“Chào buổi sáng!” Tôi ngáp một cái, rồi chào Diệp Trọng Tân.
Anh ta vẫn còn ngậm bánh bao trong miệng, nên đưa tay chỉ vào cái bánh bao hấp để trên bàn ăn thay cho câu trả lời.
“Bà ngoại đâu?” Tôi cũng ngồi vào bàn ăn, há miệng cắn một miếng bánh bao nóng hổi vừa mới hấp xong.
Sau khi nuốt bánh bao xuống bụng, Diệp Trọng Tân nói: “Đi ra ngoài rồi.”
Tôi hài lòng nhìn chiếc bánh bao béo trắng: “Này, hôm nay anh có thể giúp tôi xin nghỉ được không?”
“Cái gì! Hai người vẫn còn cãi nhau à!” Vẻ mặt Diệp Trọng Tân hơi cáu kỉnh.
“Tôi muốn đi xem phòng để thuê! Anh cằn nhằn cái gì? Có giúp tôi không thì bảo?”
“Biết rồi, biết rồi!”
“Xin chào, Ôn Phỉ.”
Tôi đặt túi lớn túi nhỏ của lên ghế quầy bar. Ôn Phỉ ngẩng đầu nhìn tôi.
“Xin chào, Tiểu Kim.”
Tôi nhìn xung quanh, có lẽ hôm nay là ngày làm việc, nên lúc này trong quán cà phê chỉ có một mình tôi.
“Làm ăn thế nào?”
“Một mình tôi vẫn có thể xoay sở được.” Ôn Phỉ thản nhiên đáp: “Cậu muốn uống gì?”
Tôi nhìn cô ấy đang cúi đầu lau cốc: “Cho tôi một ly latte!”
Cô ấy quay sang khởi động máy pha cà phê espresso. Tôi lắng nghe âm thanh của hơi nước, âm thanh êm dịu như tiếng sóng biển.
“À… Vương Chân Y không sao chứ?”
Ôn Phỉ nhướng mày, “Chuyện này thì cậu phải hỏi cô ấy.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không tiện hỏi cô ấy.”
“Không sao.” Ôn Phỉ nhún vai: “Có lẽ đang bận công việc.”
“Ừ.” Thật ra tôi chỉ muốn biết cô ấy đã khá hơn chưa hay chưa, để sự ích kỷ của bản thân có thể yên tâm mà thôi.
Nhưng tôi thật sự hy vọng cô ấy vẫn ổn. Vương Chân Y là một người tốt như vậy, cô ấy xứng đáng có được những gì tốt nhất, xứng đáng với tình yêu tuyệt vời nhất, toàn tâm toàn ý, và duy nhất…
Ôn Phỉ đặt cà phê lên bàn trước mặt tôi. Tôi cầm lấy quai cốc, nhẹ giọng hỏi: “Phải mất bao lâu thì mới hết yêu một người?”
Cô ấy vừa dùng khăn lau qua quầy bar, vừa nói: “Có thể rất lâu, cũng có thể rất nhanh.”
“Đôi khi chỉ nhanh như một cái chớp mắt vậy.”
“Nhưng đôi khi lại kéo dài đến mức cậu không nghĩ rằng mình sẽ lại có được hạnh phúc trong cuộc đời này.”
Sau đó, hai chúng tôi cùng nhau thưởng thức sự im lặng sau những lời này.
“Cậu định đi đâu à?” Ôn Phỉ chỉ vào túi hành lý của tôi.
“Tôi đang đi tìm một căn phòng để thuê.”
“Không phải cậu đang ở cùng Thị trưởng sao?”
“Tôi chuyển đi rồi.”
Ôn Phỉ nhìn tôi: “Tại sao?”
Tôi cười, hài hước nói: “Bởi vì đây là Rhodes Island.”
“Nếu bạn muốn nhảy, bạn phải nhảy ở đây.”
“Cậu có chắc không?”
“Chắc chứ.” Tôi bình tĩnh và kiên định nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn tôi thật lâu, lâu đến mức tôi còn tưởng rằng cô ấy đã xuyên vào thân thể của tôi, xem xét linh hồn của tôi.
“Tôi có một phòng trên lầu.”
Tôi ngây ngốc nhìn Ôn Phỉ, chớp mắt vài cái, chờ cô ấy nói tiếp.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cô ấy nghịch ngợm cười hỏi: “Có muốn thuê không?”
“Được.” Tôi đồng ý luôn. Không có nơi nào tốt hơn ở đây thì phải? Lại còn là chỗ của một người quen. Đợi đã, tôi nghĩ đến một điều rất quan trọng: “Nhưng cậu đừng nói với Vương Chân Y nhé?”
“Vì sao?” Ôn Phỉ nghiêng đầu khó hiểu.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Bởi vì… như vậy không có nghĩa là cô ấy có cơ hội.”
Ôn Phỉ cười hai tiếng, tiếng cười trống rỗng mà cay đắng, bất đắc dĩ nhưng lại hiểu rõ.
“Tàn nhẫn nhưng thẳng thắn.”
“Tôi thích.”
Tôi cười khổ nói: “Cám ơn”.
Sau đó, cô ấy đóng cửa hàng, đưa tôi lên gian phòng trên lầu. Đó là phòng riêng, bếp dùng chung bên ngoài, đã được sửa sang lại rất thoải mái.
“Cám ơn nhé Ôn Phỉ.” Tôi nhìn nơi ở mới của mình một lượt. Sau khi ổn định chỗ ở, tôi cảm thấy sảng khoái hẳn lên. Tôi nghĩ rằng việc thay đổi một chỗ ở mới khiến bản thân có cảm giác hoàn toàn khác.
Nơi đây là đảo Rhodes Island, ở đây tôi sẽ làm được những điều mình muốn, và sẽ không yêu ai nữa.