Sáng tinh mơ ngày 30 tết, chiếc xe của Cổ Tịnh bị chất đầy các loại quà cáp độc lạ, cũng may Đàm Trung đã mạo hiểm tính mạng kịp thời cầu cứu Cổ Tịnh để cô ngăn cản sếp mình mua những thứ vô lý. Không là giờ đây chắc chỉ có chiếc container 40 feet mới đủ chứa hết mọi thứ.
Quê của Cổ Tịnh là một thành phố biển có tên gọi là Kali cách thành Moon khoản 350km. Lúc họ về đến cũng đã xế chiều.
Chiếc xe vào thành phố Kali, băng qua eo biển quanh co bên sườn núi hàng chục cây số, sau đó họ rẻ vào con đường xi măng vắng vẻ với hai bên là hàng cây xanh lâu năm cao to che mát.
Đường xi măng này cũng là lối dẫn vào khu dân làng núi Xam nằm cách trung tâm Kali khoản 15km. Núi Xam là một dãy núi cao to hùng vỹ với hàng chục đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, bên trong có rất nhiều hộ dân đang sinh sống, con đường xi măng là lối đi chính giữa các làng nhỏ trong núi, thoạt nhìn tưởng chừng như đoạn đường chính rất ngắn, nhưng khi chạy vào mới cảm nhận được sự mênh mông của đất trời. Con đường xi măng này chạy mãi không hết, nhiều đoạn cua trái phải liên tục làm Điền Tú Chân không bao giờ say xe cũng phải khó chịu trong người.
Sau hơn 20 phút chạy trên con đường xi măng, cuối cùng họ cũng đã đến được một nhánh rẻ bên phải, rẻ vào trong chạy khoản 100 mét thì xuất hiện một bãi đất trống cực kỳ rộng lớn được lót đá xanh mãng to.
Một dãy hàng rào đá màu xám cao khoản 4 mét trải dài hơn trăm mét được dựng sau bãi đất trống, chính giữa dãy hàng rào là cánh cổng kim loại uy nghi màu đen rộng khoản 10 mét với lối thiết kế y như phủ tướng quân ngày xưa mà trong phim cổ trang hay chiếu. Tay nắm cánh cửa mỗi bên có một đầu sói nhe răng nanh. Phía trước bên phải cánh cổng đặt tượng đá to cao khoản 3 mét khắc hình đỉnh núi, trên ngọn đỉnh là con sói đầu đàn với bộ lông dầy đang ngẫn đầu hú trăng.
Bên trái cánh cổng là tượng đá cao 3 mét, khắc chữ : Võ trường Cổ Lang Nhân.
Phía sau của võ trường là sườn núi cao to, cánh cổng hướng ra xa là bờ biển mênh mông. Đây quả là một vị trí phong thủy cực tốt. Khiến cho Võ trường Cổ Lang Nhân trông trang nghiêm, oai phong và có cả sự bí ẩn, rùng rợn.
Người gác cổng thấy Cổ Tịnh bèn nhanh chóng chạy đến giúp cô xử lý các loại hành lý trên xe. Cổ Tịnh chỉ việc nắm tay Điền Tú Chân, dắt cô vào trong.
Cánh cổng mở ra là dãy hành lang đường đá chạy dài khoản 100 mét dẫn đến cánh cổng kế tiếp. Hai bên là những tượng đá lớn màu đen khắc dáng ông thầy đầu chọc với những thế vỏ khác nhau như xà quyền, hổ quyền, túy quyền, đường lang quyền…
Càng tiến gần cánh cổng thứ 2 càng nghe rõ hơn các lời chúc tụng đang vang ra từ bên trong.
Điền Tú Chân lúc này không cách nào giữ được bình tĩnh, phát hiện bàn tay đang nắm của Cổ Tịnh, cô vội vàng rút lại, lắp ba lắp bắp nói:
“Em… em nhớ lời chị… chị dặn chưa, giới thiệu chị là… bạn thân, nghe không?”
Cổ Tịnh thấy nàng công chúa của mình dễ thương biết bao nhiêu, khi cô đàm phán các dự án lớn trước những người tài giỏi hoặc xảo quyệt mà không hề nương bước, vậy mà giờ đây chỉ vì gặp người nhà mình, cô ấy lại bối rối hết sức, cô mỉm cười nói:
“Chị yên tâm, đã có em.”
“Em cứ nghe lời chị bảo, ngày tháng còn dài, hôm nay nhiều người quá em đừng vội come out với gia đình, hiểu chưa?”
Cổ Tịnh gật đầu.
