Chương 1
Đầu hạ vừa tới, thành phố A có chút khô nóng được báo trước, mầm cây liểu đã sớm đâm chồi bị gió thổi lất phất, ban đêm một cơn mưa nhỏ trút xuống, sáng sớm khu A 004 hoàn toàn yên tĩnh, không có bóng dáng.
Gió thổi lên mùi bùn đất độc hữu, ươn ướt hơi nước, liều lĩnh lại ôn nhu tràn qua cửa sổ đang mở của một căn biệt thự, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, liền bị hương muối biển caramel cùng hương rượu mận trà che mất.
Ngu Mặc rảnh rỗi, tay trái nhẹ nhàng ôm hông của Thẩm Sơ Vũ, cần thận hôn từng chút chân thành trên vai cô.
Lại một hồi hương kéo đến, Ngu Mặc gần như mất hồn trong hương vị rượu mận trà, mùi vị chua chua mang theo hương mận, đầu lưỡi nếm vào là hương rượu.
Tiếp đó là hương muối biển caramel mặn hương vị thuần ngọt chậm rãi lọt vào rượu mận trà, sạch sẽ thanh khiết, không chút tạp chất.
Thẩm Sơ Vũ tận hứng, làn da trắng ánh lên sự sáng bạch, ngực phập phồng nằm trên người Ngu Mặc.
Khi Thẩm Sơ Vũ đến kỳ phát nhiệt, Ngu Mặc trước giờ luôn dính người, dùng hết khả năng để thỏa mãn cô.
Kết quả ngày thứ hai, tay cũng không giơ nổi.
Sau tầm hoàn là dịu dàng, Thẩm Sơ Vũ hơi nâng tay mình lên, giữ tay cái tay Ngu Mặc vừa mới vuốt tóc mình.
Hai người bình thường tay cũng lớn, móng tay được cắt gọn gàng. Chỉ là Thẩm Sơ Vũ so với Ngu Mặc tinh xảo hơn nhiều, xương cốt rõ ràng, mềm mại như nước, không có nhiều vết thương đậm nhạt.
Ngón tay Thẩm Sơ Vũ vô ý đụng phải ngón áp út trên tay trái Ngu Mặc, bên trên là vết sẹo rõ ràng, chân mày hơi cau lại.
Đó là sự cố của một năm trước để lại.
“Ngu Mặc.” Thẩm Sở Vũ nhỏ giọng gọi Ngu Mặc bên tai, khí tức lạnh đánh vào tai Ngu Mặc, khiến nàng một hồi tê dại.
“Tỷ tỷ, em đây.” Ngu Mặc trả lời, nàng nhìn đôi mắt sáng tịch mịch của Thẩm Sở Vũ, chờ cô nói câu tiếp theo.
Nhưng Thẩm Sơ Vũ không nói tiếp, cô chỉ im lặng nhìn Ngu Mặc một hồi. Nắng sớm mới lên xuyên qua ô cửa chiếu vào mặt Ngu Mặc, Thẩm Sơ Vũ không thấy rõ bộ dạng của nàng, chỉ miễn cưỡng hình dung khuôn mặt thên thể của nàng, cảm giác nàng vẫn còn mang theo khí chất thiếu niên trong trí nhớ, nhân vật phong vân hiên ngang trương dương ở vườn trường.
“Đi tắm.” Thẩm Sơ Vũ đứng dậy từ trên người Ngu Mặc, trong mùa hè dù mở máy lạnh thì mồ hôi trên thân thể hai người vẫn rít rít, Thẩm Sơ Vũ cũng không thích cảm giác này.
Trong phòng tắm nhanh vang lên tiếng nước chảy rào rào, gió thổi rèm cửa trắng bên cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng ngủ, chiếu lên tấm kính phòng tắm. Ngu Mặc nằm nghiêng người nương theo ánh sáng nhìn qua lớp kính mờ phòng tắm miêu tả lại dáng vẻ của Thẩm Sơ Vũ.
Đường cong uyển chuyển, thanh lệ nhẹ nhàng, tựa như tiên nhân.
Yết hầu Ngu Mạc nhẹ nhàng cuộn lên, ngón tay nhúc nhích không để ý, không chút dấu vết bày tỏ nàng tham luyết Thẩm Sơ Vũ.
Mặc dù đã kết hôn nửa năm, Ngu Mặc vẫn có cảm giác không thật.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy không ngừng lại dù Ngu Mặc có để ý, Thẩm Sơ Vũ mặc một cái áo choàng trắng đơn giản đi ra, cô lau khô tóc của mình, rồi nói. “Tuần sau Phùng Nhược Vũ và Chu Tuần kết hôn, cô không quên đó chứ?”
