Bảo tàng rất đơn giản, chỉ trưng bày những bức ảnh mà đằng sau là những câu chuyện mang đầy ý nghĩa. Trong hành lang nhỏ, những ống rỗng bọc thủy tinh rung nhẹ phát ra âm thanh lanh lảnh, tựa như tiếng vọng từ thời không xa xăm.
“Nơi này sắp đóng cửa à?” Dương Gia Lợi nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tường, thấp giọng hỏi.
Tôi gật đầu: “Lượng khách tới tham quan không như mong đợi.” Tôi nhún vai, nhìn đám đông đằng xa với vẻ bó tay: “Chẳng phải nhiều người không thích cảm giác nặng nề này sao?”
“Có rất nhiều bảo tàng chiến tranh ở Trung Quốc, họ sẽ ghi lại ký ức về việc bị xâm lược.” Giọng điệu của Dương Gia Lợi rất khách quan: ” Mặc dù sẽ có người chỉ trích rằng làm như vậy là cố ý tạo ra sự đối lập và làm mất uy tín của một số quốc gia khác để nâng cao hình tượng của Đảng Cộng Sản, nhưng tại sao lại không nghĩ rằng đây là một lời nhắc nhở cho người dân.”
“Những câu chuyện này cho chúng ta biết rằng chúng ta không nên để điều tương tự xảy ra lần nữa, không nên để lịch sử lặp lại.”
“Chỉ là con người…”
“Lịch sử sẽ luôn lặp lại.” Tôi tiếp lời cô ấy, sau đó chúng tôi nhìn nhau cười, dường như không còn chọn lựa nào khác ngoài việc cười trừ.
Tôi nhân cơ hội nắm tay Dương Gia Lợi. Cô ấy nhướng mày, tôi thẳng thắn nói: “Chúng ta đang hẹn hò đấy.”
Cô ấy thoáng khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay lại, mà để tôi dẫn tay đi qua hành lang lịch sử.
Chúng tôi bước vào phòng thu video, nơi phát các cuộc phỏng vấn với những người phụ nữ, rõ ràng họ đã trải qua những điều mà chúng tôi thậm chí không bao giờ có thể tưởng tượng được, nhưng những người phụ nữ này lại có sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Họ thực sự mạnh mẽ, chứ không phải cố tỏ ra mạnh mẽ.
Tôi nhìn vào phòng thu hình, sau khi người phụ nữ nói lời xin lỗi, tôi siết chặt tay Dương Gia Lợi. Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu vào mặt cô ấy, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy.
Tôi chợt hiểu tại sao mọi người lại thích xem phim khi hẹn hò, trong ánh đèn mờ ảo chỉ có hai người kề bên nắm tay nhau, nhìn ánh đèn muôn màu, tựa như chìm sâu trong bóng tối, có thể tay trong tay tiến về phía trước, đi về phía ánh sáng, về phía tương lai muôn màu.
Chúng tôi… Thật sự đang hẹn hò!
“Thực ra, tôi nghĩ…”
Dương Gia Lợi vẫn dõi theo tôi, dù xung quanh rất tối nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy.
“Họ thật vĩ đại.” Tôi thở dài nói.
“Nhà sử học Van Loon(*) từng nói rằng ‘những người đấu tranh cho lòng khoan dung, dù khác nhau đến đâu thì ít nhất cũng có một điểm chung.”
(*)Hendrik Willem van Loon là nhà sử học, nhà báo và tác giả sách thiếu nhi người Mỹ gốc Hà Lan.
“Tín ngưỡng của họ luôn tồn tại sự hoài nghi, họ thật lòng tin tưởng rằng bản thân mình đúng nhưng lại không chắc chắn lắm về điều đó. ”
Dương Gia Lợi ghé sát vào tai tôi: “Cậu đang muốn nói với tôi rằng tôi quá tuyệt đối đúng không?”
“Cái gì?” Tôi quay đầu lại, cảm giác được bờ môi của cô ấy lướt qua má mình, nhịp tim cũng tạo nên một làn sóng điện siêu dài.
Dương Gia Lợi lùi lại một bước, bởi vì tôi nắm chặt tay cô ấy nên cô ấy không thể lùi lại xa hơn: “Cậu đang muốn nói cho tôi biết quan điểm của tôi về đồng tính là quá tuyệt đối sao?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, tôi không nghĩ như thế.” Nhưng sau đó lại bổ sung: “Nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ vậy sao?”
Dương Gia Lợi không nói gì, tôi cũng biết rằng mình không nên tiếp tục chủ đề này, nếu không bầu không khí sẽ bị đóng băng, vì vậy tôi chỉ muốn gạt chủ đề này ra khỏi đầu, nhưng hiện giờ tôi vẫn biết rõ lúc này hai chúng tôi hẹn hò.
Là hẹn hò đấy!
“Đi thôi! Đi ăn cơm.”