Chương 10
Quả nhiên đối phương không để cô phải đợi lâu.
Sau hai ngày không gặp, Hàn Á dường như đã trở nên thông minh hơn. Hiện tại cũng đã là giữa trưa, Tạ Lê ngồi ở trên ghế tựa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng bên tai lại nghe thấy bên ngoài biệt thự có tiếng bước chân, càng ngày càng gần nhưng lại cẩn thận mà cố ý che giấu.
Hàn Á có lẽ đang đi một đôi giày đế mềm, hoặc cũng có thể là vì không muốn để cô phát hiện ra, cho nên không đi giày. Nhưng cô ấy đã đánh giá thấp thính giác của một ma cà rồng, khuôn miệng của Tạ Lê bình tĩnh hơi nhếch lên, cô giống như đã không thể chờ đợi được để nhìn thấy dáng vẻ ảo não của cô nhóc kia khi rơi vào bẫy của mình.
“Tiểu thư?” Quản gia hiếm khi quấy rầy giấc nghỉ trưa của Tạ Lê, hơi cúi đầu chờ sự sắp xếp của Tạ Lê.
Nhưng mà người phụ nữ lười biếng nằm trên ghế tựa không có đáp lại, thật lâu sau, cô mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mày xinh đẹp đang nhíu chặt hơi giãn ra, thở ra một hơi, “Không cần phải để ý tới cô ấy, cứ coi như không nhìn thấy.”
Hàn Á đã nhìn thấy đồ mình cần ở trong tủ phía sau lưng của đối phương, còn đang nghĩ xem nên lấy nó đi như thế nào, nó chỉ phụ thuộc vào cách cô ấy lấy nó. Hoặc cô sẽ gặp phải ‘món quà’ mà cô ấy chuẩn bị cho mình, hoặc là sẽ không chạm được vào cánh cửa tủ kia dù chỉ một lần.
Quả nhiên, con người đều là sinh vật không thích hợp để nghe những lời khen. Lúc trước, Tạ Lê còn khen Hàn Á có thể tìm được chỗ ở của mình, nhưng giây tiếp theo, tên ngốc này làm điều dại dột khiến bản thân bị bại lộ.
Đó là một chiếc chuông gió, đã treo bên ngoài nhà rất nhiều năm, mỗi khi trời có gió nó sẽ vang lên. Tạ Lê thích âm thanh đó, nhưng bây giờ thì không. Hôm nay nắng rất đẹp, thậm chí còn không có lấy một cơn gió.
Người bên ngoài theo kế hoạch hẳn là đã bị bắt lại, nhưng Tạ Lê lại đưa tay lên che trán, coi như không nghe thấy.
Nhưng Hàn Á ở bên ngoài giống như không nhận được bất cứ bài học nào, trong lòng có chút căng thẳng, may mà không nghe thấy động tĩnh, lập tức xông ra đằng đằng sát khí. Chỉ là một bước sai giống như đánh đổ quân cờ domino, hết cái này đến cái khác, căn bản không thể dừng lại được.
Cửa mở, xung quanh không có ai, cô thầm cảm thấy mừng vì đã đến đúng lúc, buổi trưa chắc hẳn mọi người đều đã đi nghỉ ngơi? Tuy nhiên, cảm giác hồi hộp lúc trước còn chưa qua đi, cô lại vì một phút vui mừng mà xem nhẹ cánh cửa cao hơn, bất chợt vang lên một tiếng, mới vừa rồi Hàn Á còn đang tính toán xem phải đi vào từ chỗ nào không ngờ lại bị trượt chân, cứ như vậy mà ngã trên đất.
Tạ Lê lần thứ hai ôm trán, trong lòng cũng không biết nên nói như thế nào. Mặc dù đã lường trước khuôn mặt xinh đẹp kia sẽ bị thương, nhưng đợi tới khi người này ngẩng mặt lên lại là một vết bầm tím. Chết tiệt, cô có thể giúp cô ấy chữa lành miệng vết thương, còn vết bầm tím thì phải làm sao bây giờ?
Cái này còn chưa tính, Hàn Á lại loạng choạng bước lên lầu, trở về tay không, suýt nữa thì lăn xuống.
Cho nên cô ấy nghĩ nơi này là công viên trò chơi, cứ như vậy mà tiến vào không chút cảnh giác nào? Tạ Lê có chút đứng ngồi không yên, cô đứng dậy, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói từ vô tận truyền tới, cô lại dừng lại. Chỉ là cô nghĩ rằng Hàn Á cuối cùng cũng đến đây, nhưng giọng nói đang di chuyển đột ngột dừng lại.
