Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nữ Vương Bá Đạo, Tha Cho Tôi Đi Mà
  3. Chương 7
Trước đó
Tiếp theo

Chương 7

Người phụ nữ chỉ mặc một chiếc áo khoác đã bị một vài câu của Tạ Kỳ đuổi ra ngoài, lúc rời đi, ánh mắt ai oán kia có bao nhiêu đáng thương, vừa mới trải qua một hồi kích thích hai chân vẫn chưa thể đứng vững, nghiêng ngả lảo đảo bước đi, trông cực kỳ chật vật.

Chỉ là ánh mắt của Tạ Kỳ không còn nhìn cô ấy nữa, ra hiệu cho Tạ Y bế Hàn Á vẫn đang hôn mê lên giường, cô ấy cẩn thận đánh giá gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt, ngón tay không chút huyết sắc chậm rãi trượt từ trán xuống đến cần cổ duyên dáng.

“Cô ở đây, định xem cảnh xuân?” Cô ấy đột nhiên lên tiếng, cũng không thèm ngước mắt lên nhìn Tạ Y. Sau khi tinh tường phát hiện bên kia nghe thấy thanh âm, thân thể khẽ run lên, khóe miệng Tạ Kỳ hơi nhếch lên, nhưng không nói gì.

Chẳng mấy chốc, trong căn phòng bao phủ bới ánh đèn lờ mờ, chỉ còn lại hai người bọn họ. Tạ Kỳ vốn định dạy dỗ cô gái này, nhưng hiện giờ nhìn thấy người đang nằm trong lòng mình, cô ấy lại thay đổi chủ ý. Không có lý do gì một thứ thơm ngon được dâng tới tay mà không thưởng thức cả.

Cô ấy thấy chiếc áo len chui đầu thật rắc rối, móng tay dài nhọn trượt xuống, trong tích tắc đã có thể dễ dàng cởi ra. Nhưng như thế vẫn khiến cô ấy cảm thấy không hài lòng, trong lòng cô ấy đột nhiên lại nổi lên ý định muốn trêu chọc, muốn đem quần áo trên người Hàn Á xé thành nhiều mảnh, tóm lại để đối phương không thể mặc lại được nữa. Sau đó, vùng bụng săn chắc, mịn màng lộ ra dưới ánh mắt của cô ấy.

Trong lòng Tạ Kỳ nóng lên, vô thức liếm liếm đôi môi khô khốc, sau đó vươn tay giải phóng lớp kiềm chế cuối cùng. Cô ấy dùng đôi mắt sắc bén để đánh giá, vừa rồi cô ấy hoàn toàn không ngờ tới, tuy rằng cô gái này có gương mặt ưa nhìn, nhưng đằng sau dáng vẻ quê mùa này, lại có một dáng người hoàn hảo như vậy.

Sự cọ xát mạnh mẽ trước ngực không ngừng truyền đến thần kinh từng đợt khó chịu, cho nên Hàn Á cũng muốn tỉnh lại. Cô khẽ mở đôi mi nặng trĩu, ánh sáng của ngọn đèn trước mặt làm mắt cô đau nhức, khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ một vài thứ, khuôn mặt trắng bệch đầy ma quái lập tức đập vào mắt cô.

“A …” Cô sợ tới mức hồn vía lên mây, lúc muốn tránh mới phát hiện bản thân căn bản là không có một chút sức lực nào.

“Ồ, tỉnh rồi? Thật nhạy cảm.”

Nhạy cảm? Đầu tiên Hàn Á sửng sốt một chút, sau đó mới thấy rõ móng tay dài của người phụ nữ kia vẫn còn đang đặt trước ngực cô. Vốn dĩ lúc trước cô mặc quần áo rất ngay ngắn, không ngờ bây giờ lại thành ra như vậy.

Cô vô cùng sợ hãi, nhưng bản thân cũng hiểu rất rõ. Ngoại trừ phần thân dưới vẫn chưa bị người này chạm vào, cô lại bị đối phương sỉ nhục, tùy tiện chơi đùa.

Vì sao lại thành ra như vậy? Cô chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, cố gắng hết sức giãy dụa, nhưng không thể trốn thoát khỏi bàn tay cứng như sắt thép của đối phương.

“Nếu cô còn tiếp tục cử động như vậy, đừng trách tôi làm cô bị thương.” Tạ Kỳ có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở, nhưng đằng sau nụ cười kia là sự uy hiếp vô cùng rõ ràng.

“Cô là ai, tại sao lại làm thế này!” Lúc này cô cực kỳ tức giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, Hàn Á chỉ có thể tức giận hỏi người này. Đối xử với cô thế nào cũng được, ông trời có thể ruồng rẫy chơi đùa với cô như thế nào cũng được, nhưng cũng không nên đối xử với cô như vậy.

Tạ Kỳ khó chịu vì cử động lộn xộn của cô, vì vậy liền tùy tiện lấy một ít vải, có thể dễ dàng trói hai tay của cô phía sau lưng: “Như thế nào, nhanh như vậy đã không nhận ra tôi.”

