Được sao?
Tôi cứng ngắc xoay người lại, muốn xác nhận có phải mình đã nghe nhầm hay không, và còn ngắc ngứ hỏi: “Cậu vừa nói là ‘được’ sao?”
“Ừ!” Dương Gia Lợi nói thẳng mà không buồn chớp mắt lấy một cái: “Tôi vẫn có thể thưởng chút quà cho cấp dưới làm việc vất vả mà.”
“Ý cậu là tổ chức một chuyến du lịch cho nhân viên sao?” Đúng vậy, tôi đã nói rồi mà, người sợ đồng tính như Dương Gia Lợi làm sao có thể thật sự hẹn hò với tôi chứ?
Là hẹn hò đó! Là kiểu hẹn hò phải nắm tay, chạm má đấy.
“Đúng thế! Tôi đã phải hy sinh rất nhiều đấy.” Dương Gia Lợi cũng đứng lên rót cho mình một cốc nước.
Không được, cô ấy bình tĩnh như vậy chẳng phải cho thấy tôi có tâm tư khác sao?
Đây chỉ là chuyến du lịch cho nhân viên mà thôi, tôi cần phải làm gì đó thể hiện mình suy nghĩ trong sáng của mình.
“Cậu chi trả mọi chi phí nhé!”
“Cậu muốn đi đâu?” Dương Gia Lợi vẫn không dễ dàng mắc bẫy, đúng là đáng ghét!
“Tôi muốn đến nơi thật đắt tiền.”
“Thừa cô, thị trấn chúng ta nghèo lắm! Cậu muốn chuyến du lịch của mình còn đắt hơn tiền thuế sao?”
“Vậy, vậy để tôi lên kế hoạch. Ngày mai chúng ta đi!” Tôi cố ý trưng ra vẻ mặt gian xảo đã đạt được ý đồ, rồi đi phăm phăm về phòng.
Tuy với Dương Gia Lợi thì đây chỉ là chuyến du lịch dành cho nhân viên, nhưng với tôi thì đó là buổi hẹn hò đấy.
Tôi có thể… Tôi có thể xem như đây là buổi hẹn hò!
Tôi làm vậy chỉ vì muốn chữa trị cho cô ấy, để cô ấy biết rằng phụ nữ hẹn hò với nhau cũng tuyệt vời như hẹn hò với đàn ông, như thế thì cô ấy sẽ không sợ người đồng tính nữa!
Kim Tâm Ngh, mày phải gánh vác trọng trách nặng nề rồi.
Sáng sớm mở cửa phòng ra, tôi còn hít thở sâu vài cái cho tỉnh táo. Kim Tâm Nghi! Tỉnh táo.
Phòng bếp có tiếng động, Dương Gia Lợi cũng đã thức dậy. Tôi đi vào bếp, suýt nữa thì nghẹt thở khi nhìn thấy cô ấy.
Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng điểm hoa văn màu xanh lá đơn giản, phía trên là áo tay ngắn giản đơn.
Vấn đề là cô ấy mặc váy đấy! Tôi còn không nhớ gì về việc cô ấy mặc váy đây này.
Trông cô ấy rất đẹp, rất cao quý trang nhã. Tôi ngẩn người đứng nhìn.
“Cậu còn chưa tỉnh ngủ à?” Dương Gia Lợi đặt tách cà phê lên quầy bar.
Tôi lấy lại tinh thần, giả vờ ho khan vài tiếng: “Chào, chào buổi sáng!”
“Xin chào.” Dương Gia Lợi cười dịu dàng đáp lại. Tôi vỗ ngực hòng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Nghĩ đến việc hôm nay là ngày “hẹn hò” của chúng tôi, theo quy tắc hẹn hò thì phải nhớ khen gu ăn mặc của đàng gái.
“Hôm nay cậu mặc đồ đẹp lắm!” Những lời này không hề trái với lương tâm, không đơn thuần chỉ là tuân thủ quy tắc hẹn hò.
“Cảm ơn cậu.” Dương Gia Lợi mỉm cười đáp lại: “Cậu cũng vậy.”
Tôi không như vậy, cô ấy nói linh tinh.
“Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Có thể cho tôi biết rồi chứ!”
“Đương nhiên!”
Để thể hiện mạnh thiếu nữ của mình, hôm nay tôi đặc biệt xung phong đảm nhiệm lái xe.
Trước tiên là dẫn Dương Gia Lợi đến một quán cà phê cổ kính, được sửa sang từ một kho hàng cũ.
Dương Gia Lợi ngồi bên cửa sổ, ánh nắng rơi xuống gò má cô ấy, khiến cô ấy giống như tiên nữ giáng trần.
Đoan trang tao nhã, dịu dàng, tiểu thư khuê các. Rõ ràng là tôi đã nói với mình rằng Dương Gia Lợi chỉ coi đây là chuyến du lịch dành cho nhân viên thôi, nhưng tôi vẫn không khỏi chìm trong cảm giác hẹn hò, đứng ngồi không yên.
“Nghe nói cà phê ở đây rất ngon.” Tôi ngồi nghiêm chỉnh và cầm menu lên.
“Buổi sáng chúng ta đã uống cà phê rồi.”
Tôi phản ứng lại, dùng menu che mặt. Thật ngu ngốc, buổi sáng chúng tôi vừa mới uống cà phê, bây giờ tôi còn dẫn Dương Gia Lợi đi uống cà phê nữa chứ. Mẹ kiếp!
Dương Gia Lợi muốn cười lại không dám cười, nghẹn đỏ cả mặt.
“Cậu muốn cười thì cứ cười đi!” Tôi tức giận giấu mặt sau menu.
“Không sao, cậu không cần phải căng thẳng như thế, chúng ta chỉ tham gia chuyến du lịch dành cho nhân viên thôi mà.”
“Nhưng tôi có nhiệm vụ mật.” Tôi ngẩng đầu lên, ra vẻ nghiêm túc: “Tôi muốn chữa trị chứng sợ đồng tính của cậu!”