Hôm sau, buổi sáng thứ bảy, tôi và Úc Nghiễn đi đến phòng khám của bác sĩ thú y.
Sau khi bác sĩ thú y kiểm tra, xác định tình trạng của mèo con không có gì khác thường. Lúc Úc Nghiễn tìm được nó, có lẽ nó vừa bị vứt bỏ không lâu.
“Không ngờ lại có người tàn nhẫn như thế, rõ ràng con mèo đáng yêu thế mà.”
“Chắc là có lý do khác chứ?”
“Lý do gì, chị nói thay cho những người không nuôi dưỡng chúng nó à?”
“Chị không phải bọn họ, sao biết bọn họ đang suy nghĩ chuyện gì.”
Tôi nhún vai, bỏ qua chủ đề này.
Úc Nghiễn nhặt được một con mèo đen, chỉ có bốn bàn chân trắng, người ta gọi là “Đạp Tuyết”, nhưng lại tương đối hiếm thấy.
Tôi và con mèo đen trong lồng nhìn nhau, ít nhiều gì tôi cũng có thể hiểu lời Úc Nghiễn nói. Dù sao phải nói con mèo này rất đẹp, có thể nói là vẻ đẹp trời sinh… Mặc dù chỉ là mèo đực.
“Như vậy… Phải gọi mày bằng lên gì đây?”
“Hai người có thể nuôi thú cưng à?”
“Em nhớ không cấm mà… Về hỏi lại thủ lĩnh đã.”
Nhắc đến tên, lại còn nhắc đến chồng trên danh nghĩa của Úc Nghiễn, tôi lại nhớ đến một chuyện tôi vẫn luôn để ý.
“Tại sao gọi anh ta là thủ lĩnh?”
Úc Nghiễn nở nụ cười quen thuộc: “À, chuyện đó à, em cho chị xem một thứ.”
Úc Nghiễn nói xong đưa lồng cho tôi, mình thì lấy di động trượt một lúc lâu.
“Chị xem phim này đi.”
“Cái gì cái gì? Chị xem thử…”
Có lẽ là phim truyền hình cổ trang nhân vật thật nào đó vừa ra mắt, chỉ thấy người bên trong mặc trang phục không biết từ thời đại nào, tụ tập ở vùng núi hoặc rừng rậm gì đó, ai cũng có vẻ mặt u ám, lo lắng.
Tiếp theo, camera quay đến nơi xa. Ở cuối con đường, có bóng dáng một người đàn ông vạm vỡ dần xuất hiện. Dáng người của người đàn ông cao lớn, ăn mặc cục mịch, trên tay cầm một thanh đao lớn càng tăng thêm khí thế. Khi nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, những người còn lại không còn vẻ phiền muộn như ban nãy nữa, kích động hô lên: “Ôi ôi! Là thủ lĩnh! Thủ lĩnh trở về.” “Trại của chúng ta được cứu rồi!”
Tiện thể nhắc đến, người đàn ông trong bộ phim có dáng vẻ rất giống chồng của Úc Nghiễn.
Tôi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Úc Nghiễn: “Đây là…?”
“Một bộ phim đã rất lâu rồi, tên là…”
“Chị không hỏi tên phim… À, cho nên trước kia anh ta là diễn viên à?”
Úc Nghiễn cười vang: “Ha ha ha! Không phải, sao anh ta có bản lĩnh đi diễn kịch chứ… Ha ha, hai người chỉ giống nhau mà thôi.”
“Giống quá đi mất.”
“Đúng không, đúng không, vì anh ta có dáng vẻ gần giống thủ lĩnh kẻ cướp trên núi, sau khi em nhìn thấy đã gọi anh ta là thủ lĩnh.”
Tôi lại cúi đầu xem phim.
“Đúng là giống nhau…”
Hi vọng lát nữa khi đi về nhìn thấy thủ lĩnh, tôi sẽ không bật cười một phen.
***
“Ha… Xin, xin lỗi…”
“… Sao thế?”
“Không, không sao…”
Tôi lập tức nín cười.
Tôi mặc kệ thủ lĩnh đang hoang mang, chỉ có thể che miệng cố nín cười.
Trên đường trở về, tôi nhân lúc rảnh rỗi xem một đoạn ngắn của bộ phim kia. Chỉ cần nhìn mặt thủ lĩnh, đã cảm thấy tiếp theo anh ta sẽ nói lời thoại “Tất cả đồ trên đỉnh núi này đều là của ông đây!”.
“Ban đầu em cũng như thế, cả ngày cười điên cuồng, qua một thời gian đã quen thuộc hơn rồi.”
Úc Nghiễn vỗ vai của tôi, dáng vẻ như người từng trải.