“Cô…?” Hai người họ có quen biết nhau sao, Hàn Á một bên vừa chống cự, một bên không ngừng cau mày nghĩ lại, mất một hồi lâu cuối cùng mới nhớ ra: “Là cô? Tôi, lúc đó tôi không phải cố ý, tôi không thấy rõ…”

Chết tiệt, lúc đó rõ ràng cô mới là người thiếu chút nữa bị đụng trúng, tại sao bây giờ cô phải xin lỗi? Dù chuyện này có liên quan tới cô, nhưng nói như thế nào cũng không thể để mọi lỗi lầm cho một mình cô như vậy được?

“Trí nhớ còn khá tốt.” Tạ Kỳ cười cười, cúi xuống ép lên người cô càng ngày càng chặt, việc này khiến Hàn Á có chút không cam lòng liền quay mặt sang một bên: “Nhưng cũng không phải bởi vì chuyện kia.”

“Còn có chuyện gì, tôi đã làm gì cô, cô…” Cô đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, lại chợt nhớ tới người phụ nữ bắt được mình lúc trước là huyết tộc, mà người phụ nữ trước mặt cũng thật đáng sợ, làn da trắng tới mức dọa ngươi, con ngươi màu hổ phách… “Cô, cũng là huyết tộc?”

“Chuyện này cô không cần biết. Tóm lại, hãy tận hưởng lần cuối cùng này đi.”

Lần cuối? Tất cả là vì gì, cô vừa muốn hét lên ngăn cản người phụ nữ này, đối phương đột nhiên cắn khẽ lên khóe miệng của cô, sau đó cảm thấy eo bị siết chặt, người phụ nữ xa lạ này như muốn xé toạc thắt lưng của cô.

“Này! Cô cũng một vừa hai phải thôi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Muốn làm gì, cô còn không nhìn ra sao? Làm tình với cô.”

“Cô!” Cô bị câu trả lời của người này làm cho thực sự không nói nên lời, thật ra thì cũng không cần cô ấy phải trả lời, bởi vì cô cũng không ngốc, có thể nhìn ra được. Nhưng chỉ là bản thân muốn biết tại sao, tại sao lại chọn cô?

“Chờ một chút, tôi nói này, có phải là cô đã nhận nhầm người rồi không, a, này, cô đừng cởi nữa!”

Bên này cô vẫn còn đang liều chết giãy dụa, nhưng kết quả, trong nháy mắt phần thân dưới đã truyền tới cảm giác mát lạnh.

Xong rồi, lần này xong thật rồi.

“Tôi đã bảo cô đừng động đậy, cô tốn biết bao sức lực, không phải vẫn bị tôi cởi ra hết sao?” Tạ Kỳ nắm được chiếc quần đã bị mình xé rách, đung đưa trước mặt Hàn Á.

“……” Biến thái! Hàn Á tức giận nghiến răng, ánh mắt xinh đẹp oán hận đang nhìn chằm chằm vào mình, tưởng chừng như có thể tạo ra nhiều lỗ thủng trên người cô ấy. Còn nói cái gì mà một lần cuối cùng, ngay cả lần đầu tiên cô còn chưa được cảm nhận nữa là?

Sau đó nghĩ lại, liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, người này nói một lần cuối cùng, chẳng lẽ là định làm “thịt”, sau đó sẽ giết mình sao? ! !

Cũng không phải là cô sợ chết… Được rồi, cô thừa nhận quả thật là mình có sợ chết. Nhưng nếu thật sự muốn giết thì cứ giết đi, không thể cứ trực tiếp ra tay, ít nhất phải để cô được chết sạch sẽ một chút.

“A, a…!” Trong lòng cô đang không ngừng gào thét, bỗng nhiên một cảm giác đau đớn lập tức kéo suy nghĩ sắp bay xa của cô trở lại.

“Cô đang hét gì vậy?”

“Đau quá, thả tôi ra được không, tôi không biết cô, lúc trước và bây giờ cũng không thù không oán, cô đừng như vậy…”

“Câm miệng!” Người phụ nữ này thật sự là nói nhiều, Tạ Kỳ sắc mặt lạnh lùng, ngón tay vẫn lưu luyến bên dưới Hàn Á: “Tôi còn chưa tiến vào, cô đã kêu đau rồi!”

“Đúng vậy, đau quá…” Nơi đó chưa từng có ai đụng vào, cô có thể không căng thẳng, không đau được sao? Thật sự rất đau, đau muốn chết!

Ánh mắt của Tạ Kỳ đột nhiên trầm xuống: “Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên?”

“Đúng vậy!” Hàn Á đúng tình hợp lý nói.

“Phụt, lần đầu tiên cũng tự hào như vậy? Một người đã trưởng thành sao có thể không để ý tới phương diện đó? Hôm nay may cho cô đã gặp được chị đây, vừa lúc sẽ hướng dẫn cho cô.”

“Cái… Tôi không cần cô hướng dẫn, cô tránh ra! Cô, tay, mau bỏ tay ra… Đồ khốn kiếp… A…”

“Nếu cô còn tiếp tục hét nữa tôi sẽ lập tức bịt miệng cô lại!”

