Vài ngày sau, dưới sự sắp xếp của nhóm Dương Gia Lợi, Tống Vãn Nhu và Lục Lộ đã đến thị trấn để trải nghiệm cuộc sống nông thôn.
Bởi vì từng gặp mặt một lần, chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cà phê của Ôn Phỉ.
Tôi cùng Dương Gia Lợi bước vào quán cà phê, bên trong đã có hai, ba người đang yên lặng uống cà phê.
Hơi thở đều đặn của Ôn Phỉ khiến mọi người bình tĩnh lại và tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng trong quán.
“Hai người tới rồi à.” Ôn Phỉ mỉm cười với tôi, một tay cầm hai tờ thực đơn. Mấy ngày trước chúng tôi đã liên lạc và thông báo với cô ấy rằng sẽ có một youtuber đến phỏng vấn.
“Đây là Thị trưởng của chúng tôi.”
Dương Gia Lợi đưa tay ra, mỉm cười thân thiện: “Xin chào, tôi là Dương Gia Lợi. Quán cà phê của bà chủ Ôn bài trí rất trang nhã.”
“Cảm ơn cô.” Ôn Phỉ cười nhẹ, không gần gũi cũng không xa cách, càng không có ý muốn nói chuyện, vì thế tôi bèn lên tiếng hỏi: “Quán cà phê kinh doanh tốt chứ?”
“Cũng tạm ổn.” Ôn Phỉ nghiêng đầu: “Một mình tôi vẫn kham đươc.”
Sau đó Tống Vãn Nhu và Lục Lộ đẩy cửa bước vào, vừa bước vào đã giơ tay quạt: “Trời ơi! Cuối cùng cũng tìm được rồi!”
Hai người họ đang cầm một chiếc gậy selfie có gắn camera. Lục Lộ nhanh chóng cố định chiếc camera trên bàn.
“Chị Kim! Xin lỗi vì đã để chị chờ lâu!” Lúc này, khuôn mặt tròn trịa của Tống Vãn Nhu đầy vẻ thân thiện. Tôi mỉm cười với họ, hai người họ nói với tôi rằng họ muốn nói chuyện với chủ quán cà phê trước. Tôi và Dương Gia Lợi ngồi sang bàn bên cạnh để đợi họ.
Đầu tiên, Ôn Phỉ trả lời một số câu hỏi về quán cà phê. Tống Vãn Nhu hỏi: “Tại sao quán cà phê không có biển hiệu? Rất khó tìm!”
Nghe câu hỏi này, Ôn Phỉ nở nụ cười tự tin, “Vậy tôi hỏi cô trước nhé, cô làm sao tìm được quán cà phê?”
“Chúng tôi hỏi một chú đang đi đường!”
“Chú ấy rất tốt bụng! Chúng tôi cũng biết nơi câu cá là ở đâu rồi đấy! Lần sau chúng tôi sẽ thử tới đó.”
“Vậy là bởi vì không biết đường, nên hai người sẽ phải hỏi thăm người dân địa phương đúng không?” Ôn Phỉ nhìn về phía chúng tôi: “Đây là một cách mà chúng tôi nghĩ ra, để góp chút công sức cho thị trấn Ngũ Phúc này.”
“Quán cà phê của chúng tôi nên hòa làm một với thị trấn Ngũ Phúc. Chúng tôi là một quán cà phê nhỏ ẩn trong thị trấn Ngũ Phúc. Cần phải tìm mới có thể giải được câu đố!” Ôn Phỉ nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Các bạn phải cố gắng mạo hiểm mới có thể tìm được phương hướng!”
“Điều này thật thú vị!” Lục Lộ vỗ tay lớn tiếng nói: “Bà chủ Ôn ăn ảnh thật đấy. Video này nhất định sẽ rất nổi tiếng cho mà xem!”
“Hai bạn muốn uống gì?”
“Vãn Vãn, em có đói bụng không, ăn chút đồ ăn nhẹ nhé?” Lục Lộ chỉ vào những bức ảnh tinh xảo trên thực đơn.
“Ừ…” Tống Vãn Nhu hơi do dự, Lục Lộ liếc nhìn cô ấy, đột nhiên quàng tay lên vai Tống Vãn Nhu: “Đừng cố gắng giảm béo nữa!”
“Nhưng cư dân mạng nói em quá béo…”
“Đừng nghịch!” Lục Lộ nắm tay cô ấy: “Em biết rõ là mình không béo mà.”
Tống Vãn Nhu cười khúc khích, dụi mặt vào cánh tay Lục Lộ, không có hành động quá thân mật nhưng lại khiến tôi có phần ghen tị.
Họ thật tự nhiên, thật sống động.
Tôi cầm tách cà phê lên, liếc nhìn Dương Gia Lợi. Cô ấy đang nhìn cây thông đen ở bên ngoài.
Tôi nghĩ rằng hai chúng tôi sẽ không bao giờ có thể giống như họ. Thay vào đó, tôi thấy mình khao khát một người bạn đời, cuộc sống của một người bạn đời.
Tôi rất ghen tị với hai người Tống, Lục.
“Tôi đi pha cà phê cho hai người trước, vui lòng ngồi đợi một lát nhé.”
Tống Vãn Nhu và Lục Lộ mỉm cười đi về phía tôi. Tôi cảm thấy nụ cười của họ thật chói mắt.