- Hoa Trên Mây
- Nguyện Cùng Người An Bình Bên Nhau
- Chương 92: Chúc cho tất cả những điều mong muốn mà không có được
Trở lại quán cà phê, có vài bóng người ra vào ở tầng một nên tôi không làm phiền.
Khi tôi đến lầu hai, Ôn Phỉ đã thắp một ngọn đèn sáng sủa dìu dịu trong phòng khách chờ tôi, vừa nhìn thấy ngọn đèn, tôi đã khóc không ra nước mắt.
Tôi cảm thấy như mình không giúp được gì, bất lực và vô vọng, nhưng tôi không muốn chạy trốn.
Nếu tôi chạy trốn thì chẳng phải sẽ chứng tỏ rằng đó là lỗi của mình sao? Không phải tôi chính là kẻ thất bại sao?
Tôi đã làm gì sai chứ?
Tại sao tôi phải chạy trốn?
Mẹ tôi nói đúng, nếu lần này tôi không giải quyết được vấn đề ở đây, thì đi đâu tôi cũng sẽ canh cánh trong lòng.
Dương Gia Lợi đã chiếm giữ tôi quá lâu, quá lâu, tôi muốn xóa bỏ hình ảnh cô ấy khỏi tâm trí của mình.
Không phải ngày mai, không phải ngày mốt, mà là ngay bây giờ.
“Cốc cốc.”
Tôi mở cửa, Ôn Phỉ bưng một khay bánh ngọt ngon lành tới: “Hôm nay không bán hết, chúng ta cùng ăn nhé?”
“Ừ” Tôi đi theo Ôn Phỉ vào phòng khách, trên chiếc bàn thấp có một bình cà phê nóng hổi và mấy chiếc bánh mì đơn giản.
“Bữa tối của cậu đây à?”
“Cậu ăn chưa? Nếu chưa ăn thì cùng ăn với tôi luôn!” Ôn Phỉ đặt đồ ăn xuống, rồi trợn mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn: “Tôi chắc chắn rằng rằng sau ăn xong chỗ này, tôi sẽ sợ mất mấy ngày đấy!”
Tôi cười vài tiếng, không hề khách khí mà cầm lấy một chiếc sandwich lên cắn một miếng: “Đã muộn như vậy còn uống cà phê!”
“Tôi quen rồi, cà phê không có tác dụng gì với tôi đâu.” Ôn Phỉ lục lọi tủ lạnh trong căn nhỏ: “Cậu uống gì? Bia nhé?”
“Ừ!”
Ôn Phỉ lấy cho tôi một lon bia, sau đó lại đi xuống lầu lấy thứ gì đó, khi cô ấy trở lại, hai tay đều là đồ ăn, tôi vội vàng nhận lấy: “Một mình cậu có xoay sở được không?”
“Tuần sau sẽ có người tới, hơn nữa người đó cũng là bạn của tôi, anh ấy là nhiếp ảnh gia, anh ấy tới đây làm việc bán thời gian.” Ôn Phỉ cởi tạp dề ra và duỗi eo.
“Như thế cũng tốt.” Tôi cầm cái nĩa lên, lấy một miếng lớn từ chiếc bánh sô cô la trên bàn: “Bây giờ ăn chút bánh ngọt cũng tốt.”
Ôn Phỉ cười nhìn tôi ăn hai ba miếng bánh nhỏ: “Thật vui khi thấy cậu tràn đầy năng lượng thế này.”
Nụ cười của Ôn Phỉ giống như một người mẹ hiền, khiến tôi bật cười thành tiếng, sau đó là ho khan. Cô ấy đưa bia cho tôi, tôi uống một ngụm lớn, rồi thở phào một hơi: “Tôi cũng thấy rất tuyệt.”
Chúng tôi bày món tráng miệng và đồ ăn nhẹ trên bàn, nhìn Ôn Phỉ uống cà phê như uống nước, nhìn bóng dáng của cô ấy dưới ngọn đèn vàng, xem ra không còn khó gần nữa.
“Ôn Phỉ, nếu cậu không ngại, có thể cho tôi biết cậu tới trấn Ngũ Phúc trấn làm gì không?”
Cô ấy nghiêng đầu liếc nhìn tôi rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ chẳng thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài: “Bởi vì tôi không dũng cảm như cậu.”
“Dũng cảm? Tôi không nghĩ…” Là mình dũng cảm.
Ôn Phỉ nhìn chằm chằm vào tôi, nụ cười trở nên yếu ớt: “Bởi vì tình yêu không phải cứ thành tâm cầu xin là có được.”
“Tôi không đủ can đảm để ở lại một nơi mà tôi có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày như cô.”
“Tôi không có can đảm để từ chối người đó.”
“Tôi không thể nói không với anh ấy.”
“Vì vậy, tôi phải rời đi.”
“Ôn Phỉ.” Tôi nhìn Ôn Phỉ giống như tiên nữ lạc lõng và buồn bã giữa trần gian: “Tôi tin rằng nhất định sẽ có người không thể từ chối cậu.”
“Dù sao thì cậu cũng là một nàng tiên mà!” Tôi thở dài cảm khái.
“Nàng tiên à?” Ôn Phỉ như cười như không, như thể tôi đang nói điều gì đó vô nghĩa.
“Ồ, tôi lại lỡ miệng nói sai điều gì sao?” Tôi giả ngốc, làm động tác che miệng: “Trước đây lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã chắc chắn cậu là nàng tiên đấy.”
Ôn Phỉ mạnh dạn cười nói: “Cậu rất biết cách nói chuyện, tôi lại thưởng cho cậu một miếng bánh ngọt nữa này!”
“Được.” Tôi tiếp tục giao chiến với miếng bánh thứ hai: “Ôn Phỉ à, cậu vất vả rồi.”
“Tôi biết việc này khó khăn như thế nào” Tôi đặt nĩa xuống và nhìn vào chiếc bánh xấu xí mà tôi đã cắt: “Tôi không ngờ rằng việc ở lại trấn Ngũ Phúc lại là hành động dũng cảm đến thế.”
“Thật ra tôi chỉ có việc phải hoàn thành, nếu không phải đặt công việc lên hàng đầu, tôi nghĩ rằng mình cũng sẽ lựa chọn rời đi mà thôi.” Tôi giơ lon bia còn một nửa lên: “Chúc cho tất cả những điều mong muốn mà không có được.”
Ôn Phỉ cười nâng cốc cà phê lên, chạm cốc với tôi, một lạnh một nóng: “Chúc cho tất cả những điều mong muốn mà không có được.”