Nháy mắt Ngu Mặc hoàn hồn lại, đối với câu hỏi của Thẩm Sơ Vũ, vội chống người ngồi dậy, đáp: “không quên.”
“Chút nữa đưa cô đến trung tâm mua sắm, dù gì cũng là bạn bè nhiều năm, chắc cô cũng muốn tự mình chọn chút quà đi.” Thẩm Sơ Vũ nói.
Ngu Mặc nghe Thẩm Sơ Vũ nói, trong lòng muốn phản bác: “tỷ tỷ, thật ra em tự đi được, không cần….”
“Đi tắm đi.” Thẩm Sơ Vũ liếc Ngu Mặc một cái, lạnh lẽo như trận mưa đêm vừa qua.
Còn chưa nói xong đã bị Thẩm Sơ Vũ cắt ngang.
Lại như vậy nữa.
Ngu Mặc không cam lòng cắn môi, định nói thêm thì Thẩm Sơ Vũ đã xoay người rời phòng ngủ.
Trong phòng thổi đến một trận gió, cuốn đi hương rượu mận trà còn chưa tan.
Ngu Mặc đi chân trần xuống giường, bàn chân trắng nõn chạm đất có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhô lên. Trong phòng tắm còn có sương mù, trên vách tường gạch trắng còn treo bọt nước, hương vị của Thẩm Sơ Vũ hoàn toàn bao vây Ngu Mặc.
Ngu Mặc lại lần nữa thỏa hiệp không phải vói Thẩm Sơ Vũ mà là với chính mình.
Nàng vốn không có chống lại Thẩm Sơ Vũ.
Ngu Mặc thích Thẩm Sơ Vũ, thích 8 năm.
Bạn bè của Ngu Mặc ai cũng biết nàng thích Thẩm Sơ Vũ đếm thảm, theo đuổi không bỏ, lì lợm la liếm, nổi tiếng toàn trường.
Rốt cuộc một năm trước cũng ôm được mỹ nhân về, trong Hạ Thành xoay người, tất nhiên là một đêm xuân phong độ, cá nhảy long môn, chiem sẻ biến phượng hoàng.
Đây chỉ là cái bề ngoài, còn thực tế thì sao?
Ngu Mặc vốn cố thẳng lưng nhưng cũng đã nhụt chí rồi, nước mang độ ấm vừa phải từ vòi sen phun xuống đỉnh đầu Ngu Mặc, chậm rãi làm ướt tóc rồi đến vai nàng.
Dòng nước từ đỉnh đầu chảy xuống hàng mi dài của Ngu Mặc, làm mơ hồ tầm mắt của nàng.
Trong đầu Ngu Mặc lại hiện lên cảnh tượng một năm trước trong bệnh viện.
Nàng nhớ hôm đó trời rất tối, mưa như xối xuống đầu, trên con đường nhựa ngay núi vung vãi các bộ phận của xe hơi. Nàng bị Thẩm Sơ Vũ đẩy ra ngoài từ trong xe, máu dưới đất bị nước mưa cuốn trôi, nhưng lại nghe thấy rõ ràng.
Chờ nàng tỉnh lại, mái tóc dài bị cạo sạch, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn đơn giản.
“Còn chưa hỏi ý của cô, nhưng tôi nghĩ cô sẽ không từ chối.”
Dưới ánh đèn nhu hòa, trong 8 năm qua lần đầu tiên Thẩm Sơ Vũ ôn nhu với Ngu Mặc, Ngu Mặc thấy rõ cũng trên ngón tay đó của Thẩm Sơ Vũ đeo một kiểu nhẫn giống như mình.
Khi đó Ngu Mặc cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, nếu như có thể bỏ qua vài ngày sau Thẩm Sơ Vũ nói với mình, cha me ngoài ý muốn qua đời.
Nghĩ đến sau khi kết hôn, Thẩm Sơ Vũ lạnh lùng với mình, Ngu Mặc cảm thấy nếu không phải là mình, có lẽ Thẩm Sơ Vũ chỉ thấy thương hại mình, chắc là sẽ không đồng ý kết hôn với mình.
Xà bông gội đầu theo nước chảy vào mắt Ngu Mặc, đột nhiên cay rát trong mắt. Ngu Mặc bị đau liền vuốt nước xuống, khuôn mặt nhỏ tựa như tờ giấy trắng bị nhào nhăn.
Tiếng nước chảy vẫn vang lên, hoàn cùng vài tiếng nức nở nho nhỏ.
Không biết là bị bọt xà bông làm cay mắt, hay là vì nguyên nhân khác, khóe mắt Ngu Mặc đỏ bừng, xoang mũi cũng bị nghẹt, khiến cho nàng nhịn không được hít sâu vài cái.
