Chương 5: Giải thích
Lúc Vi Phù Anh nhận được tin nhắn của Lưu Tuyết Phi còn có chút kinh ngạc, sau đó lại mừng thầm. Lúc mới kết hôn Lưu Tuyết Phi thường nhắn cho cho cô, nhưng vì cô bình thường không nhắn lại, không biết từ khi nào đã không thấy nữa.
Sau một đêm ý loạn tình mê, cô vội lên máy bay đi tham gia chương trình phát sóng trực tiếp. Lúc phát sóng trực tiếp có khản giả hỏi cô, có người thích chưa?
Khi đó cô nghĩ đến Lưu Tuyết Phi, trong lòng hoảng loạn, bày ra khuôn mặt nghề nghiệp đã được dạy dỗ, trấn tĩnh nói không có.
Chắc là, cô đã có người thích.
Sau khi kết thúc phát sóng, cô cứ nhớ đi nhớ lại, thân thể đầy mồ hôi dưới ánh đèn của Lưu Tuyết Phi, tiếng rên mê hoặc cùng tiểu huyệt căng chặt mất hồn, sau đó lại nghĩ đến 2 năm qua mình xa lánh thờ ơ nàng, rồi lại nghĩ đến tương lai hạnh phúc rực rỡ, lúc thì xấu hổ, lúc thì vui vẻ, sau đó lại âm thầm quyết định phải đối xử với Lưu Tuyết Phi tốt hơn, cũng định chủ động gọi cho nàng, nhưng mà mấy hôm nay bận đi quảng cáo, bình thường có thói quen lạnh lùng, nên không biết bắt đầu câu chuyện thế nào, do dự một hồi cũng hết một tuần.
Cô vội mở tin nhắn, thì thấy hồ sơ ly hôn.
Mặt Vi Phù Anh đổi sắc, mở hồ sơ lên xem thì thấy là đơn hơn ly hôn của mình và Lưu Tuyết Phi, không hề sai.
Nàng muốn ly hôn.
Điện thoại rung hai cái, là Lưu Tuyết Phi gửi đến, một cái là địa đểm, một cái khác là, “có thời gian nói chuyện không?”
Vi Phù Anh trầm mặc nhắn lại, ” tôi không đồng ý.”
Đối phương tựa như không xem tin nhắn, tự mình nhắn thời gian quan.
Cuối cùng Vi Phù Anh dừng một show quảng cáo, đúng giờ đến gặp Lưu Tuyết Phi nói chuyện.
Đây là quán cà phê xa hoa, lúc Vi Phù Anh mở cửa phòng, Lưu Tuyết Phi đã ngồi bên trong chờ, ngoài trừ nàng còn có một nữ nhân mặc đồ văn phòng, tóc cột cao, nhìn khá sạch sẽ gọn gàng.
Lưu Tuyết Phi thấy cô đến, không nói gì, nữ nhân kia chủ động đứng dậy đưa tay ra, “chào cô, tôi là luật sư ủy thác của Tuyết Phi, luật sư Quyền.”
“Chào cô.” Vi Phù Anh đưa tay chạm một cái, lại nhanh buông ra, “luật sư Quyền, tôi nghĩ tiếp theo sẽ không cần ngài nữa, tôi không đồng ý ly hôn.”
Luật sư Quyền kinh ngạc, nhìn Lưu Tuyết Phi, thấy nàng cúi đầu không nói gì, chỉ hỏi tiếp, “vì sao cô không đồng ý? điều khoản có gì gây bất mãn thì chúng ta đều có thể thương lượng.”
“Không có gì.” Vi Phù Anh không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Tuyết Phi, trầm giọng nói, “tôi sẽ không ly dị.”
Cô không ngồi xuống, đứng đó khí thế 10 phần, “tôi còn một bữa tiệc tối, tạm thời không ở đây lâu được, Tuyết Phi, tối nay tôi sẽ về nhà, đến khi đó chúng ta bàn lại.”
Cô nói xong, không cho hai người cơ hội phản bác, liền mở cửa rời đi.
Buổi tiệc tối này vô cùng quan trọng, vì có nhiều đối tác quan trọng sẽ đến, Vi Phù Anh phải tham gia, nhưng cô vẫn nhớ Lưu Tuyết Phi, thật vất vả tiếp khách, nói một tiếng với người đại diện, liền rời đi bằng cửa sau.