“Mèo, sao rồi?” Thủ lĩnh hỏi.
“Bác sĩ kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, nhưng mà… Đặt tên cho nó chưa?”
“Gọi Đạp Tuyết chẳng phải xong rồi sao?” Vất vả lắm tôi mới nín cười mà nói ra câu này.
“Như thế chẳng có sáng tạo gì cả, nghĩ tên khác biệt đi. Haiz thủ lĩnh, đừng ngớ ra nữa, anh cũng nghĩ giúp đi.”
“… Tiểu Hắc?”
“Bác bỏ.”
Thủ lĩnh nhún ra, đi ra phòng khách ngồi xuống sofa, tiếp tục xem tin tức trên TV.
Tôi lại đề nghị lần nữa: “Gọi Tiểu Mai thì sao? Đạp Tuyết tìm Mai Mai.”
“Ừm… Luôn cảm thấy có gì sai sai.”
“Vậy cuối cùng phải gọi là gì.”
“Tôi nghĩ không ra mới hỏi hai người.”
Tôi liếc mắt: “Vậy mà anh lại liên tục gạt đi ý kiến của người khác.”
Là loại người “Một đám người cùng đi ăn cơm trưa, rõ ràng đã nói ok hết cuối cùng lại sợ đông sợ tây”!
“Có cách gì đặt tên khác không nhỉ…”
Úc Nghiễn suy tư, cô nhìn TV trong phòng khách, trong tin tức đang thông báo hỗn loạn về “Thơ ghép chữ đầu câu” trên mạng xã hội.
“Dùng cách này đi!”
“Hả? Cái gì? Em bảo dùng cách gì?”
“Thủ lĩnh, tùy tiện tìm giúp em một bài thơ trên mạng.”
Thủ lĩnh ngẩn người: “Cái gì cũng được à?”
“Ừm, cái gì cũng được.”
“Này, cầm đi.”
“Cảm ơn.”
Úc Nghiễn cầm điện thoại thủ lĩnh đưa cho: “Em xem thử… Đúng lúc địa chỉ Internet cũng là chuỗi số, vậy dùng cái này đi. 2751064646… Cho nên là chữ thứ hai mươi bảy, chữ năm mươi môt, chữ thứ sáu và bốn mươi sáu…”
“Em muốn làm gì?”
“Tiểu Hiên, giúp em nhớ kỹ hàng chữ nhé. Chữ thứ hai mươi bảy là… ‘Siêu’, chữ Siêu đầu.”
“Ừm… Được.”
“Lại đến chữ… ‘Sao’.”
“Chờ một chút, rốt cuộc là tên gì thế.”
“Giống như đang nói chuyện lái xe đạp đi chợ mua thức ăn vậy… ‘Bóng’.”
“Chữ thứ ba là “Rổ”?
“Đúng rồi, chữ thứ tư và thứ năm đều như thế… Nên là hai ‘Rổ’, bóng rổ tròn. Ừm, xong rồi, đây là tên của con mèo.”
“Này… Em nghiêm túc chứ?”
“Nghiêm túc mà.”
“Siêu sao bóng rổ…?”
Tôi nhìn hàng chữ trên điện thoại của mình, cảm thấy lúng túng.
“Thật sự phải gọi tên này à?”
“Liên quan gì, dù sao cũng hay hơn tên ‘Bất tử’ mà phải không?”
“Đó lại là cái gì…”
Úc Nghiễn ngồi xổm xuống, xích lại gần chiếc lồng: “Hoan nghênh đến nhà chúng tôi, siêu sao bóng rổ.”
Không biết Mèo Đen Đạp Tuyết từ chối hay đồng ý, nó kêu meo một tiếng.
***
Vào buổi tối, tôi nằm ngửa trong phòng xa lạ chuẩn bị đi ngủ.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ linh tinh, có người gõ cửa phòng.
“Tiểu Hiên, là em, em có thể vào không?”
“Cửa không khóa.”
Ở trong nhà người khác không tiện nói lung tung, nếu bình thường thuê phòng ở khách sạn thì tôi đã nói bậy với nàng ấy rồi.
Úc Nghiễn mặc đồ ngủ lặng lẽ đi vào phòng, ừm, áo ngủ cũng có sự đặc sắc khác biệt.
“Đã ở quen chưa?”
Tôi cười: “Mới đến mấy ngày, có thể quen được bao nhiêu chứ.”
“Chị có thể ở đến khi quen thì thôi.”
“Đúng là con gái nhà có tiền, rất phóng khoáng.”
Úc Nghiễn ngồi xuống cạnh tôi, tôi lười đứng dậy, cứ nằm như thế trò chuyện với nàng.
