kiểu mới sáng tạo, chúng ta đi tìm hiểu một chút.”
“Được!”
Xe chạy ngang qua đường Đông thành cổ Nghi Lan, ở đó có nhà kho và khu tập thể cũ được cải tạo thành không gian nghệ thuật nhân văn, nơi có bầu không khí dễ chịu mà cuốn hút.
Chúng tôi ăn cơm trưa gần đó, rồi đi dạo mấy quán cà phê đặc sắc, tôi uống cà phê nhiều đến mức buồn nôn.
Vương Chân Y đi ở phía trước, trang phục thoải mái của cô ấy hoàn toàn thu hút mọi ánh nhìn.
Trông cô ấy một tay cầm cốc cà phê, một tay cầm điện thoại tìm đường, tinh thần phấn chấn khiến cô ấy trẻ ra mấy tuổi, không khác gì nữ sinh đại học.
Tôi nhớ lại hồi đại học cô ấy điên cuồng cũng như vậy, và đi đến bất cứ nơi nào mình muốn,
Nghĩ đến lúc trước tôi cứ xoắn xuýt về việc mình thích Dương Gia Lợi từ khi nào. Tôi và Vương Chân Y quen biết lâu là vậy, cô ấy thích tôi từ khi nào nhỉ?
“Quán cuối cùng rồi!” Vương Chân Y nhìn đồng hồ: “Chúng ta đến buổi tọa đàm thôi!”
Buổi tọa đàm được tổ chức tại The Wall, một mô hình kinh doanh kết hợp giữa âm nhạc và sách, âm nhạc là loại âm nhạc Indie (*) hiếm thấy.
(*) Nhạc Indie Nhạc indie bắt nguồn từ nguyên gốc tiếng Anh “independent music” (tạm dịch: nhạc độc lập) là nhạc được sản xuất độc lập ngoài những hãng đĩa chính thống hay công ty con của họ. Đây là một phong cách nhạc tiệm cận với quan điểm Do it yourself trong thu âm và sản xuất âm nhạc. Theo nghĩa rộng hơn, khái niệm “indie” không chỉ miêu tả việc sản xuất âm nhạc độc lập mà còn dùng để chỉ các sản phẩm hoặc phong cách nhạc không thể xếp được vào những thể loại nhạc hiện có (theo Wiki)
Vừa nhìn đã thấy rõ đây là mô hình nhà gỗ kiểu Nhật cởi mở, tôi đã hiểu tại sao Vương Chân Y lại muốn đến đây.
Tầng một bán toàn đĩa CD physical phong cách âm nhạc Indie.
Chúng tôi đi theo bảng chỉ dẫn lên lầu hai. Đây là khu vực ngồi trải chiếu tatami mở, có mấy tấm áp phích phim trên cầu thang, xem ra ở đây cũng có chiếu phim.
Lầu hai kín khách đến 70%, điều này vượt quá dự liệu của tôi, vốn tưởng rằng chỉ toàn động vật giống cái, không ngờ lại có cả nam giới. Tiếng nói chuyện của mọi người không lớn, những tiếng thảo luận đầy thoải mái và cởi mở.
Chẳng mấy chốc, có một người mặc váy mùa hè xuất hiện trên bục với nụ cười đầy sức cuốn hút. Cô ấy là MC của Hội Gay Straight Alliance. Cô ấy và mọi người sôi nổi chào hỏi nhau, đồng thời giới thiệu diễn thuyết gia lần này.
Một người phụ nữ vững vàng bước đến bục: “Gần Viện bảo tàng Lan Dương có một công viên nước, tôi là huấn luyện viên cá heo.”
“Để hình dung về thủy cung của chúng tôi, thì đó là chúng tôi kêu gọi mọi người hãy để các loài động vật thể hiện hình dáng ban đầu của chúng theo cách gần gũi nhất với tự nhiên.”
“Điều này khó đến mức nào?”
“Nói theo trại cá heo của chúng tôi thì, cá heo của chúng tôi cần phải cho ăn vitamin đặc biệt, bởi vì nguồn cung cấp thức ăn của thủy cung là cá đông lạnh, không có sự cân đối dinh dưỡng của cá tươi.”
“Chúng ta đều cho rằng để động vật sống trong môi trường tự nhiên nhất là điều cần thiết. Thế nhưng vì sự cần thiết này, chúng ta cũng phải làm những chuyện trái tự nhiên.”
“Rất mâu thuẫn, đúng không?”
“Tôi biết rất nhiều người nghĩ rằng đồng tính cứ thuận theo tự nhiên là được, lập pháp chưa chắc có thể khiến người ta chấp nhận việc này, vậy tại sao không thuận theo tự nhiên, cứ để mọi người trong xã hội dần dần quen với điều này là được?”
“Nhưng thật ra, chúng ta cần phải có sự can thiệp.”
“Đa số chúng ta đều là những người gió chiều nào xoay chiều nấy. Khi có một số người tỏ thái độ, chuyện này là có thể, là được phép, thậm chí là đoàn kết lại với nhau, như thế sẽ mang đến sức mạnh hoàn toàn khác.”
“Vì vậy, chúng ta rất cần đến luật hôn nhân đồng tính.”