Đến một gian phòng xi măng tối tăm xây dưới lòng đất tại phía trong cùng căn cứ, mở cửa ra, một người đàn ông thương tích đầy mình máu me khắp người đang bị cột chặt hai tay và treo ngược lên trên tại gốc phải gian phòng, mắt anh bầm tím, xưng vù và đã không còn tỉnh táo. Cổ Tịnh nhận ra ngay đó là Đàm Trung.
Nhìn thẳng vào bên trong, một người phụ nữ đang ngồi trên ghế gỗ, hai tay bị cột ra sau, đôi chân bị cột chặt trên hai bên chân ghế, áo quần cô có vài nơi bị rách, nhất là cổ áo sơ mi đã bị xoé toẹt vài cúc áo trên cùng, lộ rõ một bên áo ngực và một ít vùng bụng, những da thịt trông thấy được đều có vết lằn đỏ của đòn roi, gò má cô đỏ ẩn hiện rõ bạt tay năm ngón, môi khô sức mẻ và khoé miệng chảy máu. Cô bị khăn bịt miệng, tóc tai bù xù. Xung quanh cô rải rác những tờ hợp đồng nhượng quyền cổ phần dính máu.
Vừa thấy ánh sáng tràn vào gian phòng ẩm thấp tối tăm, Điền Tú Chân đang nhắm mắt dưỡng sức lập tức cảnh giác cao độ, người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng cao ráo bước vào, đôi mắt mệt mỏi của cô lập tức xuất hiện ánh sáng và hi vọng, người nữ thần hộ mệnh của cô, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, khi cô gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, nổi lo lắng lại hiện ra ngay sau đó, vì cô biết tổ chức này rất tàn nhẫn, cô không chắc Cổ Tịnh có thể đấu lại bọn họ. Chưa bao giờ như lúc này, đầu ốc cô ngập tràn suy nghĩ rằng mình thà chết ở đây, còn hơn để Cổ Tịnh phải nhấn thân vì mình, và chưa bao giờ như lúc này, cô cảm thấy thì ra yêu một người có thể không màng đến mọi thứ, có thể bất chấp mọi hiểm nguy, dù cho bao nổi sợ hãi về cái chết bủa vây, nhưng nó không mãnh liệt bằng nổi sợ hãi khi phải chứng kiến cảnh tượng Cổ Tịnh gục trước mặt mình.
Người cô gái của cô, phải có cốt cách thanh cao, không bao giờ phải cúi đầu trước người khác.
Hai ánh mắt chạm vào nhau rồi ngay lập tức rời đi, Cổ Tịnh không dám nhìn lâu và nhìn sâu, cô hiểu được mọi cảm xúc trong ánh mắt cô ấy, tim của cô như ngừng đập, động mạch thái dương của cô đang nhấp nhô, hơi thở của cô nặng nề hơn, mắt cô đỏ lên tức khắc, cho dù cố gắng kiếm chế nhưng nước mắt cô đang dần tuông ra, sợ bị phát hiện, cô đành ôm lấy người cô gái kế bên, kê mặt sát vào vai và cổ cô gái đó, hành động này khi người ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy Cổ Tịnh đang ôm hôn thân mật với người kia.
Hiển nhiên Điền Tú Chân thấy rất rõ hành động này của Cổ Tịnh, cô ấy đang ôm hôn một cô gái xinh đẹp và có thân hình cực kỳ gợi cảm, cô biết Cổ Tịnh có tính sợ bẩn và nổi ám ảnh nên không bao giờ tiếp xúc da thịt với người khác, vậy mà ngay đây, cô ấy đang làm những điều cô nghĩ suốt đời chỉ có mình là người duy nhất được nhận. Phải chăng Cổ Tịnh làm thế chỉ để cứu mình, cô cố gắng đẩy lùi mọi hoài nghi.
Cả bọn tiến gần Điền Tú Chân, thủ lĩnh Hắc nói:
“Đây, nàng CEO cao ngạo, quý phái, tài sắc vẹn toàn đây, thật sự mà nói, thể loại phụ nữ quyền lực vậy rất thu hút lòng trinh phục của người đàn ông.”
Người cô gái bên cạnh Cổ Tịnh đốt một điếu thuốc và đưa cho cô ấy, Cổ Tịnh nhận lấy rồi hút một hơi dài, nicotine chạy dọc theo sợi thần kinh lên não mang theo vị cỏ đắng động, cô muốn mình tập trung và tỉnh táo hơn. Làn khói lơ lửng trước mặt cô khiến cô trong sự lãnh cảm toát ra khí chất quyền uy của người thủ lĩnh. Cô cau mày bảo:
“Tôi không ăn thứ người ta để lại, nhìn dáng vẻ cô ta, mấy lính anh có làm qua gì chưa?”
