Lục Nguyên Sướng là người luyện võ, lúc ngủ luôn luôn cảnh giác, lúc nửa đêm nàng đột nhiên nghe được ngoài phòng có tiếng động, liền rút đoản đao đặt ở bàn bên cạnh, rón ra rón rén mà mò đến chỗ cửa viện.
Vì tin đồn Thất Sát của Lục Nguyên Sướng mà hàng xóm của nàng sớm đã dọn đi “tị họa”, lúc này vô cùng yên tĩnh, chút tiếng nhỏ vào trong tai nàng chính thành tiếng lớn.
Chỉ là khi Lục Nguyên Sướng sờ tới cửa viện, tiếng nghe được lại là tiếng tận lực thấp giọng của một nữ tử:
– Lục đại lang, ngươi có nhà không?
– Ai?! – Lục Nguyên Sướng mặc dù tuổi còn trẻ nhưng phi thường cẩn thận, hôm nay trước mặt mọi người nàng nói muốn cho Trịnh gia mượn bạc, khó đảm bảo người có ý đồ xấu “nhớ thương” nàng.
– Là ta, nương tử Trịnh gia – Cố Tiểu Phù ở bên ngoài nhỏ giọng nói.
Cửa hé mở một khe, Lục Nguyên Sướng thấy xác thực là Cố Tiểu Phù liền mở cửa, cũng hạ giọng hỏi:
– Nương tử Trịnh gia, lúc này đã đêm khuya, cớ gì tới tìm ta?
– Lục đại lang, ta có việc gấp, mong đại lang thứ lỗi – Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng mở cửa thì vội làm cái vạn phúc.
– Chuyện gì? – Lục Nguyên Sướng hoàn toàn không hiểu ý tứ của Cố Tiểu Phù, đêm hôm khuya khoắt nàng tìm tới cửa, nếu bị người nhìn thấy thì hai các nàng nhảy vào Lạc Khê cũng không tẩy sạch.
– Việc này khẩn cấp, đại lang có thể để ta vào nhà nói tỉ mỉ chăng? – Cố Tiểu Phù biết rõ lợi hại của sự việc, chỗ cửa viện này thực không phải nơi nói chuyện.
– Chuyện này… – Lục Nguyên Sướng do dự, đây nếu là âm mưu của Trịnh gia thì nàng sao có thể nói rõ ràng.
– Đại lang đừng lo, là ta tự đến tìm đại lang, Trịnh gia không biết – Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng sắc mặt khó xử thì vội lựa lời thuyết phục.
Lục Nguyên Sướng nhìn đôi mắt sáng rõ của Cố Tiểu Phù, cắn răng một cái để nàng tiến vào rồi cẩn thận đóng cửa viện.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt là vẻ mặt hơi ướt Cố Tiểu Phù, đi trong đêm lâu, nàng từ tay thôn tây mò đường đến đông thôn, trong quá trình không ít lần đi nhầm đường, vì không biết Lục gia nên tìm rất lâu mới thấy cái viện cô đơn ở đây, nhớ tới lời đồn của Lục Nguyên Sướng, liền cược một lần, ai ngờ thật sự thành công.
Trên mặt nàng, có mồ hôi, có sương sớm, thế nhưng không có nước mắt, Trịnh gia không còn đáng để nàng rơi lệ vì bọn họ.
– Uống ngụm nước nóng cho đỡ lạnh – Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù như vậy thì không khỏi mềm lòng, không chỉ rót ly nước nóng mà còn đưa cho nàng mảnh vải bông để lau đầu.
– Đại lang đừng khách khí, ta mạo hiểm đến đây giữa đêm là muốn nhờ đại lang cứu ta thêm một mạng – Cố Tiểu Phù nói xong liền quỳ gối trước mặt Lục Nguyên Sướng.
– Ngươi đây là ý gì? – Lục Nguyên Sướng lại càng hoảng sợ vội tới đỡ, chỉ là Cố Tiểu Phù không muốn đứng dậy.
– Trịnh nhị lại định bán ta, ta chỉ bất đắc dĩ mới khẩn cầu đại lang cứu ta một mạng – Cố Tiểu Phù dùng ánh mắt mong mỏi nhìn Lục Nguyên Sướng.
– Cái gì?! Ta đã đáp ứng cho Trịnh gia mượn bạc, tại sao lại bán tiếp? – Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù mặt mang ưu sầu liền biết việc này không phải điêu.