Tắm xong, Ngu Mặc tắt vòi sen, lau sơ nước trên người, tóc còn ướt đi ra.
Trong đại sảnh nhỏ, Thẩm Sơ Vũ đứng trước bể nước đắt tiền của cô, đùa nghịch cảnh quan bên trong. Cô còn chưa thay áo choàng tắm, bên dưới áo choàng là đôi chân thon dài trắng nõn, đai lưng to ôm lấy đường éo hoàn mỹ của cô.
Hôm qua Thẩm Sơ Vũ có mang về một con cá Nemo màu trắng, đỏ, đen. nó ở trong bể còn chưa quen. Thẩm Sơ Vũ cầm một cây đồ chơi thủy tảo trêu đùa nó, khóe mắt còn có chút tiếu ý không thường thấy.
Nhất thời Ngu Mặc cũng không biết nên nói gì với Thẩm Sơ Vũ, đứng ở cửa động tác lau tóc cũng nhẹ hơn.
Có lẽ để ý sự xuất hiện của một người, Thẩm Sơ Vũ ngẩng đầu lên, thấy Ngu Mặc dựa nửa người vào khung cửa, đứng có chút co quắp, vài lọn tóc ướt còn dính trên mặt nàng, khóe mắt còn có chút ửng đỏ.
“Khóe mắt bị sao vậy?” Thẩm Sơ Vũ hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm mắt Ngu Mặc hỏi.
Ánh mắt Thẩm Sơ Vũ nhìn đến khiến tâm Ngu Mặc đập rộn lên, nàng không hiểu vì sao, trong ánh mắt của Thẩm Sơ Vũ có vài phần thương tiếc. Tựa như sắp tới Thẩm Sơ Vũ sẽ đi tới, dùng bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng xoa đầu an ủi mình.
Tựa như mình từng thấy qua Phùng Nhược Vũ làm với Chu Tần.
“Bọt xà bông chảy vào mắt.” Ngu Mặc nhìn chằm chằm mắt Thẩm Sơ Vũ, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Thẩm Sơ Vũ gật đầu một cái, ánh mắt cũng rời đi khuôn mặt của Ngu Mặc, thờ ơ nói một câu: “sau này cẩn thận một chút.”
Tựa như chén nước lạnh không hề báo trước hất ra, trong lòng Ngu Mặc cười khổ một cái, biết rồi còn mong chờ cái gì chứ?
“Ừ, biết rồi.”
“Chút ra ngoài mặc cái gì?” Thẩm Sơ Vũ hỏi, đi tới phòng để đồ.
Ngu Mặc không quan tâm quần áo thế nào, chỉ nói đại: “tỷ tỷ cứ chọn đi.”
Thẩm Sơ Vũ dường như nghe thấy ngữ khí Ngu Mặc không vui, nghiêng đầu từ phòng quần áo nhìn thoáng ra ngoài, thấy đôi chân trần của Ngu Mặc chạm sàn gạch, “không phải đã nói nhiều lần rồi sao? cho dù là mùa hè cũng phải đi dép vào.”
Ngu Mặc cúi đầu nhích nhích ngón chân của mình, xương chân nhô lên từ lớp da mỏng, một năm trước sau khi bị tai nạn xe, Ngu Mặc liền mắc hội chứng này, chỉ cần bàn chân chạm sàn, thì mới khiến lòng nàng yên tâm.
Chuyện này, Ngu Mặc từng nói qua với Thẩm Sơ Vũ, nhưng xem ra cô không hề nhớ.
Ngu Mặc như thường ngày đáp: “tỷ tỷ, em như vậy thì mới tự do một chút.”
“Kệ cô.” Thẩm Sơ Vũ có chút bực bội, nói hai chữ rồi đi, nghiêng đầu qua chỗ khác trong phòng quần áo tìm hai bộ quần áo cho hai người.
Nhịn không được lại nghĩ đến thiếu nữ Alpha xinh đẹp trương dương.
Không hề giống, hoàn toàn khác nhau.
Trong phòng im lặng, Ngu Mặc lau tóc của mình, đi tới bể nước của Thẩm Sơ Vũ.
Con cá hề mới được cô ưu ái đang vẫy đuôi lắc lư trong bể, theo tiếng gọi bạn bè lươn qua đám san hô, hải quỷ mà Ngu Mặc cũng không biết tên.
Ngu Mặc đôi khi cảm giác mình giống như đám cá nuôi trong bể trong Thẩm Sơ Vũ, theo cô, bị nhốt trong thế giới của cô, bị cô che chở, sinh tử đều nằm trong tay cô.
Ngu Mặc lại nghĩ một chút, thật ra mình so với những con cá trong bể nuôi của Thẩm Sơ Vũ cũng không bằng, Thẩm Sơ Vũ còn cười với chúng.