“Bên công ty làm sao bây giờ?”
“Quan sát thêm đi, không thể cứ từ chức vậy được.”
“Đúng thế.”
“Khi đó em nói có người phối hợp, là thủ lĩnh à?”
“Đúng thế, có lẽ vì ở cùng anh ta nên dường như em không gặp phải những người quấy rối như chị.”
“À, cũng đúng, làm thế không sai…”
Bỏ qua khía cạnh bên trong như tính cách, vẻ ngoài của thủ lĩnh có tác dụng dọa sợ rất mạnh.
“Có phải chị muốn nói dáng vẻ của anh ta rất đáng sợ không?”
“Không, không có.”
“Yên tâm đi, anh ta sẽ không để ý chuyện này đâu.”
“Vậy vì sao em lại kết hôn với anh ta?”
“Chuyện này à… Không tiện nói rõ đâu.”
“Ừm, cũng đúng, ai cũng có nỗi khó xử riêng.”
“Thủ lĩnh không phải chỉ có như thế, nếu so sánh thì thủ lĩnh giống như một quyển kinh thư được viết bằng văn tự cổ đại, nhưng không ai biết ngôn ngữ kia cả.”
Úc Nghiễn nhún vai.
“Người ta nói ai cũng có nỗi khổ riêng, nhưng quyển của thủ lĩnh muốn đọc cũng không đọc được.”
“… Vậy à…”
Ngay cả đọc cũng không đọc được, vậy rốt cuộc phức tạp đến mức nào?
Tôi vốn không thể biết được.
“Ví dụ này không phải chính em nghĩ ra chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Chị biết mà.”
Tôi cười khổ.
“Vậy còn em? Sao lại tìm anh ta làm lá chắn?”
Không phải ai khác, mà lại dùng thủ lĩnh có dáng vẻ y như kẻ cướp vậy.
“Có rất nhiều lý do, một trong số đó… Có lẽ vì thân phận của anh ta.”
“Thân phận?”
“Đừng nhìn anh ta như thế, tạm thời cũng làm công chức trong cơ quan chính phủ. Nếu không có tiêu chuẩn cơ bản thì vốn không thể thuyết phục được những người nhà em.”
“Thì ra là thế.”
Tôi thử tưởng tượng dáng vẻ vạm vỡ của thủ lĩnh ngồi ở quầy công sở.
Vô cùng bất ngờ.
“Có phải chị đang nghĩ dáng vẻ anh ta ngồi trong quầy rất kỳ lạ không?”
“Không có.” Tôi tỉnh táo nói dối.
“Cứ xem như là thế đi.”
“Em đến tìm chị chỉ để cho chị gặp anh ta sao?”
“Hãy tưởng tượng việc này giống như chị dẫn bạn gái về gặp bố mẹ, em dẫn chị đi gặp thủ lĩnh cũng giống như thế.”
Tôi hơi dừng lại.
“Em vừa mới nói… Bạn gái.”
“Đúng vậy, sao thế?”
Lúc trước, khi Úc Nghiễn giới thiệu tôi với thủ lĩnh cũng dùng từ này.
“Cho nên bây giờ chị từ bạn chịch chuyển thành bạn gái sao?”
“Không muốn à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, chị nghĩ là giữa chúng ta sẽ không nhắc những chuyện… Xác định quan hệ như thế.”
“Nói như thế giống như giống như rất tùy tiện trong chuyện này vậy.”
“Vậy tại sao…?”
“Mặc dù ban đầu đã như thế, nhưng chậm rãi đừng tùy tiện.”
Úc Nghiễn cúi đầu xuống nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi chăm chú nhìn nhau.
“Là em khiến cho chị biến thành thế này.”
Tôi đưa tay, ngón tay vuốt sợi tóc màu vàng của nàng, sau đó sờ mặt nàng.
Không biết vì sao cảm giác buồn ngủ dâng lên, nàng ở trước mắt tôi trở nên mơ hồ.
“Vậy đúng là em có lỗi thật…”
“Thay vì nói xin lỗi, có phải nên nhận trách nhiệm không?”
“Cho chị một thời gian… Trước hết chị phải nghĩ xem chịu trách nhiệm thế nào đã.”
“Ừm, vậy chị từ từ suy nghĩ, chờ chị nghĩ xong hãy nói với em.”
“Ừm.”
“Mệt à?”
“Hơi mệt…”
“Vậy không làm phiền chị nữa, ngủ ngon.”
Úc Nghiễn khẽ hôn lên trán tôi, đặt dấu chấm hết cho đêm nay.
Có lẽ từ lúc này, mối quan hệ không bình thường của chúng tôi đã lặng lẽ tiến thêm một bước.