Tóm tắt truyện
Văn án
“GIẾT!”
Trên chiến trường, đất vàng mù mịt, tiếng trống trận dội tận mây xanh. Lúc này Thiên Trạch Hoàng Triều vốn dĩ bách chiến bách thắng, ‘dùng võ lập quốc’ lại binh bại như núi đổ, lòng quân tan tác, binh sĩ lục tục quăng lại vũ khí chạy trốn.
“Kiên trì thêm chút nữa! Kinh thành đã phái viện binh đến rồi!”
Vị tướng quân với chiến bào trắng nổi bật toang gọi lại sĩ khí, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng rõ, dù viện binh có đến, thành này cũng khó giữ được, bởi nguyên soái của phe địch chính là Liễu Vô Song – tục gọi ‘Quỷ Diện Tu La’, chống lại nàng chỉ còn đường chết!
“Phá cửa thành!”
Quân địch bỗng nhiên cao giọng, một người toàn thân giáp đen, mang mặt nạ quỷ lộ nửa mặt, tay cầm thương dài tám thước thúc ngựa tiên phong xộc vào trong thành, phàm ai ngăn cản đều trở thành vong hồn dưới thương nàng!
“Vương Khiêm, niệm tình đồng đội một thời, nếu ngươi chịu đầu hàng, ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
Vô Song đưa mắt nhìn người thủ thành vừa đỡ thương của mình, lạnh nhạt nói.
“Nực cười!”
Vương Khiêm mặc chiến bào trắng căm hận khạc ra. Cái gì mà đồng đội một thời? Trước đây, lúc nàng bị vạch tội phản quốc, hắn còn một mực không tin, ra sức bảo vệ sự trong sạch của nàng trước mặt hoàng thượng. Tuy cuối cùng hoàng thượng vẫn ra lệnh tịch biên diệt tộc, nhưng Vô Song tránh được một kiếp chẳng những không cảm kích, mà còn thật sự cấu kết với Nam quốc, dẫn binh xâm phạm, liên tục đánh chiếm vô số thành trì!
“Vậy đừng trách ta vô tình!”
Sát khí của Vô Song đột nhiên tăng vọt, một tay giục ngựa, trường thương trong tay nhoáng lên, phút chốc đã hạ thêm vài nét vong hồn!
“Chừng nào còn sống, ta tuyệt không để ngươi được như ý!”
Vương Khiêm cắn răng nhận một thương của Vô Song. Tuy lúc này rồi vẫn mạnh miệng, hắn thật sự không biết mình còn đón thêm được thương nào của nàng nữa. Hắn nhìn Vô Song giáp đen bức người, hai mắt đỏ ngầu, sương đen phủ toàn thân… Tu La sao? Chỉ sợ rằng nàng thật sự đến từ địa ngục, là A Tu La đến để báo thù!
Trường đao trong tay rơi xuống, Vương Khiêm nhìn mũi thương đâm xuyên qua ngực mình, ngẩng đầu nhìn lại chủ nhân của nó, phun ra một ngụm máu. Hắn vẫn… không cản được sao?
“Tướng quân của các ngươi cũng chết dưới tay ta rồi, nếu các ngươi còn không đầu hàng, ta sẽ huyết tẩy thành Đôn Dương!”
Vô Song rút thương về, hét lớn, toàn quân dừng bước. Quân Đôn Dương thấy chủ tướng cũng đã tử trận thì sĩ binh đã nhụt chí càng suy sụp, đạp lên nhau quăng khí giới đầu hàng…
Từ nay Đôn Dương chính thức vào tay giặc.
“Nguyên soái! Sứ giả từ Thiên Trạch Hoàng Triều cầu kiến!”
Đám phó tướng đều nhìn về phía Vô Song, buổi mưu binh diễn ra được một nửa cũng tạm dừng, mọi người chờ đợi câu trả lời của nàng.
“Đuổi chúng đi!”
Thiên Trạch Hoàng Triều cử sứ giả đến vào lúc này có tám phần là thương thảo hòa bình, nhưng lần này nàng muốn tiêu diệt Thiên Trạch, nào có lý đàm phán, chấp nhận sứ giả chỉ phí thời gian!