Dù vậy, lúc về đến nhà cũng gần 11h.
Trong phòng khách đèn còn sáng, phòng tắm truyền tới tiếng nước, Vi Phù Anh để túi lên sofa, chuẩn bị đi tắm thì thấy màn hình di dộng để trên sofa sáng lên.
Cô thấy ba chữ luật sư Quyền.
Cô cầm di động lên, phát hiện đềuhienejtin nhắn của luật sư Quyền.
“Trời ơi! Vi Phù Anh người thật so với xem trên tivi còn đẹp hơn!”
“Hèn gi cô ấy đối với cô như vậy, em còn nhịn được hai năm.”
“May mắn là bây giờ em chết tâm rồi.”
“Em…. em thực sự không cảm nhận được sao? tôi rất thích em. Trước kia tôi không biết em có thích nữ không, nhưng giờ biết rồi. Tuy tôi không giỏi như Vi Phù Anh, nhưng tôi sẽ thật lòng đối tốt với em.”
“Hình như lúc nay không thích hợp để nói như vậy, nhưng tôi thực sự không nhịn được. Tuyết Phi, sau khi ly hôn, em có thể cho tôi một cơ hội không?”
Lưu Tuyết Phi còn đang tắm, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở văng, nàng hoảng sợ, sau đó phát hiện là Vi Phù Anh, định hét liên liền nghẹn lại.
Vi Phù Anh còn đang mặc chiếc đầm vàng ánh kim, ưu nhã phóng khoáng, biểu tình lạnh đến dọa người, âm thanh như băng vỡ, “tôi không đồng ý ly hôn.”
“Vì sao không đồng ý?” Vi Phù Anh còn mặc đồ, mình lại trần truồng, Lưu Tuyết Phi cũng thấy bực bội, nàng đứng dậy, túm lấy khăn tắm vội quấn người lại, thở sâu, “chúng ta không có tình cảm, cần gì tốn thời gian chứ?”
Bộ ngực căng tròn trắng mịn xuất hiện trước mắt, lại bị khăn tắm che đi, Vi Phù Anh có chút ham muốn, nhưng vẫn còn tỉnh táo, tới trước gương bắt đầu tháo trang sức, lạnh lùng nói, “không có tỉnh cảm sao? sao vậy, muốn bỏ tôi, sau đó cùng cô luật sư kia song túc song phi?”
“Liên quan gì đến luật sư Quyền? cô ấy chị giúp tôi.” Lưu Tuyết Phi khó hiểu, Vi Phù Anh không nhìn nàng, nàng cũng thả lỏng một chút, dựa tường nói.
” Giúp cô ly hôn rồi sau đó sẽ kết hôn với cô a.” Vi Phù Anh hừ lạnh.
“Đừng có nói nhảm, tôi không có quan hệ gì với cô ta cả.” Lưu Tuyết Phi cau mày phản bác cô, “là cô không có tình cảm với tôi, kết hôn cũng không phải cô tự nguyện, nhịn cũng hai năm rồi, tôi bỏ cô không được sao?”
“….” nàng nói vậy, Vi Phù Anh nhớ đến hành động trước kia, có chút lo lắng, động tác cũng chậm lại, “là tôi tự nguyện.”
“Cho dù là tự nguyện, thì cô cũng vì người nhà thúc giục cưới, chứ có yêu thích gì tôi đâu?”
Vi Phù Anh không nói.
Lưu Tuyết Phi thấy cô cam chịu, đột nhiên tức giận, lại tuyệt vọng, “cho nên ly hôn đi, ly hôn rồi cô có thể dễ dàng tìm Tống Dung, nói vậy trong nhà sẽ không phản đối các người kết hôn.”
Vi Phù Anh cùng tháo trang sức xong, nghe nàng nói vậy, vừa bực vừa buồn cười, “tôi và Tống Dung là kẻ thù, sao mà kết hôn được?”
“Không phải các ngươi được công nhận là một đôi sao? trước kia còn ngủ chung giường, giờ thành gưỡng vỡ lại lành a….”
“Là do công ty sắp xếp.” Vi Phù Anh cắt lời nàng, “quan hệ giữa tôi và cô ta rất tệ hại, cô ta cướp không ít tài nguyên của tôi, em không nên tin những lời đồn trên mạng.”
Giọng nói của cô rất chắc chắn, dĩ nhiên là nói thật, Lưu Tuyết Phi nháo cũng thấy sai sai, có chút ngại ngùng.