Cô cho rằng Hàn Á đã nhìn thấy gì đó, tò mò dừng lại xem, nhưng đợi mấy phút sau vẫn không thấy động tĩnh gì, hiển nhiên câu trả lời không phải như vậy. Tạ Lê chỉ có thể bất lực thở dài một hơi, như vậy thì chỉ còn một loại khả năng khác.
Cô thong thả đi ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Hàn Á đứng đó ngoại trừ ánh mắt không cam lòng, thân thể không nhúc nhích được, những lời cô chuẩn bị sẵn trong đầu đã không còn sử dụng được nữa.
Tạ Lê không biết phải nói gì, trước đây cô cũng chưa từng cứng họng như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù Hàn Á không thể cử động hay nói chuyện, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô ấy thực sự rất phong phú.
Thu hồi tầm mắt, Tạ Lê có thể dễ dàng nhận thấy mảng màu xanh trên mặt phải của Hàn Á, đúng như cô dự đoán lúc trước. Cô đến gần Hàn Á, mặc dù biểu tình trên mặt cô ấy đều là phòng bị nhưng lại không có chỗ nào để trốn, cau mày, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt bị thương, đầu ngón tay xoa xoa, có lẽ có chút đau đớn, có thể nhìn thấy được trong mắt Hàn Á mang theo một chút căm tức.
Nhưng cô cũng không thu tay về, lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt hồng hào ấm áp, cảm giác này khiến cho cô thích tới mức không muốn thu tay về, cũng có một cảm giác khác lạ khiến cô khẽ nheo mắt lại. Có lẽ là bởi vì nhìn thấy người và vật, nhìn thấy Hàn Á, khiến cô không nhịn được mà nhớ tới đêm đó, cùng với máu tươi có vị vô cùng ngon lành kia.
“Đối với thuật khống chế đã lâu tôi không dùng tới, cảm giác thế nào?” Ngón tay hơi dùng sức, Tạ Lê khẽ véo má cô ấy, giọng điệu vui đùa không đồng điệu với vẻ lạnh lùng của cô. Sau đó, ánh mắt và ngón tay của cô rời khỏi khuôn mặt của Hàn Á, bởi vì cô biết trong một khoảng thời gian ngắn cô gái này sẽ không thể trả lời.
Tạ Lê đi một vòng quanh Hàn Á thầm đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở vị trí cũ, nhưng bàn tay của cô lại bất ngờ dừng lại trên bầu ngực đang hếch lên của Hàn Á. Cô cảm giác được đối phương khẽ run lên một chút, khi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt nhục nhã của Hàn Á. Có lẽ cô ấy cho rằng Tạ Lê sẽ làm chuyện gì đó không đứng đắn với mình, nhưng không ngờ người nọ không hề sợ hãi lấy ra một khẩu súng gây tê ở phía sau lưng áo khoác của cô ấy.
Hàn Á tròn mắt nhìn thứ mà cô ấy đã rất vất vả mới có được, nhưng lúc này, Tạ Lê lại thản nhiên cầm nó trên tay để chơi đùa, cô vừa chán nản, vừa lo lắng và có chút áy náy.
Tạ Lê xoay xoay khẩu súng trong tay, sau đó ném thứ không thích hợp này qua một bên, liếc mắt nhìn Hàn Á, thầm nghĩ người phụ nữ này cũng không quá ngu ngốc, tốt xấu gì trước khi tới còn biết phải chuẩn bị trước.
Nhưng ngoài khẩu súng này, dường như không có gì để khen ngợi. Cô cho hai tay vào trong túi quần đằng trước của Hàn Á, lấy ra một con dao gọt hoa quả nhỏ, Tạ Lê cũng ném sang một bên, quay đầu lại một lần nữa nâng tay lên đánh vào ngực Hàn Á.
Động cơ của cô rất đơn giản, cho tới khi đụng tới hai quả tròn tròn kia, sắc mặt vẫn như cũ không có bất cứ thay đổi nào. Nhưng Hàn Á thì khác, khuôn mặt bướng bỉnh của cô ấy đầy những lời buộc tội đối với Tạ Lê, nếu như cô ấy có thể nói, thì những từ như “biến thái” hay “lưu manh” nhất định sẽ không keo kiệt.
Cuối cùng, Tạ Lê tìm thấy một chiếc bật lửa với nửa lon dầu nhỏ từ túi bên trong chiếc áo khoác gần với ngực của cô ấy. Tạ Lê nhìn chiếc bật lửa vỏ nhựa, sau đó vẻ mặt vẫn bình tĩnh ném nó vào thùng rác.
“Cô tới đây để phóng hỏa?” Cô hừ lạnh một tiếng, giải thuật khống chế cho Hàn Á.
