Chương 5
Khang Chi Xuân xách hai túi giấy xuống trạm xe buýt và rẽ vào một con đường khác. Vừa tạm biệt Tô Chiêu Huệ cô mới nhớ ra mình quên trả tiền cước điện thoại.
Hôm nay ban ngày trời nóng bức, đến chạng vạng bỗng nhiên mây đen dày đặc, có lẽ sắp mưa. Khang Chi Xuân định đi thanh toán xong thì mau chóng về ký túc xá.
Sau khi ra khỏi siêu thị, bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa to. Khang Chi Xuân mở chiếc ô vừa mới mua ra, đi chạm rãi về phía ký túc xá.
Chưa được mười phút đột nhiên cô cảm thấy rùng mình. Khang Chi Xuân dừng bước lại nhìn bốn phía. Quả nhiên ở của cục cảnh sát cách đó không xa cô lại nhìn thấy chị gái kia.
Khang Chi Xuân cắn cắn môi, mặc dù cô đang đấu tranh dữ dội nhưng cô vẫn bước đến cửa cục cảnh sát. Cô hỏi người đang đeo chiếc ba lô lớn đứng chờ mưa tạnh: “Chị, có cần em giúp không?”
Đoàn Từ Phang nhìn bầu trời xám xịt trút mưa xối xả. Nàng đang phiền não không biết lấy đâu ra tiền làm tang lễ? Giọng nói trong trẻo cắt ngang suy nghĩ của nàng. Nàng nhanh chóng hoàn hồn.
Chớp mắt mấy cái, Đoàn Từ Phang nhìn cô chăm chăm. Nàng lập tức nhận ra cô gái đang đứng trước cầu thang chính là người mà nàng đã gặp ở phòng vệ sinh tuần trước. Có điều, lúc trước cô có mái tóc dài, bây giờ thì tóc chỉ đến dưới lỗ tai, trông trẻ trung hơn.
Đoàn Từ Phang mím môi, nặn ra một nụ cười rồi lắc đầu. Nàng không muốn làm phiền người khác. Khang Chi Xuân đã nhìn thấy rõ ràng, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà trên người nàng lại dính thêm mấy ác linh. Tất nhiên vào ngày mưa thì mới thấy được rõ ràng như vậy.
Đôi mày tinh xảo lại nhíu chặt, cô nghĩ thầm chắc chắn mấy tiểu ác linh này mới dính gần đây, giải trừ không khó. Nếu cô mặc kệ, cơ thể người này lại bị những điều khó chịu khác. Khang Chi Xuân vừa âm thầm thở dài vừa quyết định. Cô bước đến cầu thang, kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng nói: “Chị, mưa rất lớn, chị đứng ở đây thì phải chờ đến khi nào? Ký túc xá của em ở phía trước, chị cùng em về đó đợi tạnh mưa rồi hãy đi.”
Đoàn Từ Phang vừa bị kéo lập tức muốn tránh đi. Nàng không muốn ở quá gần người khác, huống chi là đụng chạm. Nhưng trong tích tắc cánh tay hoàn toàn không thể cử động. Ấy vậy mà cả người nàng bị kéo đi không thể khống chế được.
Đoàn Từ Phang kinh hoảng muốn bật thốt lên, trước mũi lại ngửi được mùi gỗ đàn hương thoang thoảng. Thật thần kỳ, cảm giác ớn lạnh và sợ hãi khi vừa ra khỏi nhà tang lễ đã tiêu tan hết!
Đây là lần thứ hai Đoàn Từ Phang miễn cưỡng định thần. Nàng làm việc ở đài truyền hình nhiều năm cũng nghe không ít chuyện linh dị. Hay là cô gái này có bản lĩnh đặc biệt, có thể giúp người ta giải quyết?
Đoàn Từ Phang còn đang tự hỏi thì các cô đã đến một tòa nhà lớn. Khang Chi Xuân cất ô, lấy thẻ ra vào của nhân viên quẹt, đi thang máy lên lầu bảy, sau đó cô dùng chìa khóa mở cửa ký túc xá.
“Chị, ngồi đây đợi một chút, em đi lấy khăn cho chị lau.” Khang Chi Xuân chỉ vào tấm đệm ngồi trên sàn, vừa đi đến tủ quần áo ở trong góc vừa nói.
Đoàn Từ Phang đặt chiếc ba lô bị dính nước mưa bên cạnh tủ giày ngoài cửa. Nàng cởi đôi giày thể thao đã bị ướt một nửa ra rồi đi vào căn phòng khách nhỏ đơn sơ. Quần jean đã bị thấm ướt nên Đoàn Từ Phang sợ làm bẩn sàn nhà mà người ta đã lau bóng loáng. Vì thế nàng đứng lặng lẽ ở góc tường.
Khang Chi Xuân chớp chớp mắt. Cô lấy một chiếc khăn đến gần đưa cho chị gái đang đứng trầm mặc, rồi lại xoay người sang phòng bếp rót nước.
“Chị, em tên Khang Chi Xuân, là nhân viên tổ kế hoạch, còn chị?” Chiếc ô không to mà mưa lại lớn cho nên đầu hai người đều bị dính bọt nước mưa. Khang Chi Xuân cũng lấy khăn trùm lên đầu mình. Cô ngồi xuống trên đệm và hỏi.