Cánh cổng thứ 2 mở ra, một sân nhà rộng thênh thang hiện lên trước mắt, tất cả mọi người đều mặc áo sơ mi đen dù là nam lẫn nữ, có người sẽ khoác thêm áo vest dài ngắn khác nhau nhưng cũng chỉ một tông màu xám, đen. Đảo mắt sơ qua, sân nhà chứa khoản 50 bàn tròn, nhiều người đã ngồi vào bàn uống rượu và trò chuyện với nhau một cách nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác với cảnh hò reo ồn ào cụng ly inh ỏi mà Điền Tú Chân tưởng tượng.
Phía trên cùng là dãy nhà chính với phong cách tối cổ, lợp ngối xám đậm, có 4 cây cột nhà màu đen dựng trước cửa, có bậc thềm cầu thang cao khoảng một mét, trên bậc thềm có một người đàn công và một người phụ nữ tuổi hơn 50 ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đen được điêu khắc cầu kỳ, phía sau thành ghế nhô cao đầu sói nhe răng nanh được chạm trổ tinh tế. Đứng cạnh người phụ nữ là một người đàn ông trẻ hơn, dáng người cao ráo săn chắc, nước da ngâm và gương mặt chính trực, mặc áo sơ mi đen với áo vest xám dài đến chân.
Mỗi bàn tròn ngồi 10 người, từng bàn đang lần lượt tiến đến giữa sảnh, chấp tay gập lưng một lạy, rồi cùng hô:
“Tụi con chúc sư phụ, sư công, đại sư huynh năm mới cát tường, an khang như ý!”
“Cám ơn tụi con.” – Cổ Tam Nương đáp.
Điền Tú Chân rất kinh ngạc vì hoá ra, mẹ của Cổ Tịnh mới chính là người nắm quyền cao nhất của Cổ Lang Nhân, vậy mà trước giờ cô cứ tưởng là ba Cổ Tịnh. Người đàn bà đó tuy mỉm cười nhưng lại toát ra một không khí băng giá, nghiêm nghị và quyền lực. Trong khi ngước nhìn ba Cổ Tịnh, ông ấy lại có khí chất khác hẵn, dáng vẻ thi sĩ, nho nhã và gần gũi.
“Em theo họ mẹ à?”
“Ừ, do gia tộc em đến đời mẹ thì không có con trai, nên ai lấy mẹ em đều phải đồng ý con cái sau này đều phải mang họ mẹ.”
Ở rễ? Điền Tú Chân nghĩ ngay ra từ này, rất thán phục, phải là tình yêu thế nào để khiến một người đàn ông chấp nhận điều này?
“Những người tại đây đều là đệ tử của mẹ em sao? Nhiều thế cơ à?”
“Không, họ chỉ là những người đứng đầu các nhánh và là đệ tử trực tiếp của mẹ em.”
“Đứng đầu nhánh? Trực tiếp? Vậy không trực tiếp thì sao?”
“Họ sẽ tự nhận thêm đệ tử, mỗi nhánh nhỏ thì vài nghìn người, nhiều thì cả chục nghìn.”
Điền Tú Chân chỉ biết há hốc mồm khi nghe Cổ Tịnh kể một cách bình thản. Chờ đợi một lúc, cả hai cùng tiến lên trên, tất cả những người khi thấy Cổ Tịnh đều gật đầu chào hỏi:
“Nhị sư tỷ.”
“Nhị sư tử về rồi à.”
Điền Tú Chân hết kinh ngạc này đến kinh ngạc nọ, cô không ngờ vào thế kỷ 21 mà vẫn có cách xưng hô truyền thống như vậy, tất cả những người có mặt tại đây rất phép tắt, lịch sự và đi nhẹ nói khẽ, hoàn toàn khác xa với cảnh tượng giang hồ văng tục chửi thề trong phim.
Cô hơi khẩn trương nhưng vẫn ráng lấy lại bình tỉnh và giữ khoản cách với Cổ Tịnh, cả hai dừng bước trước thềm cầu thang. Cổ Tịnh chấp tay, Điền Tú Chân làm theo, họ cùng gập một lạy, Cổ Tịnh nói:
“Chúc ba mẹ và đại sư huynh năm mới cát tường, an khang như ý.”
“Chúc… chúc chú và cô, đại sư huynh, năm mới cát tường, an khang như ý.” – Điền Tú Chân bắt chước nói theo.
Cổ Tam Nương mỉm cười hiền hậu, bà nhấc tách trà lên uống một ngụm rồi nói:
“Ngoan!”
Lục Sơn Nghị – ba Cổ Tịnh niềm nở cất lời:
“Chú rất vui được gặp con, Tịnh Tịnh có nói với chú năm nay sẽ dẫn bạn về nhà, chú rất bất ngờ khi nghe được điều này, con là người bạn đầu tiên được Tịnh Tịnh dẫn về đó.”
“Không phải bạn, mà là bạn gái!”
Lời nói của Cổ Tịnh tuy không to tiếng nhưng đủ để lọt vào tất cả lỗ tai của người có mặt, cả sân trường bất chợt lặng yên hẵn đi. Tách trà trên tay Cổ Tam Nương được nặng tay đặt trở lên bàn phát ra tiếng va chạm của sứ, mặt bà không biến sắc nhưng đủ thể hiện sự không hài lòng. Điền Tú Chân tái mét á họng.
Không ai dám phát ra tiếng, dù là hơi thở cũng phải cực kỳ nhẹ nhàng. Lúc này, Cổ Tam Nương mới nghiêm giọng hỏi:
“Tịnh Tịnh, con có chắc chắn khi nói ra điều này không?”
“Con chắc chắn!” – Cổ Tịnh trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ.
Không gian đọng lại trong một phút, Cổ Tam Nương liếc nhìn Điền Tú Chân, cô ấy đang cuối đầu rất thấp, bà gật đầu nói tiếp:
“Nếu thế, cứ theo gia quy mà làm, Đại sư huynh!”
“Dạ vâng, con đi chuẩn bị.” – Đại sư huynh đáp lời rồi rời khỏi.
Điền Tú Chân cứ tưởng mình đang trở về thời cổ đại, gia quy, từ ngữ tạo cảm giác quy cũ, phép tắc và bất khả xâm phạm, hoá ra gia quy là có thật, hàng loạt hình ảnh máu me xuất hiện trước mặt cô, cô vội cất tiếng:
“Thưa cô chú, đừng nghe Cổ Tịnh nói bậy, tụi con chỉ là bạn bè thân thiết…”
“Chị, để em xử lý!” – Cổ Tịnh ngắt lời Điền Tú Chân.
Cô nắm lấy tay cô, kéo cô ấy sát bên mình, ngẩng đầu lên nói tiếp:
“Điền Tú Chân đã là người của con!” – Giọng nói trầm nhưng mạnh mẽ của Cổ Tịnh làm hiện trường không kiềm chế được mà ồ lên một tiếng, nhưng rất nhanh, tiếng ồn đã ngưng lại. Mặt của Điền Tú Chân đỏ ẩn lên khi nghe được lời này, cô vội vàng cuối đầu để che giấu đi nổi thẹn thùng.
Dãy bàn đầu tiên là những người cậu, dì, chú, bác của gia tộc họ Cổ và họ Lục, và còn những người giữ chức cao trong bang phái Cổ Lang Nhân. Họ đang cau mày nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ giữa sảnh. Ánh mắt họ tập trung nhiều hơn vào Điền Tú Chân, vì họ không biết người phụ nữ nào lại đủ sức mạnh để tiếp cận được Cổ Tịnh, vốn dĩ là con sói máu lạnh của cả dòng tộc và bang phái.
“Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không dám công khai thì còn mặt mũi nào tự nhận là nhị sư tỷ của Cổ Lang Nhân!”
Cổ Tịnh nhìn thẳng vào mắt của Cổ Tam Nương và nói, ánh mắt cô có sự băng giá nhưng kiên định, ánh mắt của Cổ Tam Nương là sự quyền uy, nhưng không có sự bất ngờ, với người đàn bà đứng đầu một bang phái hùng mạnh như vậy, gần như không có gì lây động được thần thái điềm tĩnh ấy.
“Người phụ nữ của Cổ Tịnh, cần được sự thừa nhận và kính trọng của Cổ Lang Nhân!” – Cổ Tịnh quay lưng lại, nói với tất cả mọi người.
Điền Tú Chân nắm chặt tay Cổ Tịnh, cô ấy đang tỏ tình ư? Cô ấy đang nói yêu cô trước mặt toàn thể gia tộc và bang phái. Tại sao cô ấy có thể nghiêm túc nói ra những câu làm lây động lòng người như thế, tuy mặt cô ấy rất lạnh, nhưng lại thốt ra lời ngôn tình nồng ấm. Cảm giác mâu thuẫn ấy làm nhịp tim Điền Tú Chân như động đất.
***
Tác giả có lời gởi gắm:
Điền Tú Chân: Đã bảo là không come out rồi mà, vậy mà em còn come out với hàng trăm người.
Cổ Tịnh: Chị đã ngủ với em, thì em phải chịu trách nhiệm với chị.
Điền Tú Chân : Cổ Tịnh, em nói huỵch toẹt vày mà không e thẹn à?
Cổ Tịnh cười đáp: e thẹn là gì?