Hàn Á cuối cùng đã được giải phóng, lưng bị đau, ho hai tiếng vì khó chịu, nhanh chóng lùi lại vài bước, kéo ra khoảng cách giữa Tạ Lê và mình.
“Đồ khốn nạn!” Hàn Á không cam lòng chửi mắng một tiếng, hoàn toàn quên mất tình hình hiện tại của mình. Nhưng khóa kéo của áo khoác vẫn bị kéo rộng ra, vẫn như cũ chứng kiến chuyện Tạ Lê mới làm vừa rồi. Cho dù là phụ nữ thì những chuyện chạm vào mông hay chạm vào ngực nhau, đều là những chuyện kém lịch sự đúng không? Làm thế nào mà cô ấy có thể làm điều đó một cách dễ dàng như vậy?
Tạ Lê không biết tại sao người phụ nữ lại không muốn phản kháng, nhưng cô nhanh chóng nhìn ra sự gian xảo trong cách kéo quần áo của cô ấy lại với nhau, “Cô còn quan tâm đến chuyện này sao?”
“Đương nhiên là quan tâm!”
Tạ Lê không có gì để nói, nhưng cũng không có một chút cảm giác xấu hổ, cô ngồi xuống ghế sô pha bọc da mềm mại bên cạnh, thay đổi cuộc trò chuyện, “Chúng ta hãy nói chút chuyện.”
Hàn Á không khách khí xòe hai tay ra, “Tôi không có gì để nói, mau trả lại vòng tay cho tôi!”
Tạ Lê phớt lờ lời này của cô ấy, cố ý nói, “Cô thực sự không suy nghĩ tới đề nghị lần trước của tôi sao?”
“Có cái gì mà phải suy nghĩ, tôi đã nói không được chính là không được.”
“Cô có biết nơi này là nơi nào không?” Tạ Lê đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Hàn Á cũng không quan tâm: “Không phải là nhà của cô sao? Tôi xông vào, tuy rằng có chút khác biệt so với thỏa thuận, nhưng đồ là của tôi, cô cứ trả lại cho tôi không được sao?”
“Đây là một biệt thự đã bị bỏ hoang, từ trước đến nay, đều là ma cà rông ở lại, con người không dám tới gần. Mà con người có thể đặt chân vào đây, phần lớn đều sẽ chết ở đây, một phần còn lại…” Cô nói xong liếc mắt nhìn Hàn Á một cái, “Cô muốn biết?”
Hai chân Hàn Á mềm nhũn, cho dù cô không muốn biết thì cũng chỉ có một loại khả năng, tình huống phía trước cũng đã đủ làm cho cô cảm thấy hối hận khi tới nơi này. Cô bất tri bất giác phát hiện ra có lẽ đây đều là bẫy của Tạ Lê, từ trước tới nay quy tắc của huyết tốc vừa nhiều lại vừa phức tạp, nhận thức về lãnh thổ thậm chí còn vô cùng mạnh. Nói không chừng ngày hôm nay có thể khiến cho cô một đi không trở về.
“Tôi… Tôi không muốn biết, có thể không?” Hàn Á gượng cười, đột nhiên cảm thấy không có gì đánh vào ngực mình, cô bí mật di chuyển chân về phía cửa, “Nếu không, hôm khác tôi lại quay lại, cái đó, cô cứ giữ lại chơi vài ngày đi, tôi cũng không vội…”
“Rầm” một tiếng, tới khi Hàn Á chuẩn bị thực hiện bước thứ hai thì cánh cửa đột nhiên tự động đóng lại. Cô sợ đến mức không nhịn được mà da đầu run lên, xoay người lại, Tạ Lê vẫn đang ngồi trên sô pha, không biết cô ấy đã cầm cốc nước trên tay từ lúc nào.
“Phần còn lại vì muốn giữ lại mạng sống, cho nên đã cùng huyết tộc lập khế ước, tình nguyện làm nô lệ cả đời.”
“…” Hàn Á nuốt nước bọt, cô không muốn chết, cũng không muốn làm nô lệ cho người khác, cô chỉ muốn lấy lại đồ của chính mình!
Tạ Lê thản nhiên nhìn cô, đột nhiên cười tủm tỉm: “Cô nghĩ mình có thể dễ dàng đi vào như vậy là vì cái gì?”
Vì vậy, toàn bộ mọi chuyện đều là một cái bẫy, phải không?