Đoàn Từ Phang cầm ly nước và ngồi xuống sàn. Nàng dựa vào tường uống nước rồi tháo dây buộc tóc, dùng khăn lau đầu sau đó mới nhẹ nhàng trả lời: “Tôi là Đoàn Từ Phang, là thợ chụp ảnh của tổ nghiệp vụ.”
Cô gái gật đầu, dùng ngón tay gần của mình sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào Đoàn Từ Phang ở cách đó không xa. Người này quá gầy, phá hỏng đường nét vốn dĩ rất xinh đẹp của mình, sắc mặt vẫn nhợt nhạt không có sức sống. Nhưng mà từ trường trên người đã có thay đổi. Sau khi loại bỏ ác linh nghiêm trọng kia thân thể này quả nhiên đang khôi phục.
Sau khi bỏ khăn ra đập vào mắt là đôi mắt sáng ngời ấy. Trong lòng Đoàn Từ Phang run lên.
“Chị Đoàn, có phải buổi tối chị đều ngủ không ngon không? Có khi thì vô duyên vô cớ ngã bị thương?”
Quả nhiên, cô gái này có dị năng. Đoàn Từ Phang bỗng chốc kinh hoàng, ngón tay dài mảnh khảnh nắm chặt lại. Sau khi nàng gian nan nuốt một ngụm nước bọt mới hỏi lại: “Làm sao em biết,… em là?” Không biết phải xưng hô thế nào, nhất thời Đoàn Từ Phang bí từ.
Khang Chi Xuân phì cười, gò má thanh tú lộ ra sự ngượng ngùng. Cô chống tay lên cằm, nhìn Đoàn Từ Phang nói: “Em không phải tiên cô hay tiên sư gì đó, em không lợi lại như vậy. Em chỉ thấy được, cũng hiểu được một chút về phương pháp hóa giải mà thôi!”
Đoàn Từ Phang khẽ chớp mắt, cô đã biết cô gái nay rất lợi hại. Dù sao cô có thể xua tan sự khốn đốn thống khổ của mình. Trên đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười, Đoàn Từ Phang lên tiếng cảm ơn: “Mặc kệ thế nào, tôi nghĩ em đã giúp tôi cho nên tôi phải nói cảm ơn em, cảm ơn em!”
Đôi mày mảnh mai cau lại, Khang Chi Xuân ngồi xổm lên tiến lại gần, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thân thể chị quá yếu, theo như tình hình này, chị sẽ dễ bị ác linh quấn lấy hơn so với người khác, rắc rối vẫn sẽ luôn theo chị.”
Đoàn Từ Phang chăm chú lắng nghe, giọng nói trong trẻo lại tiếp tục: “Biện pháp duy nhất là chị phải ăn nhiều một chút! Sư phụ đã nói chính khí tồn nội, tà bất khả can. Chị phải ăn ngon ăn nhiều, dương khí sung thịnh, tự có thể chống lại ngoại tà xâm lấn.” Mặc dù cô gái dùng từ có chút thâm sâu nhưng Đoàn Từ Phang vẫn hiểu được.
Đoàn Từ Phang chậm rãi cúi đầu, trên mặt nở một nụ cười khổ. Cớ gì nàng muốn bản thân biến thành bộ dạng như ma này chứ? Nhưng mà món nợ mà nàng mang, mỗi tháng ít nhất đều phải trả một khoản nhất định, cộng thêm tiền thuê nhà, tiền điện thoại thậm chí còn phải bảo trì máy ảnh. Nàng còn dư không bao nhiêu, làm gì còn tiền cho bản thân ăn ngon, ăn nhiều? Ngay cả chi phí tang lễ mới phát sinh vừa nãy, hiện giờ nàng còn không biết lấy ở đâu ra?
Đột nhiên, mùi đàn hương lại truyền đến, mất một lúc Đoàn Từ Phang mới nhận ra cô gái đang đến gần mình. Thân thể nàng lui về sau đụng vào tường, đầu cũng bị đập vào tường, đau đến mức rên lên một tiếng. Bàn tay trên không trung của Khang Chi Xuân đông cứng lại, cô ngạc nhiên nhìn phản ứng thái quá của chị gái này.
Lúc này Đoàn Từ Phang mới thấy rõ, trong tay Khang Chi Xuân đang cầm một sợi dây màu đỏ, trên đó treo một miếng ngọc hình hồ lô nhỏ. Nàng nhướng mày, mặc kệ đau đớn hỏi: “Đây là cái gì?”
Vốn dĩ Khang Chi Xuân định đeo giúp nàng bây giờ cũng không dám nhiều chuyện nữa. Cô đưa cái hồ lô nhỏ cho Đoàn Từ Phang và giải thích: “Chị đeo cái hồ lô nhỏ này trên cổ, tắm rửa cũng không được tháo ra. Nó có thể chống lại ác linh, cơ bản có thể bảo vệ chị.”
Đoàn Từ Phang do dự, nàng nhìn cô gái trước mặt một cách khó hiểu: “Tại sao em muốn giúp tôi?”
Khang Chi Xuân ngồi trở lại tấm đệm, dùng khăn tiếp tục lau mái tóc ngắn của mình. Sau khi cắn môi suy nghĩ nửa ngày, cô mới nghĩ ra một cái cớ: “Sư phụ muốn em cố hết sức giúp người.”
Đoàn Từ Phang ngờ vực, nàng đoán rằng có thể là cô gái học hành thành tài, nên sư phụ của cô muốn cô đi cứu thế!