Cố Tiểu Phù biết chuyện trọng đại, liền kể tỉ mỉ cho Lục Nguyên Sướng nghe, nói ra không khỏi cảm thấy bi thương lần nữa, thế nhưng nàng nhịn xuống nước mắt đang muốn rơi.
– Trịnh nhị thật quá đáng, cư nhiên làm việc bán tẩu hết lần này đến lần khác, súc sinh này! – Lục Nguyên Sướng nghe vậy tức giận đến vỗ mặt bàn một cái, cạnh bàn bị nàng vỗ xuống tựa như rung rung, có thể thấy được cấp độ lực.
– Lúc trước đại lang cứu ta một mạng, ta mang ơn nhưng không thể báo, vốn không nên phiền đại lang nữa. Thế nhưng lúc này, ta hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ xin đại lang cứu ta thêm một lần, cuộc đời này, mạng của ta là của đại lang! – Cố Tiểu Phù nghĩ ra cách này cũng do có bệnh mới lo thầy, nếu Lục Nguyên Sướng không muốn, vậy thì nàng sẽ quyết chịu chết, tuyệt không tham sống sợ chết.
– Ngươi là tức phụ Trịnh gia, ta một người họ Lục, làm sao cứu được ngươi? – Lục Nguyên Sướng rất khó xử, lấy thân phận thì căn bản không có chỗ nhúng tay, thế nhưng Cố Tiểu Phù thật sự quá thê thảm, nàng không đành lòng cự tuyệt, suy nghĩ một chút liền nói – Nếu không ta ra lại bỏ năm lượng bạc trở nợ thay Trịnh nhị, ngươi thấy thế nào?
Đối với Lục Nguyên Sướng mà nói, hai mươi lượng với hai mươi lăm lượng không khác nhau lắm, tuy rằng nàng tân tân khổ khổ làm năm sáu năm cũng lớn được hơn ba mươi lượng bạc, nhưng nếu là cứu người thì sao có thể không cứu.
– Không nên đại lang, nếu như vậy thì Trịnh nhị sau này tất quấn quít lấy đại lang, đừng nghĩ ta chỉ dọa dẫm, sợ đại lang không bao giờ có ngày bình yên – Cố Tiểu Phù vừa nghe Lục Nguyên Sướng đề nghị thì tâm trạng chợt an, nàng không cược thua, Lục đại lang xác thực là người tốt.
– Vậy ta phải làm sao? – Lục Nguyên Sướng nghĩ Cố Tiểu Phù nói rất có đạo lý, nàng từ nhỏ chăm tập võ nghệ, đọc thuộc binh thư, nhưng đối với loại tranh đấu gia tộc này, nàng dốt đặc cán mai, nàng lớn lên một mình, người ngoài cũng không thích giao lưu nhiều với nàng, nàng căn bản không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
– Đại lang hôm nay nguyện bỏ hai mươi lượng cùng Trịnh gia mượn, sao không mua ta về, như vậy đại lang và ta đều không còn liên quan đến Trịnh gia – Cố Tiểu Phù trên đường đi đã nghĩ ra đối sách này, đây là cách duy nhất để nàng thoát khỏi Trịnh gia, Trịnh gia kia, nàng cũng không dám tiếp tục ở lại nữa.
– Cách này… cách này sao có thể dùng? – Lục Nguyên Sướng nghe vậy mặt mày nhăn nhó, mua một nữ nhân về nhà, nàng chưa từng nghĩ tới.
– Ta vốn không muốn bỏ Trịnh gia, dù lúc trước Trịnh gia có khổ hơn nữa ta cũng chỉ muốn ở lại Trịnh gia, tòng nhất nhi chung (theo chồng cho đến chết). Thế nhưng Trịnh gia muốn bán ta tới nơi yên hoa chi địa kia, bị người lăng nhục thì ta thà rằng chết đi cũng không muốn cho nơi đó làm bẩn thân thể ta.
Lục Nguyên Sướng nhìn sự kiên quyết của Cố Tiểu Phù, nhất thời chẳng biết nói gì.
Dưới ngọn đèn, Cố Tiểu Phù đầu đầy nước giọt, toàn thân phiếm lạnh, thẳng tắp quỳ gối trước mặt bản thân, thân thể nàng lạnh run, gầy yếu lung lay như sắp đổ, cực kỳ giống sen trắng trong gió thu, thanh lệ cao quý, uy vũ bất khuất.