Những người lính trong phòng lắc đầu ngay:
“Sao bọn em dám, đại ca nói rồi sau khi cô ta ký hợp đồng và cho người đưa tiền chuộc của cô ta sang đây là đưa ả đến phòng ngủ hầu hạ đại ca…” – Nhìn Cổ Tịnh nhăn mặt, anh ta liếc thấy 4 cúc áo sơ mi của Điền Tú Chân bị tháo ra, lộ một bên áo ngực màu đen và một ít phần bụng, thằng lính bồi thêm – “Tụi… tụi em chỉ sờ qua ngực để xem có phải hàng thật không, ngoài ra không làm gì cả, đại ca hãy tin em.”
Cổ Tịnh thở phào khi xác định Điền Tú Chân chưa bị bọn bẩn thỉu làm nhục, nhưng ngực cô ấy đang phơi bày trước ánh mắt bọn đê tiện và còn bị họ sờ lên kiểu thử hàng! Sự thương xót nặng nề tràn ngập cuống họng của cô, nàng công chúa của cô bị họ xúc phạm đến vậy, cô đảo mắt nhìn bọn họ để nghĩ về muôn ngàn kiểu chết dành cho họ. Lặng người vài giây, cô bèn tiến đến bên cạnh Cổ Tịnh, lạnh lùng nói:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi đấy, CEO cao cao tại thượng ngày nào, giờ đang ngồi đây như cá nằm trên thớt, thật tội nghiệp biết bao. Thủ lĩnh Hắc, ông nói đúng, thể loại phụ nữ này thật khiến máu trinh phục của tôi trổi dậy.”
“Mặc dù rất muốn thử mùi vị của cô ta, nhưng cô đã thích như thế, tôi đành nhường cho cô vậy… mà khi nãy bà Tuyết nói gì nhỉ, cô đến đây để cứu cô ta? Có khi nào cô chỉ giả bộ hợp tác với tôi không đó? Ha ha ha…” – Thủ lĩnh Hắc vốn dĩ đa nghi, chắc chắn sẽ không hoàn toàn bỏ ngoài tai lời dì Tuyết.
Cổ Tịnh cười nhẹ bảo:
“Cứu cô ta? Cũng đúng, nhìn dáng vẻ không chịu khuất phục của cô ta, là tôi muốn cứu cô ta lên chiếc giường của tôi liền.” – Cổ Tịnh vừa nói, vừa sờ lên mặt Điền Tú Chân, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, vì ánh mắt của Điền Tú Chân đang mang theo rất nhiều lời chất vất, ghim thẳng vào trái tim cô.
Cô mong, Điền Tú Chân hãy tin mình.
“Không phải ai cũng đúng khẩu vị tôi được, anh cũng biết đấy, tôi ngồi ghế này có rất nhiều kẻ thù, tôi đâu biết sẽ chết dưới tay con bé nào. Vậy nên người có thể lại gần tôi, ngoài thân hình, tôi còn đòi hỏi học thức và địa vị, và quan trọng là người đó chẳng biết gì nhiều về tôi.”
Cổ Tịnh chỉ vào cô gái đi theo mình và nói tiếp:
“Như con này, anh tưởng nó là mấy con ả người mẫu bán thân à, không, cô ta có cả một công ty lớn bên thành Kali, tôi không trả tiền cho họ để ngủ với tôi, mà là bằng cách nắm điểm yếu của họ, bắt họ ngoan ngoãn lột đồ trước mặt tôi, cảm giác như đang thuần hóa một con thú hoang, tuyệt vời biết mấy!”
Cổ Tịnh nói với vẻ mặt không một chút cảm xúc, cô đang đứng trước mặt Điền Tú Chân, tay cô lướt qua chiếc cổ thon dài của cô ấy, cô bồi thêm:
“Hiển nhiên là tôi cũng rất mau ngán và thả họ về, nếu họ biết điều, còn không thì giục cho bọn đàn em chơi.”
Thủ lĩnh Hắc lắc đầu nói:
“Cô không những tham lam, vô cảm, mà còn bội bạc hơn cả đàn ông, đàn ông khi mê muội người phụ nữ nào rồi, chí ít cũng không nở cho người khác, ha ha ha…”
Nói xong cô rút chiếc khăn bịt miệng Điền Tú Chân ra, chưa kịp đợi Điền Tú Chân nói gì, cô đã hôn thẳng lên đôi môi sức mẻ ấy, lưỡi cô mang theo vị khét của thuốc lá tống thẳng vào trong. Tay cô sờ lên ngực cô ấy, hành động như đang bóp ngực nhưng thật ra là cô đã lặng lẽ giúp cô ấy kéo ngay ngắn chiếc áo sơ mi và cài lại cúc áo.