Nhưng trong lòng Hàn Á vẫn còn sót lại một chút hy vọng, cô thầm nghĩ nơi này nhất định là do Tạ Lê định đoạt, chỉ cần có được người phụ nữ này, cô ấy vẫn có thể đi được. Nghĩ vậy, cô liếc xéo về phía khẩu súng gây mê được đặt cách đó không xa, thuốc mê trong đó là do cô thu thập được sau khi kiểm tra rất nhiều thông tin, đối với ma cà rồng rất hiệu quả.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên lao tới, đem thứ kia một lần nữa cầm vào tay mình. Ngón tay cô chạm vào cán, khẩu súng chĩa thẳng vào Tạ Lê đang ngồi trên ghế sô pha, Hàn Á đang do dự không biết bản thân có nên lập tức nổ súng hay không, nhưng đối phương lại không hề lộ ra bất cứ sợ hãi nào.
“Tôi chỉ muốn lấy lại đồ của tôi, lấy được tôi sẽ lập tức rời đi, sau này cũng sẽ không tới tìm cô gây phiền phức nữa, tôi đảm bảo!”
Đôi mắt Tạ Lê đột nhiên trở nên tối sầm lại, quả thật là cô chưa từng gặp qua người nào cố chấp với một chuyện như vậy, chỉ muốn giữ người phụ nữ này lại, cho dù không nói ra được lý do, nhưng cô nhất định phải giữ người này lại. Ngay cả khi việc đã đến nước này, Hàn Á hết lần này tới lần khác khiêu chiến với mình, chạm tới nguyên tắc của cô, nhưng cô cũng có thể tạm thời thả người ra.
“Tôi sẽ không đưa nó cho cô.” Cô nghiêm túc nói.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào? Ngay từ đầu là lỗi của tôi còn không được sao? Cô muốn tôi xin lỗi như thế nào mới hài lòng?”
Tạ Lê đứng dậy, không khỏi bị tình cảnh bên ngoài biệt thự làm cho phân tâm, “Bây giờ cô đang chĩa súng vào tôi, đây chính là cách nhận lỗi của cô sao?”
“Tôi không muốn làm như vậy… Này!” Đột nhiên, Tạ Lê vội vàng đi tới mà không hề báo trước, Hàn Á sợ tới mức tay run lên, tới khi hoàn hồn lại thì trên vai Tạ Lê đã có thêm một cây kim nhỏ. “Tôi…” Hàn Á có chút bối rối, cô thực sự không muốn bắn nó ra.
Tạ Lê vốn dĩ chỉ muốn kéo cô lại, ai biết Hàn Á lại muốn báo thù lập tức bắn vào người cô, trên mặt cô ngoại trừ cau mày vì tức giận ra thì không có bất cứ biểu hiện khác thường nào, vừa lúc cũng đã nhận ra loại thuốc mê này nhất định có tác dụng.
Nhưng lúc này cô không thể trả lại chiếc vòng tay kia, bên ngoài biệt thự tập trung một đám huyết tộc không biết từ đâu đến, hơi thở không sạch sẽ, có lẽ là đám mọi rợ từ ám tộc. Mục đích của cuộc tụ họp cũng không rõ, Tạ Lê liếc mắt nhìn Hàn Á một cái, có lẽ sự xuất hiện của cô gái này cũng không thoát khỏi liên quan.
Hương vị của Hàn Á quá rõ ràng, gây ra chút phiền phức cũng không có gì lạ. Chỉ là, cái thứ gây mê chết tiệt này!
“Tiểu thư!” Lão quản gia vừa đi tới vô tình nhìn thấy một màn này, Tạ Lê nắm lấy cánh tay còn đang muốn chống cự của Hàn Á, đè cô ấy xuống đất, lúc này cô mới rảnh tay rút kim tiêm trên vai xuống.
“Này, đau quá… Tôi không cố ý…” Hàn Á muốn giải thích, nhưng động tác thô lỗ của Tạ Lê suýt làm gãy tay cô. Người phụ nữ này đã bị bắn trúng, tại sao cô ấy vẫn còn nhiều sức lực như vậy? Lần này cô thật sự xong đời rồi.
Ai biết Tạ Lê vẫn còn sức lực, cô xé áo của Hàn Á, vội vàng trói chặt hai tay cô ấy ra sau, sau đó ném người xuống đất, “Nhốt cô ấy dưới tầng hầm!”
“Cô không thể làm như vậy được, tôi muốn về nhà, tôi không muốn…”
“Nhớ phải bịt miệng cô ấy lại!” Người này vĩnh viễn luôn ồn ào như vậy!
Cuối cùng khi Hàn Á bị kéo đi khỏi tầm mắt của mình, Tạ Lê mới thở phào nhẹ nhõm. Cô dẫn theo mấy thủ vệ canh gác ở xung quanh trang viên, nhìn thấy ám tộc cách đó không xa bên ngoài trang viên, trong lòng bàn tay không khỏi rỉ ra một tầng mồ hôi. Với tình hình hiện tại của cô, chắc chắn sẽ thua.