Lục Nguyên Sướng lúc trước nghe được từ chỗ Dương đại nương hoàn cảnh của Cố Tiểu Phù, vốn đã động lòng trắc ẩn, giờ nhìn nàng như vậy thì sao nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng do dự bất định thì cũng không đau khổ cầu xin, nàng chỉ lẳng lặng mà quỳ, lẳng lặng mà nhìn người trẻ tuổi mệnh phạm Thất Sát trong lời đồn, nàng biết thỉnh cầu của bản thân cực độ làm người khó xử, danh tiếng phải gánh trên lưng cũng không tốt, thế nhưng nghĩ đến ánh mắt của Lục Nguyên Sướng lúc trước cứu bản thân một mạng kia, Cố Tiểu Phù liền thấy dùng mạng để cước thì Lục Nguyên Sướng sẽ cứu nàng, giờ này khắc này, chỉ có Lục Nguyên Sướng mới cứu nàng.
– Ngươi cũng biết, ta là Thất Sát Tinh, mệnh phạm Thất Sát, khắc phụ khắc mẫu, khắc hết thương sinh? – Lục Nguyên Sướng nói yếu ớt, một nữ hài tử, từ nhỏ bị người đặt có biệt danh như vậy thì tâm trạng của nàng cực phức tạp, có rất nhiều lúc, chính nàng cũng tin rằng a cha a nương là bị mình khắc chết.
– Ta biết, mạng ta do đại lang cứu, đại lang muốn mạng ta thì cứ lấy – Lúc Cố Tiểu Phù nói lời này vân đạm phong thanh, tựa hồ người đối mặt chỉ là một người thường chứ không phải Thất Sát Tinh trong lời đồn của mọi người!
Người tới tuyệt cảnh, mới có thể thấy chết không sờn!
Thế đạo giờ quá mức gian nan, thương sinh thiên hạ giống như chó rơm mặc quan viên quyền quý ức hiếp. Quan viên không chí tiến thủ, Hoàng đế sa vào hưởng lạc, chồng chất khiến cho giang sơn tốt đẹp này thiên sang bách khổng (thiệt hại nghiêm trọng).
Lục Nguyên Sướng đã từng không chỉ một lần oán giận cha mẹ đã mất, vì sao phải để nàng làm thân phận một nam tử để sống ở thế gian này. Nàng là quân hộ, nếu như là nam tử thì cần phải chinh chiến sa trường. Nàng từ nhỏ khổ luyện võ công cũng không phải để kiến công lập nghiệp, nàng thường mạo hiểm đi săn cũng không phải để có nhiều tiền tài, nàng chỉ muốn cho bản thân mạnh thêm một chút, như vậy, đợi khi nàng thân ra sa trường cũng có thể có thêm cơ hội sống.
Đúng vậy, nàng sợ chết, nàng còn trẻ, dù là dính mệnh cách Thất Sát Tinh nhưng nàng không muốn chết. Thế nhưng nữ tử trước mặt lại coi chết chẳng là gì!
Ở nơi loạn thế, nữ tử có lựa chọn gì!
Lục Nguyên Sướng đột nhiên hiểu, cha mẹ cho nàng thân phận nam tử, là vì nàng nhọc lòng. Trong tên của nàng có một chữ ‘sướng’, vui sướng tùy ý mà sống là mong ước bản thân tốt đẹp của cha mẹ, loạn thế này lại có mấy nữ tử có thể yên vui qua ngày!
Nàng tuy rằng bị người ghét bỏ mệnh cách Thất Sát, nhưng cuộc sống của nàng đến nay vẫn tùy ý vui sướng, nàng có thể đi nơi muốn đi, nàng có cũng đủ tiền tài để bản thân sống thật khoái hoạt, nếu như nàng là thân phận nữ tử, dù thế nào cũng lập gia sinh con, nói chuyện một đời, có thể nhìn trông Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng không khỏi tự hỏi, cuộc sống như vậy xác thực là thứ bản thân muốn sao?
Lục Nguyên Sướng đã nghĩ thông vấn đề thân phận phức tạp của bản thân, nhưng cũng khiến nàng cực kỳ khổ sở, cha mẹ nàng yêu nàng là vậy, mà nàng cư nhiên đã từng vì thế mà oán giận cha mẹ, thật sự là bất hiếu.
– Ngươi cũng biết ta là quân hộ, theo thực lực hiện tại của quốc gia, nếu cần phải trưng binh, ta sợ không thể may mắn tránh khỏi.