Nghe nguyên soái nói như vậy, vệ binh lập tức đi ra ngoài đuổi sứ giả Thiên Trạch.
“Nguyên soái!”
“Ngươi không thấy bọn ta đang bàn bạc sao?”
“Sứ giả Thiên Trạch nói muốn dâng cho nguyên soái một vật, nếu nguyên soái xem rồi vẫn không tiếp, bọn họ sẽ đi ngay ạ!”
Nhìn thấy khuôn mặt giận dữ từ Vô Song, Lưu Vũ hơi hối hận vì đã cho sứ giả Thiên Trạch vào đây. Hắn run rẩy dâng khối hồng ngọc trên tay lên.
Huyết Phượng Hoàng?
Vô Song cầm lấy khối hồng ngọc trên tay Lưu Vũ. Đây là bảo vật tổ truyền của nàng, gồm một ‘phượng’ một ‘hoàng’ (*) quấn quýt, có thể chia thành hai nửa. Trước kia nàng giữ phượng lại, còn hoàng…
(*) Ở Việt Nam là ‘phượng’ và ‘loan’, một trống một mái chỉ mối quan hệ tình cảm khắng khít. Chữ ‘hoàng’ ở đây mình giữ theo raw
“Là ai đến? Ý ta là sứ giả Thiên Trạch!”
“Thuộc hạ không rõ ạ.”
“Cho sứ giả đó vào… các ngươi lui ra trước đi!”
Lưu Vũ không ngờ khối ngọc này thật sự có tác dụng, nhận được mệnh lệnh của Vô Song thì lập tức ra mời sứ giả Thiên Trạch, mà nhóm phó tướng đang hội bàn cũng lũ lượt ra ngoài, trở lại vị trí của mình.
“Sứ giả Thiên Trạch, Mộ Dung Hưởng Nguyệt xin ra mắt nguyên soái!”
Thật sự là Hưởng Nguyệt! Vô Song nhìn Hưởng Nguyệt giả nam quỳ dưới đất, có phần kích động, vô thức đỡ nàng ấy dậy. Nàng ấy… vẫn không thay đổi… Nhìn khuôn mặt thanh lệ của Hưởng Nguyệt, Vô Song ý thức được sự thay đổi của mình. Nàng đưa tay cởi mặt nạ, để lộ một vết sẹo lồi dữ tợn kéo từ vùng trán trái xuống mắt trái, vòng ra vành tai, phá hủy khuôn mặt vốn dĩ đẹp đẽ vô song.
“Ngươi đến cầu xin thay tên cẩu hoàng đế kia sao? Hiện ta chỉ có thể đáp, ta sẽ không lui!”
Vô Song lạnh lùng nói rõ. Không giết hôn quân, chẳng phải hơn bảy trăm mạng người trong tộc nàng đã chết oan rồi sao?
“Đúng là ta đến bàn hòa, nhưng không phải hoàng thượng cử ta đến, mà là chính ta xin hoàng thượng.”
Những lời này khiến Vô Song sửng sốt. Nàng còn tưởng Hưởng Nguyệt là thuyết khách hôn quân phái đến cầu xin, nhưng bất kể là ai, nàng cũng tuyệt không lui binh. Bây giờ nàng chỉ là công cụ chiến tranh, là vũ khí giết người, không có tình cảm, càng chẳng màng tình yêu…
“Vì ta muốn gặp ngươi!”
Ngón tay người kia khẽ chạm vào vết sẹo lồi, Vô Song không gạt những ngón tay thon dài đó xuống, nàng muốn biết Hưởng Nguyệt định làm gì tiếp theo. Dường như mối hận của nàng với Hưởng Nguyệt… không lớn như nàng nghĩ.
“Thứ cho sự vô tình của ta trước kia…”
“Hahaha! Ta tuyệt không oán trách! Nếu không có ngươi, bây giờ ta cũng không đứng đây, chỉ sợ mối thù tịch biên diệt tộc này mãi mãi không thể báo!”
