‘Trấn Quốc Tướng Quân Liễu Vô Song cấu kết với địch, bí mật mưu đồ tạo phản, nay chứng cứ đã vô cùng xác thực, lệnh cho tịch biên, tru tộc, không ai được thoát. Khâm thử!’
Hoàng bảng trên tay nét chữ rõ ràng, nhưng Hưởng Nguyệt không sao tin nổi. Không thể nào! Vô Song không thể tạo phản được! Nàng ấy bỏ lại tấm chiếu kia, việc đầu tiên là muốn xác nhận với Vô Song, nhưng còn chưa ra đến cửa đã bị giữ lại.
“Cha… con phải đi tìm Vô Song!”
“Không được, con cứ đi thế này khác gì nói với người khác Mộ Dung gia chúng ta cũng tạo phản?”
“Không đâu… Vô Song không thể tạo phản, chắc chắn có kẻ cố ý hãm hại hắn!”
Mô Dung Thanh Phong thấy con gái khóc lóc như mưa thì vô cùng đau lòng. Ông ấy cũng biết Vô Song không thể nào làm như vậy, nhưng nay chứng cứ đã quá xác thực, thánh thượng cũng quyết không tha, chẳng ai xoay chuyển nổi. Vốn dĩ Mộ Dung gia kết thân với Liễu gia cũng nên nằm trong danh sách tru tộc, nhưng dường như hoàng thượng vừa ý Hưởng Nguyệt, muốn triệu nàng ấy nhập cung, nên nhà họ mới thoát được hạn tịch biên. Chỉ là… ông ấy vẫn chưa biết nên nói chuyện này với Hưởng Nguyệt như thế nào.
“Nguyệt nhi… nghe cha nói. Hãy quên Vô Song đi con!”
“Con không muốn! Con phải đi tìm Vô Song!”
Hưởng Nguyệt biết có van xin cha mình cũng vô ích nên quay người chạy ra cửa lớn, nhưng vệ binh canh giữ ở cửa đã cản nàng ấy lại.
“Hưởng Nguyệt, chúng ta không rời khỏi đây được đâu, hoàng thượng đã cho người đến bảo vệ chúng ta…”
Nói là bảo vệ thì chi bằng nói là canh giữ! Mộ Dung Thanh Phong bất đắc dĩ thầm nghĩ.
“Hưởng Nguyệt, nghe cha nói, ngoan ngoãn trở về phòng, đừng nghĩ đến Vô Song nữa, sáng mai sẽ có người trong cung đến đón con!”
Người trong cung đến đón? Hưởng Nguyệt không hiểu lời cha, nàng ấy chỉ muốn ở bên cạnh Vô Song.
Lời này chỉ quanh quẩn trong đầu nàng ấy chứ không được thốt ra ngoài, bản thân cũng bị Mộ Dung Thanh Phong khóa lại.
“Tiểu thư… nghe nói Vô Song thiếu gia không bị bắt! Cấm quân trong thành vẫn luôn tìm kiếm tung tích ngài ấy, nên tiểu thư đừng đau lòng, ta tin Vô Song thiếu gia sẽ có cách!”
Tiểu Thanh thấy chủ tử cứ khóc mãi thì vô cùng thương xót, không ngừng an ủi Hưởng Nguyệt, nhưng nàng ấy cũng biết đã đến nước này thì chẳng còn đường nào cứu vãn. Không biết hiện Vô Song thiếu gia như thế nào rồi, ngài ấy sẽ đến gặp tiểu thư chứ? Sáng mai người trong cung sẽ đến… nàng ấy có nên nói với tiểu thư không?
“Hưởng Nguyệt…”
Khi mà hai chủ tớ đều có tâm sự riêng, một bóng đen đột ngột xuất hiện trong phòng Hưởng Nguyệt.
“Vô Song?”
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng Hưởng Nguyệt chắc chắn đó là giọng của Vô Song. Nàng ấy quay người lại nhìn, quả nhiên hắn đang đứng sau lưng họ!
“Vì sao muội khóc?”
Vô Song nâng khuôn mặt đang khóc sướt mướt của nàng ấy lên, nhẹ nhàng lau qua.
“Sao lại thành thế này?”
“Ta cũng không rõ, nhưng muội tin ta, ta tuyệt đối trong sạch! Vậy nên muội hãy đợi ta, nhé?”
Hắn thật sự không buông được Hưởng Nguyệt, nên mới bất chấp tính mạng đến gặp nàng ấy một lần.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ đợi ngươi!”
Hưởng Nguyệt rúc vào trong lồn ngực ấm áp của hắn, kiên định nói.
“Không được! Vô Song thiếu gia, ngài phải dẫn tiểu thư theo cùng, sáng mai tiểu thư sẽ bị triệu vào cung!”
Kẻ ngốc cũng biết sự thật sau chuyện này là tên hoàng đế kia muốn nạp Hưởng Nguyệt! Vô Song vừa nghĩ đến chuyện hôn quân nghe lời gièm pha, không phân biệt được tốt xấu, buộc tội mình tạo phản, nay lại muốn nạp Hưởng Nguyệt vào cung thì khó mà không liên kết chúng lại. Chỉ sợ chính vì Hưởng Nguyệt nên hôn quân mới chụp cái mũ tạo phản lên mình, tiện thể thu hồi binh quyền, củng cố quyền lực. Chẳng trách trước đó hắn ta liên tục triệu mình vào kinh thành!
“Không ai được đi hết!”
Cửa phòng bật mở, Mộ Dung Thanh Phong dẫn theo rất nhiều cấm quân xuất hiện, hệt như đã biết Vô Song sẽ đến từ lâu.
“Cha!”
Thật ra Vô Song dư sức rời khỏi, với khả năng của hắn thì bấy nhiêu cấm quân chẳng là gì, chỉ là hắn không muốn Mộ Dung Thanh Phong khó xử nên đã chấp nhận bị nhốt vào đại lao nhà Mộ Dung.
“Nguyệt nhi… con hãy tha thứ cho cha, nếu như cha không làm vậy, Mộ Dung gia chúng ta cũng khó giữ! Vốn dĩ chúng ta cũng ở trong danh sách tịch biên, may nhờ hoàng thượng ân sủng… Chỉ cần con bằng lòng vào cung, Mộ Dung gia sẽ được bình an vô sự!”
Nghe được lời của Mộ Dung Thanh Phong, Hưởng Nguyệt mới bừng tỉnh! Vì Mộ Dung gia sao? Nàng ấy hiểu rồi!
“Cha, con có một điều kiện… cho con gặp Vô Song một lần để nói cho hắn biết, con không muốn hắn có khúc mắc cả đời!”
Thấy sắc mặt con gái tỉnh táo, Mộ Dung Thanh Phong rất vui vì nàng ấy đã thông suốt, vậy nên ông ấy đồng ý với điều kiện của Hưởng Nguyệt.
“Vô Song… ta đến là để hủy bỏ hôn ước với ngươi!”
Cách một chấn song, Hưởng Nguyệt bình tĩnh nói.
“Vì sao?”
Vô Song không ngờ Hưởng Nguyệt sẽ đến gặp mình, cũng không ngờ nàng ấy đến để nói với hắn những lời như vậy. Hắn đã định vào kinh gặp vua, rửa sạch oan khuất, hắn tin mình có thể làm được, nhưng Hưởng Nguyệt…
“Bởi vì… Ngươi là tội phạm! Suýt chút nữa Mộ Dung gia cũng đã bị kéo xuống nước, may được hoàng thượng nể tình, triệu Hưởng Nguyệt vào cung, mới được xóa bỏ tội trạng…”
“Chưa kể dù không có chuyện ngày hôm nay, Hưởng Nguyệt cũng sẽ tiến cung hầu hạ hoàng thượng. Trấn Quốc Tướng Quân và Hoàng thượng, ngươi nói xem ta sẽ chọn ai?”
Vô Song biết chẳng qua nàng ấy chỉ muốn khích cho mình đi, nhưng hắn không đi, có đi cũng là đi chung!
“Hưởng Nguyệt… đi cùng ta đi!”
Đối với Vô Song, muốn thoát khỏi lao ngục chỉ như trở bàn tay. Hắn vừa lắc mình là đã xuất hiện bên ngoài, chẳng ai biết hắn đã làm như thế nào. Toàn bộ ngục tốt đều hốt hoảng, đua nhau giơ trường thương lên đối phó, chỉ là Vô Song đều bỏ mặc, vươn tay ra với Hưởng Nguyệt.
“Liễu Vô Song! Ngươi tưởng là ta yêu ngươi thật sao? Nếu không phải vì Mộ Dung gia, sao ta có thể đồng ý cưới một nữ tử? Bây giờ ngươi đã là tội phạm, hoàng thượng cũng vời ta vào cung, sao ta có thể bỏ qua cơ hội tốt này!”
Nghe Hưởng Nguyệt nói như thế, đám ngục tốt cũng sửng sốt nhìn Vô Song, thì ra Liễu Vô Song danh chấn thiên hạ lại là nữ tử! Kẻ này dù không phản quốc thì cũng khó thoát tội khi quân!
“Hưởng Nguyệt…”
Vô Song không ngờ Hưởng Nguyệt sẽ vạch trần thân phận của mình, nhưng nàng không hề trách móc nửa lời, nàng không tin Hưởng Nguyệt không yêu mình thật!
“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt nàng lại?”
Mệnh lệnh của Hưởng Nguyệt khiến bọn ngục tốt hồi hồn, bắt đầu công kích Vô Song bằng trường thương, nhưng đây cơ bản là ‘múa rìu qua mắt thợ’, trường thương là vũ khí Vô Song thành thạo nhất, nghiêng người cũng đã đủ khiến ngục tốt trắng tay, nàng lại tiện thể khiến chúng bất tỉnh. Vô Song không giết chúng là vì nàng không muốn phải gánh thêm một tội giết người nữa!
“Hưởng Nguyệt?”
Vô Song không hề biết thì ra Hưởng Nguyệt biết võ công, chưa kể còn thuộc hàng nhất đẳng. Vô Song tránh trái né phải, thoát khỏi con dao trong tay Hưởng Nguyệt, cuối cùng bắt lấy cổ tay nàng ấy, kéo nàng ấy vào trong ngực.
Vô Song… tha thứ cho ta!
Ở trong lòng Vô Song, Hưởng Nguyệt đau đớn hạ quyết tâm. Nàng ấy lách người đi, rạch một đường, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống. Lúc này Vô Song không tránh nữa mà để con dao kia tạo thành một vết sẹo lớn trên khuôn mặt mình, khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Song Hưởng Nguyệt vẫn chưa dừng lại, nàng ấy tiếp tục công kích nàng, bởi nàng ấy muốn khiến Vô Song tin rằng mình thật sự muốn giết chết nàng, mình thật sự không yêu nàng!