Năm nay tết đến trễ, hơn tháng nữa năm mới lại đến, khoản thời gian này là lúc Điền Tú Chân phải tham gia tiệc tùng và liên hoan nhiều nhất trong năm. Đêm nay, khi về đến biệt thự đã gần 11 giờ tối. Từ xa đã thấy Cổ Tịnh đứng đợi trước cửa, chiếc xe dừng lại, Cổ Tịnh vội mở cửa xe cho cô:
“Chị có sao không? Nay em có công việc không thể rước chị về, làm em lo lắng quá.”
Điền Tú Chân bước vào nhà thay dép, cô nói bằng giọng lạnh nhạt:
“Có gì đâu mà lo lắng, ba năm qua tôi vẫn vậy thôi, đi cùng tài xế và trợ lý, về cũng tài xế và trợ lý…” – Dường như cảm thấy mình nói vậy có gì đó sai sai, Cổ Tịnh chụp ngay được trọng tâm, cô cười hỏi:
“Vậy là ba năm qua chị không yêu ai, không dẫn ai về nhà à?”
Không muốn cho cô ấy ngênh mặt, Điền Tú Chân nhếch môi cười bảo:
“Tình một đêm tất nhiên là thuê khách sạn, đem về nhà để làm của nợ à?”
Cô hả thê khi thấy Cổ Tịnh cau mày khi nghe những lời này, rồi thả mình vào ghế sofa, nắn nắn vai cổ vì mệt mỏi. Cổ Tịnh vội đến bên cạnh massage cho cô, cô định từ chối, Cổ Tịnh bảo:
“Tối nay người chị không có mùi rượu, hãy để em thưởng cho chị bài massage gia truyền.”
Cổ Tịnh thật sự rất mát tay, sức nắn vừa phải làm cô cảm thấy thoải mái hẵn ra, cuối cùng cô cũng không khước từ. Về việc tối nay mình không hề uống một ngụm rượu nào làm cô tự cảm thấy thật khó tin, trong thăm tâm cô tự hiểu đa phần là do Cổ Tịnh không thích mùi rượu. Ba năm qua, mỗi ngày đều xen kẽ rượu và thuốc với nhau để đi vào giấc ngủ, từ hôm lấy mất của Cổ Tịnh, tự nhiên cô đã không cần tới những thứ đó. Ngước nhìn chiếc nhẫn kim cương đỏ trên tay mình, cô chợt hỏi:
“3 năm qua, cô đã từng bao giờ nhớ đến tôi không…”
Cả người Điền Tú Chân chợt trầm lặng hẵn đi, Cổ Tịnh biết cô ấy đang nghĩ gì, cô đáp:
“3 năm qua, không một ngày em không nhớ chị.”
“Vậy tại sao cô không tìm tôi? Lúc đó cô đã làm gì?”
“Lúc đó em đang căn não đối mặt với nhiệm vụ của mình, không có thời gian và lỗ hở nào cho em…”
“Cổ Tịnh, cô có cảm thấy lý do này rất mắc cười không nhỉ, cú nhắn tin chỉ mất chục giây, một cuộc gọi chỉ cần vài phút, vậy mà cô bảo không có thời gian và lỗ hở?”
Điền Tú Chân không hiểu tại sao lại rất dễ nóng nẫy với Cổ Tịnh, như bây giờ, chỉ vì một câu nói, việc quản lý cảm xúc giỏi như cô dường như chẳng có tác dụng gì khi đứng trước mặt Cổ Tịnh, cô moi chiếc điện thoại từ túi xách ra, bậc màn hình tin nhắn lên quăng vào người Cổ Tịnh. Cổ Tịnh đỡ lấy, cặp mắt cô mở to thấy rõ, trán cô nhăn nhó, vì hàng loạt tin nhắn có thời gian kéo dài tận ba năm được gửi đi, cứ mỗi một cú tin nhắn phía sau lại có một dấu chấm than. Phía trên cùng số điện thoại nhận tin nhắn không ai khác chính là số điện thoại cũ mà Cổ Tịnh đã báo khóa.
Những tin nhắn vào khoản thời gian đầu là liên tục tìm kiếm cô, bộc bạch lời thương nhớ, khoản thời gian tiếp nữa đầy rẫy những tin nhắn van xin, mong chờ. Cho tới năm nay thì hầu như chỉ còn những lời oán trách, uất hận. Những tin nhắn cuối cùng là sự buông bỏ, kết thúc, chết lòng.