Vô Song cười lạnh, cái lạnh từ tận đáy lòng. Hưởng Nguyệt biết người trước mắt đã không còn là Liễu Vô Song mình biết, đôi mắt không chút tình cảm đã chứng minh tất cả! Nếu trước đây mình bất chấp đi cùng Vô Song, liệu kết cục có đổi khác?
“Xin lỗi… Vô Song.”
Mộ Dung Hưởng Nguyệt ôm chặt lấy cơ thể ấm áp đẫm mùi máu tanh, nước mắt lan tràn, ngẩng đầu lên mấy máy những lời này với Vô Song.
“Đây chính là mục đích ngươi đến gặp ta?”
Vô Song đẩy Hưởng Nguyệt, hờ hững hỏi, ngực không ngừng trào máu, mà nguyên nhân chính là chuôi dao găm vào ngực nàng!
“Thủ vệ!”
Thủ vệ ngoài lều lập tức chạy vào, nhìn thấy nguyên soái của mình bị đâm thì hoảng hốt, toang bắt lấy Hưởng Nguyệt.
“Tiễn sứ giả Thiên Trạch rời doanh, không ai được chạm vào nàng ấy. Ai trái lệnh, chém!”
Lời của Vô Song khiến thủ vệ ngơ ngác, song cũng không dám trái lệnh. Quân lệnh như núi, bọn họ chỉ cần làm theo, bất kể nguyên nhân, chỉ là Hưởng Nguyệt tuyệt đối không ngờ được hành động của Vô Song. Vốn dĩ nàng ấy đã muốn ‘đồng quy vu tận’!
Qua một nén nhang, Vô Song biết Hưởng Nguyệt đã bình an rời khỏi doanh trại mới bằng lòng cho quân y trị liệu. Nhưng với thương thế như vậy, người bình thường đã sớm bỏ mình, chứ nói gì là gắng gượng suốt một nén nhang. Lúc này, cũng vì mất quá nhiều máu, Vô Song liệm dần đi. Trong cơn mơ màng, dường như nàng thấy được chuyện trước kia… trên núi Tĩnh Bạch…
P/S: Truyện thuộc thể loại nữ cải nam trang, truyện cũng khá lâu rồi nhưng truyện này nhân vật Vô Song si tình, giỏi võ, làm team thấy thương lắm nên quyết định làm bộ này.
Cám ơn bạn editor của bộ “Ta Nhận Ra Nàng Vào Đêm Tân Hôn” đã edit bộ này ^^ trên cả tuyệt vời
Mà văn án vậy thôi chứ kết thúc HE nha
-
[Khóa] Chương 2512/08/2023
-
[Khóa] Chương 2411/08/2023
-
[Khóa] Chương 2310/08/2023
-
[Khóa] Chương 2209/08/2023
-
[Khóa] Chương 2108/08/2023
-
[Khóa] Chương 2007/08/2023
-
[Khóa] Chương 1906/08/2023
-
[Khóa] Chương 1805/08/2023
-
[Khóa] Chương 1704/08/2023
-
[Khóa] Chương 1603/08/2023
-
[Khóa] Chương 1502/08/2023
-
[Khóa] Chương 1401/08/2023
-
[Khóa] Chương 13.231/07/2023
-
[Khóa] Chương 13.130/07/2023
-
[Khóa] Chương 12.229/07/2023
-
[Khóa] Chương 12.128/07/2023
-
[Khóa] Chương 11.227/07/2023
-
[Khóa] Chương 11.126/07/2023
-
[Khóa] Chương 1025/07/2023
-
[Khóa] Chương 924/07/2023
-
[Khóa] Chương 823/07/2023
-
[Khóa] Chương 722/07/2023
-
[Khóa] Chương 621/07/2023
-
[Khóa] Chương 520/07/2023
-
[Khóa] Chương 419/07/2023
-
[Mở] Chương 318/07/2023
-
[Mở] Chương 217/07/2023
-
[Mở] Chương 116/07/2023
Đàm Hương
Hay quá