“Tôi cứ hét, cô dựa vào đâu mà không cho tôi hét! Đồ khốn nạn, sự trong trắng của tôi…” Chuyện này một đi nhất định sẽ không bao giờ trở lại.

“Vỗn dĩ muốn lưu lại cho cô kỷ niệm tốt đẹp. Nhưng cô lại quá thiếu hiểu biết, được rồi, tự mình chọn đi, đồ dùng ở trong tủ, cô nhìn thấy cái nào tôi sẽ cho cô dùng cái đó, nếu cô không chọn, bà đây nhất định cho cô dùng mỗi cái một lần!”

“…” Cô đột nhiên không dám mở miệng. Cái gì mà đạo cụ, chưa từng thấy qua thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy rồi chứ, cũng không thể không biết là cái gì được! Còn có, cô ấy thật sự muốn giết mình? Ai đó mau tới đây cứu cô đi, cô không muốn thất thân, cũng không muốn chết!

“Tại sao lại không nói?”

Khuôn mặt Hàn Á chua xót, cô thật sự muốn khóc hơn cả khi Tạ Lê bị hút máu: “Cô buông tha cho tôi được không, sau này tôi nhất định sẽ là người tốt…”

“… Vậy được rồi.” Tạ Kỳ đột nhiên thở dài, Hàn Á lập tức vui mừng, nhưng ngay sau đó lại rơi xuống vực sâu: “Vẫn là tôi tự tay làm, đã lâu không thử rồi, vừa lúc có cô ở đây.”

“Không, không, đừng mà… A… A…”

“Rầm!”

Tiếng nói chuyện trong phòng đột ngột dừng lại, Hàn Á sắp sợ hãi đến mức thất thần, như thể cô cảm thấy có một bóng người vừa tiến vào. Cô cảm thấy dị vật dưới thân dường như không còn nữa, mới quay đầu nhìn về phía cửa phòng, cánh cửa phòng đáng lẽ vô cùng cứng rắn lại đang lung lay sắp hỏng. Dưới khung cửa, một dáng người cao lớn đang đứng đó.

“Chị…?”

Chị? Nếu cô nghe không lầm, người phụ nữ đè lên người cô vừa rồi đang gọi người đang đứng ở chỗ cửa kia là chị. Mà người đứng ở cửa hóa ra là …

“Chị, sao chị lại ở đây?” Chuyện tốt bị người khác quấy rầu, nhưng Tạ Kỳ lại hoàn toàn không dám tức giận. Cô ấy có chút chột dạ, lập tức nhặt quần áo lên, sau đó mặc lên người. Trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn liếc mắt nhìn Tạ Y đang bị thương một cái, có lẽ do ngăn cản Tạ Lê nên mới bị thương.

Trong lòng cô ấy thầm nói hỏng rồi, người đang nằm ở trên giường này rõ ràng có chút đặc biệt, cô ấy lại dám làm ra chuyện như vậy sau lưng Tạ Lê, đương nhiên là sẽ khiến đối phương rất tức giận. Haizz, làm thế nào mà Tạ Lê có thể tìm được tới đây?

Đôi mắt Tạ Lê trầm xuống, bầu không khí xung quanh cô lập tức xuống tới gần 0 độ. Cô nhìn Tạ Kỳ bằng ánh mắt sắc bén, cũng đủ làm cho đôi chân của người phụ nữ thích làm bậy này lập tức mềm nhũn, sau đó vô tình liếc mắt nhìn Hàn Á nằm ở trên giường, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp kỳ lạ.

“Đi ra ngoài!” Giọng nói của Tạ Lê không lớn, nhưng không có nghi ngờ gì. Lời vừa dứt, mặc dù vẻ mặt của Tạ Kỳ có chút không cam lòng, nhưng cũng nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, lập tức bước ra ngoài.

Tạ Lê nhíu mày, cô vội vàng tới đây, thật ra cũng không biết, có phải là mình đã tới không đúng lúc rồi không. Hàn Á cắn môi, sợ hãi liếc nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên ngã xuống, tay vẫn chưa được cởi trói, cô cố gắng cuộn mình lại muốn trốn phía sau chăn bông, trong lòng không ngừng lo lắng nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn không như mong muốn.

Tạ Lê không thể chịu được vẻ ngoài vụng về của cô, nhanh chóng bước tới. Hàn Á vì từng bước chân của cô mà cả người cứng đờ, lập tức ra sức trốn tránh. Tạ Lê cảm thấy có chút không biết phải làm thế nào, thật ra trong lòng cô cũng biết trong chuyện này mình đã liên lụy đến Hàn Á.

Nhưng trên mặt vẫn không có bất cứ thay đổi nào, cô bình tĩnh đi đến bên giường, thành công ép được cả người Hàn Á vào góc trong cùng. Đôi mắt Tạ Lê nheo lại, Hàn Á tình cờ nhìn thấy, cô cũng lập tức không dám lộn xộn nữa.

Hàn Á luôn cảm thấy trên đời này không có người nào đáng sợ hơn người trước mặt, ngay cả người phụ nữ vừa rồi cũng không làm cho người ta phải sợ hãi như cô gái này.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây