Giữa hội trường, cuộc chiến đấu tranh để tình yêu của mình được gia tộc chấp nhận vẫn đang tiếp tục diễn biến.
“Nãy giờ đánh giỡn với mẹ đủ nhiều rồi, con hiểu mẹ đang giận, những đòn khi nãy coi như con tạ lỗi với mẹ vì sự đường đột hôm nay.”
Cổ Tịnh quay mặt nhìn Điền Tú Chân cười nhẹ, rồi quay lại nhìn Cổ Tam Nương nói với giọng lạnh lùng:
“Giờ thì, con xin lỗi vì những gì tiếp theo đây sẽ diễn ra, mẹ đánh chị ấy quá mạnh tay rồi đấy!”
Lời nói vừa dứt, Cổ Tịnh đã tung đòn hiểm nghèo liên hoàn, trên người cô như đang có linh hồn của con sói đầu đàn, toát ra sự rùng rợn và sức mạnh của quỹ dữ, đôi mắt sắc bén và vô cảm, sát khí mãnh liệt trấn áp đối phương như muốn xé xác con mồi bất cứ lúc nào.
Đúng như lời nói của cô ấy, chỉ trong chục phút, Lang Côn trên tay Cổ Tam Nương bị đánh văng ra ngoài, theo sau là một gậy từ trên đánh ngay trực diện, cây gậy ngưng lại trên đầu của bà ấy với khoản cách chỉ còn 3 centimet.
Tốc độ quá nhanh, không ai biết được vừa rồi đang xảy ra chuyện gì. Toàn thể nín thở, họ không biết phản ứng của Cổ Tam Nương sẽ ra sao, họ mừng vì Cổ Tịnh đã thắng, nhưng họ cũng sợ hải cơn thịnh nộ của bà ấy.
“Giỏi lắm con gái!” – Cổ Tam Nương chợt gật đầu mỉm cười.
“Cám ơn mẹ đã dạy bảo, con có rèn luyện thường xuyên.”
Cổ Tam Nương trở lại ghế ngồi của mình, hô to:
“Bữa tiệc bắt đầu, lên rượu!”
Người phục vụ bữa tiệc bê những chén rượu lần lượt phân phát cho toàn thể mọi người.
Đại sư huynh cầm lấy chén rượu và hô to:
“Chúng ta cùng cụng ly chúc mừng Cổ Tịnh, và chúc cho tình yêu của họ mãi vĩnh hằng.”
Cả hội trường náo nhiệt hơn hẵn, họ cảm thấy năm nay rất khác biệt, năm nay là lần đầu tiên, họ có thể trải qua một bữa cơm tất niên nồng nhiệt như vậy, họ còn thấy được nụ cười nhiều hơn từ sư phụ đáng kính của họ, họ không cần phải gò bó phép tắc, thay vào đó là những tiếng cười nói thoải mái phát ra tận đáy lòng.
***
Trong khi cả hội trường quay quần bên nhau ăn tiệc đoàn viên, Cổ Tịnh cùng Điền Tú Chân chở về phòng ngủ riêng để xử lý vết thương.
Mặc dù ngôi nhà theo phong cách tối cổ, nhưng nội thất bên trong đều là xa xỉ phẩm và cực kỳ hiện đại. Gian phòng của Cổ Tịnh rộng lớn tưởng chừng như phòng ngủ hoàng tộc. Lúc này máy sưởi ấm đã được mở sẵn, Cổ Tịnh chỉ mặc quần áo lót nằm sấp trên giường để Điền Tú Chân thoa thuốc gia truyền.
Nhìn những vết lằn to nhỏ trên khắp người Cổ Tịnh, có nhiều vị trí còn tích máu bầm và tróc da, Điền Tú Chân xót đến mắt đỏ ẩn.
“Đau không?” – Điền Tú Chân nhẹ nhàng hỏi.
“Không sao đâu chị, mẹ em rất nương tay, chỉ là thương ngoài da, những người học võ như tụi em thì mấy vết thương này rất bình thường, quanh năm suốt tháng đều có.”
Nói xong Cổ Tịnh bèn ngồi dậy, vén áo Điền Tú Chân lên, một vết bầm dài xuyên lưng khiến cô nghẹn lòng, cô vội nói:
“Em xin lỗi, cũng vì em đã không bảo vệ chị kỹ càng, đau lắm phải ko?”
Nói xong, Cổ Tịnh dìu Điền Tú Chân nằm sấp lên giường, cô ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh giường, ân cần xoa tan máu bầm cho cô và nói:
“Những người học võ từ lúc biết đi như tụi em thương tích đến chai lỳ, nhưng với chị thì khác, chị nhận một gậy sẽ đau như em nhận 10 gậy, hứa với em, ngoan ngoãn làm nàng công chúa của em, đừng bao giờ vì em mà bị thương nữa, được không?”
Điền Tú Chân làm sao chịu được lời lẽ ngọt ngào như thế của Cổ Tịnh, đặc biệt là khi tất cả sự dịu dàng của cô ấy đều chỉ dành riêng cho cô. Hơn nữa cô ấy chỉ đang mặc áo quần lót, ngước mắt lên một tý, khe ngực sâu cùng làn da trắng nỏn của Cổ Tịnh phơi ra trước mắt, những lúc như thế cô chỉ muốn ôm sói con vào lòng.
Nghĩ thế, cô bèn làm thế, cô ngồi dậy, nhìn đôi môi bóng ẫm của Cổ Tịnh như quả anh đào chờ đợi gặt hái, cô nhấc cầm Cổ Tịnh lên và hôn vào đôi môi quyến rũ, đôi môi ngọt được cô ngậm vào miệng, cắn lấy môi dưới mềm mỏng để thưởng thức độ tươi, rồi lại sử dụng đầu lưỡi mềm mại của mình chạm lên môi trên, lướt qua hàm và đi sâu vào trong, cô muốn nếm hết vị tinh tuý của cô ấy, muốn ăn kiền mạt tận.
Khi Cổ Tịnh mất hết lý trí dự định phản hồi, cô chợt ngưng lại và buông ra, để lại Cổ Tịnh một mình hoang mang giữa đất trời.
Rất bức xúc!
Đang ngồi cạnh giường, Cổ Tịnh bò ngay lên người Điền Tú Chân, một tay Cổ Tịnh đỡ lấy gáy của Điền Tú Chân không cho cô thoát, nụ hôn chiếm hữu theo ngay phía sau, cô cắn nhẹ lên chiếc môi mềm như kẹo bông gòn của cô ấy, sử dụng đầu lưỡi phớt qua trái phải rồi trên dưới, khi lưỡi của Điền Tú Chân muốn chạm vào thì cô lại rút ra rồi bất chợt bậm môi níu lấy, cô hôn cô ấy xuống giường, hôn cô ấy lún sâu vào chiếc gối êm ái.
Ngón tay Cổ Tịnh tựa như chiếc lông ngỗng nhẹ nhàng lướt lên đường gân cổ của cô ấy, đi ngang qua ngực, bụng, eo rồi tiến thẳng đến quả cấm phía dưới.
“Hưmmm…” – Điền Tú Chân bất giác phát ra giọng mũi và giật nhẹ người.
Đây là đâu? Mình là ai? Sói con đang làm gì? Cô bình tĩnh lại, đẩy ngay vai của Cổ Tịnh ra:
“Đi ra chỗ khác, chị mới lần đầu tiên về nhà, ngoài kia còn đang tiệc tùng, em nghiêm túc lên!”
Gương mặt đỏ ẩn của Điền Tú Chân không tạo nên uy lực gì, đã thế chất giọng do vừa bị hôn mê mẫn nên phát ra âm thanh cực kỳ êm ái, giòn tan đến tận đáy lòng Cổ Tịnh. Cổ Tịnh kê mặt cạnh tai Điền Tú Chân, thổi một luồng hơi khuê gợi rồi chạm mũi vào vành tai cô ấy, thủ thỉ:
“Chị phóng lửa đốt nhà, bùng cháy rồi chị lại không muốn dập lửa ư?”
“Tịnh Tịnh, em nghe chị nói… mmmmm…”
Cổ Tịnh không chần chừ, cô gặm dái tai mềm mỏng của nàng, hôn lên cổ nàng, môi và tay cô liên tục xoay vòng trên đỉnh đồi có hoa đào đỏ thấm, cô cắn nhẹ lên nhuỵ hoa đỏ hồng rồi dùng lưỡi liếm xung quanh, se lên se xuống.
Con sói đang phục thù, cô đang trả lại hết những gì mà Điền Tú Chân khi nãy làm trong miệng mình.
Hai tay cô đang nắm chặt bàn tay của Điền Tú Chân, đầu cô đang ở giữa hai chân, lưỡi cô xâm nhập vào bên trong vườn cây xanh có trái vú sữa đã chín, ướt át, mặn mà, có nơi đàn hồi, có nơi lại mềm nhũm.
Tiếng kêu của Điền Tú Chân làm Cổ Tịnh mê mẫn, cô ngước đầu lên, liếm lấy khóe miệng mình rồi nhìn cô ấy bằng ánh mắt trìu mết pha lẫn dục vọng, như muốn nuốt chững cô ấy, hòa nguyện mạch máu và hơi thở.
Điền Tú Chân đang trần trụi, trong khi quần áo lót của Cổ Tịnh vẫn đang gọn gàng trên người, cô cảm thấy xấu hổ quá mức bèn lấy tay che mắt lại và nói:
“Em tắt đèn được không?”
Cổ Tịnh mỉm cười kéo đôi tay cô ấy qua đỉnh đầu, nhẹ nhàng bảo:
“Em muốn chiêm ngưỡng mọi cảm xúc của chị.”
Dứt câu, ngón tay cô bắt đầu tiến công.
“Giữ chặt em, em đưa chị lướt sóng nhé…”
Điền Tú chân như bị thôi miên, đôi tay cô quàng lên vai Cổ Tịnh, mông cô được chiếc gối kê lên, tấm ván lướt sóng đang băng băng ngoài khơi, chà sát ngược dòng từng cơn sóng nhẹ, nhào lộn giữa từng cơn sóng vỗ.
Tiếng nước vang lên cả một gian phòng cùng tiếng kêu mê hoạch lòng người liên tục đan xen.
Cổ Tịnh lại nói tiếp:
“Sắp có sóng lớn rồi…”
Mũi ván trượt mơn trớn trên mặt biển cuồn cuộn, men theo đường gợn sóng phóng thẳng lên đỉnh, rơi trong không trung rồi bị nhấn chìm tất cả mọi thứ, nước biển ngập vào họng, mất hết trọng lực, chỉ có thể buông lỏng và dần phiêu diêu giữa lòng nước biển.
“Cảm giác thế nào?” – Cổ Tịnh khẽ hỏi.
“Ừ… tới rồi…” – Điền Tú Chân nhắm mắt nói nhỏ.
Ấm áp, mặn nồng, ngất ngây. Gian phòng trở lại sự tĩnh lặng, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim đập thoang thoảng bên tai. Cổ Tịnh vẫn đang trong tư thế nằm trên, toàn thân cô toát mồi hôi và được Điền Tú Chân ôm chặt trong vòng ngực.
“Xì…” – Cổ Tịnh phát lên tiếng đau nhói -”Chị… ôm chỗ khác được không, em hơi đau…”
Điền Tú Chân ngước nhìn, phát hiện tay mình đang nắm ngay trên vị trí vết bầm bị tróc da, bèn nhanh tay thả ra, nhưng khi nhìn lại chiếc áo quần lót vẫn đang yên ả trên người Cổ Tịnh. Được lắm, lại là mình bị ăn sạch! Điền Tú Chân hơi dõi, cô đánh cái bóp vào một vị trí có vết bầm khác trên người Cổ Tịnh và chửi:
“Giờ biết đau rồi hả, sao khi nãy ức hiếp người ta không nói gì đi, giờ mới ôm tý mà ở đó than đau.”
“Lúc ấy chị, tâm trí em đã bị chị mê hoạch, cho dù dao đâm cũng không cảm thấy đau.”
“CỔ TỊNH! IM MIỆNG NGAY! Sao lúc trước chị không biết miệng lưỡi em lương lẹo như vậy!”
Điền Tú Chân nhéo má Cổ Tịnh nói tiếp:
“Em nói thật đi, chị là người bạn gái thứ mấy của em?”
“Chị là first love (mối tình đầu) của em, em chưa từng yêu ai.” – Vừa nói, Cổ Tịnh lại bắt đầu hít hít, hửi hửi, hôn hôn lên miệng, lên cổ của Điền Tú Chân.
“Chị không tin, vậy những lời nói ngôn tình, và cả những động tác trên… giường, học từ đâu ra?” – Điền Tú Chân mặt đỏ ẩn khi hỏi câu này, đôi tay cô ghì chặt mặt của cô ấy, bắt cô ấy nhìn thẳng mắt mình.
Cổ Tịnh tỏ vẻ khó hiểu, cô trả lời:
“Làm t*nh với chị là khả năng bẩm sinh, không cần học.”
“Đồ du côn! Em tế nhị một chút xíu được không?” – Điền Tú Chân dở khóc dở cười trước con người có gương mặt lạnh lùng lại lúc nào cũng nghiêm túc gạ tình.
Lúc xưa cô rất hả hê khi mỗi lần cố tình gần gũi cô ấy, nhìn dáng vẻ bất lực, e thẹn của cô ấy. Còn giờ, tình thế như bị lật ngược. Đúng là quả báo không sớm thì muộn, Điền Tú Chân than thở trong lòng, mà quên mất Cổ Tịnh lại bắt đầu táy máy tay chân.
“Đừng… đừng làm nữa… sói con!” – Điền Tú Chân lại bắt đầu mềm ra.
Bất chợt có tiếng gõ cửa, liền sau là tiếng của Cổ Thiên vang lên:
“Hai bà chị của em, về phòng hơi lâu rồi đấy, bố mẹ đang chờ hai chị ngoài phòng khách.”
“Không đi!” – Cổ Tịnh bực bội đáp lời.
“Dừng lại! Còn táy máy nữa coi chừng chị!” – Điền Tú Chân trợn mắt bịt miệng Cổ Tịnh ra vẽ giận dõi, rồi cô hô ta – “Em ra trước nhé, chị với Tịnh Tịnh sẽ ra liền.”
“Dạ, mọi người về hết rồi, giờ chỉ còn gia đình mình ra sảnh ngồi lại với nhau để đợi đốt pháo bông, chị ra sớm nha!”
“Ok em!”
“Chị hai em ghê thật, lao lực cả đêm, khách khứa về hết mà còn chưa muốn ngưng lại.” – Cổ Thiên tiến đến cửa sổ kế bên, nhìn ngó vào trong phòng vì tò mò.
Chỉ thấy câu nói vừa dứt, một chiếc phi tiêu phóng thẳng ra ngoài theo ô cửa sổ, xẹt qua tóc Cổ Thiên, Cổ Thiên mất hồn tháo chạy.