Điền Tú Chân kháng cự sự xâm nhập của Cổ Tịnh, cô không tin được Cổ Tịnh lại có thể chạm lên những nơi nhạy cảm của cô trước mặt lũ bẩn thỉu đó trong tư thế cô bị chói cột, cô cảm thấy như bị làm nhục. Rõ ràng cô có niềm kiêu hãnh và sự thanh cao của mình, nhưng vì Cổ Tịnh, cô giấu đi mọi cây gai nhọn đó.
Điền Tú Chân cắn mạnh vào lưỡi của cô ấy, khiến cô ấy đau nhói và buông ra.
Cổ Tịnh nhìn Điền Tú Chân, ánh mắt của Điền Tú Chân chỉ còn hận thù và khinh thường, Cổ Tịnh ngộp thở tột độ, như vết thương bị vật nhọn xoáy theo nhiều vòng, và còn sát múi lên trên.
Nhận thấy Điền Tú Chân định nói gì, Cổ Tịnh lại lần nữa hôn lên môi cô ấy, nụ hôn mãnh liệt, nụ hôn chiếm hữu, và còn là nụ hôn từ biệt.
Giây phút ấy, cô thấy khóe mắt Điền Tú Chân đang rơi lệ. Đúng vậy, Điền Tú Chân không khóc vì liên tiếp ba hôm bị tra tấn về tinh thần và thể xác, nhưng cô khóc vì những lời nói và hành động như dao gâm xuyên da thịt của Cổ Tịnh. Liệu cô có phải chỉ là một trong những người phụ nữ mà Cổ Tịnh đưa lên giường? Cổ Tịnh tiết lộ thân phận với cô rất trễ, vì không muốn tiết lộ, vì có quá nhiều thứ không cần thiết tiết lộ? Điền Tú Chân ngày càng rơi sâu vào sự hoài nghi.
Giọt nước mắt đó làm trái tim Cổ Tịnh đau quặng thắt, tim cô ứ máu và liền sau đó, cô ói ra máu thật sự, vì tức ngực, vì cơn đau giằng xé xương thịt. Điền Tú Chân nếm được vị tanh của máu, một phần ít nuốt vào, một phần ít ứa ra từ khóe miệng.
Lúc này Cổ Tịnh mới bắt đầu buông tay ra, người ngoài nhìn vào, như kiểu Cổ Tịnh vừa cắn gẫy lưỡi của Điền Tú Chân, miệng cô ấy đầy máu tạo cảm giác rợn người và buồn nôn, ai nhìn vào cũng nghĩ rằng Cổ Tịnh như một con ác quỷ tàn nhẫn và biến thái, Cổ Tịnh liếm lấy vết máu khóe miệng và bảo:
“Mùi máu khá tuyệt, tôi rất thích. Thủ lĩnh Hắc, cám ơn quà của anh.”
Thủ lĩnh Hắc nhăn mặt bảo:
“Đừng khách sáo, mặc dù tôi là đàn ông, nhưng tôi không có sở thích bạo hành tình dục, cô cứ chơi từ từ…”
“Bọn bay đưa ả về, tấm rửa sạch sẽ và đưa lên giường của bang chủ.” – Cổ Thiên ra lệnh – “À, còn anh chàng bị cột bên kia là gu của em, em có thể xin chị mang nó về chơi không?” – Cổ Thiên chỉ vào Đàm Trung.
“Thủ lĩnh Hắc, ông không ngại chứ?” – Cổ Tịnh hỏi.
“Ờ, thằng này cũng chẳng có giá trị gì với bọn tôi, chỉ là nó cứ nhất quyết bảo vệ bằng được con ả CEO nên mới bị đánh gần chết. Tính ra hai anh em nhà họ Cổ đúng là lập dị, toàn thích chơi SM đồng tính, vậy ai nối dõi tông đường đây, không chừng nhà họ Cổ tuyệt tôn tuyệt tử mất, ha ha ha…”
“Điều đó anh không cần quan tâm, thế giới có chết hết phụ nữ, tôi cũng không lấy tinh trùng của ông đâu mà lo! Nhân loại có tuyệt chũng cũng chẳng liên quan đến tôi” – Cổ Tịnh lạnh nhạt nói, rồi ôm eo người cô gái bên cạnh rời đi.
Điền Tú Chân được tùy tùng tháo dây cột, khi vừa được buôn lỏng toàn thân sau vài chục giờ đồng hồ bị cột chặt, cô phát hiện chân trái của mình nhói đau nghiêm trọng, rồi bất chợt ngất xỉu.
Nghe tiếng lay gọi của tùy tùng, Cổ Tịnh biết cô ấy đã kiệt quệ quá mức, nhưng cô không thể ngoãnh mặt lại nhìn.
Cô không thể có tình cảm với bất cứ ai, khi trận chiến mới chỉ bắt đầu.
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Nếu tận mắt chứng kiến người mình yêu bị tổn thương trước mặt mình, chắc mình sẽ sống chết với người đó.