Hai người im lặng một hồi, Vi Phù Anh nói trước, “kéo khóa sau giúp chị.”
Lưu Tuyết Phi do dự một hồi, lại đi tới, khóa kéo rất nhỏ, Vi Phù Anh cũng vói không tới, cho nên nàng đến kéo khóa xuống.
Cái lưng trắng nõn lộ ra.
Lưu Tuyết Phi không biết tại sao, lại nhớ đến tối đó, Vi Phù Anh đè trên người nàng, động tác mạnh mẽ càn rỡ, có vài cái vừa sâu lại vừa nhanh, nàng nhịn không được móng tay gảy trên lưng mấy vết đỏ.
Ánh sáng phòng tắm khá tốt, Lưu Tuyết cẩn thận nhìn một chút, chỗ đó trơn bóng bình thường, không thấy có dấu vết gì.
Nàng nhìn hơi lâu, Vi Phù Anh nghiêng đầu, hỏi nàng, “sao vậy?”
“Không có gì.” Lưu Tuyết Phi hồi hồn, “tôi ra ngoài trước.”
Nàng đứng thẳng người, liền bị Vi Phù Anh kéo vào lòng, sau đó hôn xuống, âm thanh trầm thấp dễ nghe biến mất trên cánh môi. “đừng….”
“ưm….” Lưu Tuyết Phi cứng người một cái, vội đẩy cô ra, không ngờ Vi Phù Anh sức lớn, không đẩy ra được, đầu lưỡi thò vào, trong miệng đảo qua đảo lại.
Nàng muốn cắn, nhưng không nỡ, liền dùng đầu lưỡi đẩy Vi Phù Anh ra, kết quả lại bị quấn lấy, xém chút không thở nổi, sau đó trên người mát lạnh, khăn tắm trên người cùng bị tháo xuống.
Sao lại lưu mạnh như vậy?
Lưu Tuyết Phi vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng cắn nhẹ đầu lưỡi Vi Phu Anh, nửa người trên nhân cơ hội lùi về sau.
Nàng cắn không đau, nhưng Vi Phù Anh lại thả nàng trước, không chờ Lưu Tuyết Phi thở, liền xoay người đặt nàng lên bồn rửa mặt.
Cái này có tránh cũng không được.
Thấy Vi Phù Anh muốn hôn nữa, Lưu Tuyết Phi nhanh đưa tay để lên vai cô, hạ giọng kêu. “Vi Phù Anh!”
“Hả?” Vi Phù Anh không hôn được nàng, cũng không tức giận, tay lại sờ mó khắp nơi trên người nàng.
Những nơi cô sờ đều là điểm nhạy cảm trên người Lưu Tuyết Phi, không tới vài cái liền khiến người trong ngực thở gấp.
Lưu Tuyết Phi hận chính mình thân thể không có tính kiên định, nhưng vẫn nói tiếp, “cô không thích tôi, còn làm chuyện này với tôi làm gì?”
“Không phải nói nữ nhân thích tình dục và tình yêu không thể tách rời sao?” Vi Phù Anh cười khẽ, “chị cũng là nữ nhân mà.”
Lưu Tuyết Phi ngây ra vài giây, biết ý trong câu này là gì, tim đập mạnh hơn, nhưng cũng kinh ngạc, “ai mà biết chứ? chị có thứ đồ chơi kia của đàn ông, ai biết được lại giống như đàn ông, không tình cảm cũng lên giường được?”
Lời này nói nửa người dưới của mình như giống như động vật vậy, cái này khiến sắc mặt Vi Phù Anh khó coi.
Lưu Tuyết Phi nói xong cũng có chút hối hận, đang nghĩ cách làm sao bổ sung thêm một chút, lại lần nữa bị bế lên, ngồi lên bồn rửa mặt, hai chân nhanh chóng bị tách ra.
Nàng muốn khép lại, nhưng Vi Phù Anh chen vào giữa, nàng chỉ kẹp được eo của cô.
Vi Phù Anh cúi đầu, dùng tay đùa giỡn hai cánh hoa căng dày, chúng đã hơi hơi ướt rồi, dưới ánh đèn có chút trong suốt.
Cô cười một tiếng, “không tin hả?”
Cô cuối người ngồi xuống, nhắm vào chỗ đó, hôn lên.