“Cậu muốn uống gì không?” Dương Gia Lợi không trả lời tôi, mà mở tủ lạnh ra.
“Dương Gia Lợi, trả lời tôi đi chứ!” Tôi không chịu buông tha.
Cô ấy đóng cửa tủ lạnh lại, không lấy gì cả: “Tôi đã nói không rồi mà.”
Cô ấy quay lại, hét vào mặt tôi với ánh mắt hung dữ: “Đừng vô cớ gây sự nữa.”
Cô ấy càng không muốn nói, tôi càng muốn hỏi, như vậy chẳng phải là có tật giật mình sao: “Ôi chao, cậu nói cho tôi biết đi!”
“Kim Tâm Nghi! Đừng tưởng rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều thích cậu, được không hả?” Cô ấy cả giận nói: “Tôi không phải Vương Chân Y! Tôi không phải Ôn Phỉ! Tôi không thích phụ nữ!”
“Vậy chuyện bức thư tình là như thế nào!”
“Đó chỉ là một sai lầm hồi nhỏ mà thôi!”
“Vậy sai lầm đó của cậu là với ai?”
“Mẹ kiếp!”
“Chỉ vì tôi thích cậu sao?”
“Tôi không bắt cậu phải thích tôi!”
Cô ấy không bắt tôi phải thích cô ấy?
Tôi giận đến run người, nín thở không cho mình lên tiếng, không dám nhìn thẳng vào mặt Dương Gia Lợi, tôi sợ mình sẽ khóc trước mặt cô ấy. Sau đó, tôi nặng nề nhắm mắt lại, chậm rãi rời khỏi phòng.
Đúng là cô ấy không bắt tôi phải thích cô ấy, chính tôi muốn thích cô ấy nên tôi phải có trách nhiệm giải quyết những cảm xúc không nên có của mình. Sau khi bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra rốt cuộc mình đã làm gì và nói gì.
Ngay cả khi bị kích thích bởi chuyện yêu đương của người khác, tôi cũng không nên áp đặt chuyện này cho Dương Gia Lợi, cô ấy vô tội, cô ấy có nhiều áp lực hơn tôi.
Tôi nên xin lỗi cô ấy.
Cửa phòng Dương Gia Lợi không đóng, tôi gõ cửa rồi mới bước vào. Cô ấy đứng quay mặt về phía giường, áo đã cởi ra, đang băng bó vết thương trên người. Hôm nay cô ấy mặc quần áo dài tay, để băng bó vết thương thì phải cởi áo ra để thay băng.
Tôi đẩy cửa thật mạnh khiến cánh cửa đập vào tường đánh “rầm” một tiếng: “Để tôi giúp cậu!”
Dương Gia Lợi nhặt một chiếc áo ngắn tay mặc vào, tấm lưng trắng ngần của cô ấy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi, cánh tay cô ấy bắt đầu chảy máu.
“Chậm thôi!” Tôi hét lên và nắm lấy tay Dương Gia Lợi, bắt đầu giúp cô ấy quấn băng.
“Xin lỗi, là do tôi nhiều chuyện.”
Dương Gia Lợi im lặng.
“Được rồi.” Tôi giúp cô ấy thắt nút băng gạc, vỗ nhẹ vào chỗ không bị thương của cô ấy, cố nở một nụ cười. Thấy cô ấy không có ý định nói chuyện với mình, tôi tự tìm cho mình một bậc thang: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi!”
Nói xong tôi chuẩn bị rời đi.
“Tôi… tôi… xin lỗi.”
Tôi nhìn Dương Gia Lợi, cô ấy cụp mắt xuống.
“Sao lại xin lỗi?”
“Tôi không nên nói điều đó.”
“Cậu không nói sai gì hết.” Tôi lắc đầu: “Thật ra chuyện không liên quan gì đến cậu, tôi không nên mang ý thích của mình ra để gây áp lực cho cậu, thậm chí không nên đòi hỏi cậu bất cứ điều gì.”
“Tôi không nên làm như vậy.”
Dương Gia Lợi dừng lại, trong tay cầm một miếng băng cũ, nhìn vết máu của mình dính trên đó: “Là tôi làm tổn thương cậu.”
“Dù cậu làm gì thì cũng là thương hại tôi mà thôi, bởi vì tôi thích cậu, nhưng cậu lại không thích tôi.”
“Cho dù gì thì cũng sai mà thôi.” Tôi nghĩ đến Vương Chân Y, nghĩ đến việc mình làm là sai, nghĩ đến việc được yêu cũng là một loại bất lực không thể báo đáp.
“Cậu đừng thích tôi nữa, có được không?” Lần đầu tiên Dương Gia Lợi nhìn thẳng vào tôi sau khi chúng tôi vào nhà.
Tôi liền sững sờ. Đừng thích cô ấy sao? Tôi phải làm thế mới thì mới thôi thích cô ấy đây? Nếu chúng ta quay ngược thời gian, tôi có thể kết thúc tình cảm này không? Hay nhân lúc cô ấy còn đang hoang mang mà tiến tới?
Trở lại những ngày đó……
“Được.” Tôi nó và nhìn thẳng vào mắt Dương Gia Lợi, không né tránh “Nhưng tôi muốn cậu hứa với tôi một điều.”
“Trở lại quá khứ, trở lại với tâm trạng của cậu khi viết bức thư đó.”
Không đợi Dương Gia Lợi từ chối, tôi vẫn muốn chất vấn, nhưng cuối cùng chỉ cảm thấy khó hiểu: “Hẹn hò với tôi đi.”
“Tôi không phải les.” Sắc mặt của Dương Gia Lợi như thể tôi đã yêu cầu quá đáng.
“Nhưng tôi là les.” Tôi nói với vẻ mặt thản nhiên như không có gì: “Vậy là đủ rồi.”
Dương Gia Lợi nheo mắt, có vẻ không hiểu: “Tại sao?”
“Thứ đã có được rồi thì chẳng còn hiếm lạ nữa!” Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, nở nụ cười ranh mãnh “Để tôi toại nguyện một lần, tôi sẽ không thích cậu nữa.”