Cố Tiểu Phù nhìn khuôn mặt anh tuấn mang chút đau thương của Lục Nguyên Sướng, suy nghĩ một chút, kiên định nói:
– Đại lang ở nhà một ngày, ta sẽ phục vụ đại lang một ngày, ta không cần danh phận, nếu đại lang cưới thê sinh con, ta tuyệt không oán hận nửa câu, nếu đại lang bắt ta rời đi, ta tự nhiên phụng mệnh. Đại lang xuất chinh một ngày, ta liền ở Lục gia đợi một ngày, mặc kệ chờ được là người hay thi thể của đại lang thì Cố Tiểu Phù ta cuộc đời này tất vì đại lang giữ gìn Lục gia!
Lục Nguyên Sướng không thể tin mà ánh mắt kiên định của Cố Tiểu Phù, nàng đột nhiên nghĩ, nữ tử mới quen biết ngắn ngủi mấy canh giờ này cư nhiên hiểu được tâm tư của nàng!
Đúng vậy, dưới sự đau thương nhàn nhạt của Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù đột nhiên hiểu Lục đại lang trong tin đồn này. Cố Tiểu Phù có nhà, có người nhà, thế nhưng có như không! Người thân của nàng đều vứt bỏ nàng, cô đơn trong lòng không ai có thể biết.
Nhưng Lục Nguyên Sướng này lại có tâm tình tương đồng nàng, không chỉ vậy, Lục Nguyên Sướng cô độc nhưng giống nàng khát vọng sự ấm áp sự quan tâm của người thân.
Bất quá là người tầm tuổi thiếu niên, nhưng tâm trạng hai người lại tang thương như vậy.
Trong một buổi đêm vắng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người từ trong ánh mắt của đối phương mà tìm được một tia ấm áp.
Lục Nguyên Sướng nghĩ, có một nữ tử kiên cường như vậy bên người không chùng là lựa chọn hay, như vậy thì nàng có thể tránh được Dương đại nương bức hôn, mà Cố Tiểu Phù hiểu bản thân cũng sẽ giảm rất nhiều xung đột trong sinh hoạt. Nghĩ đến đây, Lục Nguyên Sướng đột nhiên chờ mong có thể sống cùng Cố Tiểu Phù, cùng nhau xóa đi sự cô tịch của bốn vách tường.
– Muộn rồi, ta đưa ngươi về, ngày mai ta sẽ dẫn trưởng thôn và trưởng bảo (như cảnh sát trưởng trong thôn) tới Trịnh gia để chấm dứt việc này – Lục Nguyên Sướng nâng Cố Tiểu Phù dậy, về phòng cầm kiện y phục phủ thêm cho nàng.
– Không phiền đại lang, ta tự đi về nhà được mà – Cố Tiểu Phù làm vạn phúc, cảm giác y phục khoác trên người khiến cả trái tim đều ấm lên.
– Ta đưa ngươi đi, đêm khuya có sói, ngươi như vậy mà tới được đã là rất may mắn, không nên cậy mạnh.
– Ta tạ ơn đại lang.
Lục Nguyên Sướng và Cố Tiểu Phù chậm rãi đi tới đồng ruộng, ánh trăng trên đỉnh đầu tối nay sáng sủa kỳ lạ, thất tinh bắc đẩu phía tây bầu trời xa xa cũng vậy, gió nhẹ buổi đêm có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người cách nhau một cánh tay, không nói chuyện với nhau, thế nhưng cảm giác ấm áp vẫn quanh quẩn hai người, khiến hai người không muốn mở miệng phá hư một khắc tốt đẹp này.
Đường tới dài dằng dặc lại xa xôi như vậy, còn đường trở về lại cực kỳ ngắn, Cố Tiểu Phù nhìn cửa lớn Trịnh gia, trả áo khoác cho Lục Nguyên Sướng, trong mắt lóe một tia không muốn. Lục Nguyên Sướng cho nàng rất nhiều cảm giác an toàn, khiến Cố Tiểu Phù đang trong cơn kinh hồn nhớ mong.
– Đi đi, tạm thời nhẫn nại một đêm, ngày mai ta chắc chắn đón ngươi về – Lục Nguyên Sướng nhìn ra chống cự của Cố Tiểu Phù đối với Trịnh gia, thoải mái nói.
Cố Tiểu Phù nghe vậy thì tâm trạng bình phục, mỉm cười với Lục Nguyên Sướng rồi lặng lẽ lẻn vào trong viện.
Hai chữ “đón về” khiến lòng Cố Tiểu Phù nổi lên một tia ngọt ngào.