Cổ Tịnh lặng người đi, mắt cô đỏ ẩn, cô lại sơ ý cắn môi mình đến chảy máu. Phải nói rằng, Điền Tú Chân đã yêu cô thấu xương, nghĩ tới việc cô ấy làm việc như robot, và cứ thỉnh thoảng tối đền lại nhắn những tin nhắn vào số điện thoại vô chủ này, chỉ vì tia hi vọng trong lòng rằng một ngày nào đó, tin nhắn không còn dấu chấm than nữa, hoặc thậm chí như liều thuốc tự thôi miên bản thân rằng người đó vẫn đang cạnh mình.
Cổ Tịnh hối hận, rất hối hận, phải chăng lúc đó cách xử lý của mình đừng dứt khoát như thế, việc gì Cổ Tịnh cũng muốn gồng gánh một mình, hi sinh một mình để đổi lấy tất cả cho người mình yêu. Nếu mọi thứ mình làm chủ động sẻ chia, hoặc trao đổi với nhau để cùng tìm cách giải quyết, chí ít cô thử gửi lại lời nhắn rằng “hãy chờ em về”, liệu Điền Tú Chân sẽ đau khổ như vậy hay không?
Lúc đó cô không muốn gượng ép Điền Tú Chân suốt đời đợi mình, nên cô đã không nói một lời từ biệt nào. Nhưng trong tình yêu, nếu không có tương tác từ hai phía, thì đó còn là tình yêu nữa không?
Tắm gội xong, bước đến phòng khách vẫn thấy Cổ Tịnh thẩn thờ cầm chiếc điện thoại, Điền Tú Chân tiến đến trước mặt cô nói:
“Ấu trĩ lắm phải không, không ngờ đường đường là một chủ tịch tập đoàn lại làm ra những trò này, có lẽ sự điên cuồng của tôi đã dành hết cho cô vào 3 năm qua rồi, hiện tại, lý trí bảo tôi rằng, đừng bao giờ xa ngã một lần nữa, trả điện thoại đây, tôi phải đi ngủ đây.”
Cô vừa giơ tay ra giật chiếc điện thoại, Cổ Tịnh tiện thế nắm cổ tay cô kéo cô ấy ngồi lên đùi mình, lòng ngực cả hai ôm sát vào nhau, Điền Tú Chân hoảng hốt vùng vẫy:
“Thả tôi ra, còn không hãy biến khỏi nhà này ngay lập tức!”
“Em xin lỗi vì những gì chị phải chịu đựng thời gian qua, chị trả lời em câu này, em sẽ thả chị ra?”
“Hỏi!”
“Liệu có thật không?”
“Gì mà thật thật giả giả? Hỏi rõ ràng.”
“Liệu có thật là tình một đêm với người khác không? Em đọc tin nhắn thì thấy dường như tâm trí của chị dành hết cho em rồi, đâu còn lỗ hỏng cho người khác.”
“…”
“Chị không nói, vậy em hôn chị đây…”
Một tay Cổ Tịnh ôm sát vào eo Điền Tú Chân khiến cô ấy không thể nhúc nhích, một tay còn lại nâng cầm cô ấy lên, miệng cô gần như sắp chạm vào đôi môi hồng nhạt và ẩm ướt, Điền Tú Chân bối rối, vội vàng giải thích:
“Không có! Không có tình một đêm với ai cả, chỉ vì… chỉ vì… tôi không có thời gian, công việc quá bận, làm sao tôi rãnh…”
Cổ Tịnh rất hài lòng về câu trả lời, cô buông tay ra, lại tiếp tục hỏi:
“Vậy những lúc chị có nhu cầu, chị giải quyết thế nào…”
“CỔ TỊNH!!!”
Điền Tú Chân tiến thẳng về phòng, Cổ Tịnh lẽo đẽo theo sau:
“Chúng ta đều là người thành niên, chắc chắn phải có nhu cầu chứ, nói cho em biết đi mà…”
“Như những lúc em nhớ chị, em đều…” – Cổ Tịnh cố tình không nói hết câu.
“Cô đều làm gì?”
“Nghĩ tới bàn tay chị và tự giải quyết.”
Điền Tú Chân đôi má đỏ ẩn khi nghe đến chuyện này, ờ thì, hình như cô cũng thỉnh thoảng làm thế, nhưng ai lại có thể nói huỵch toẹt ra như vậy được?
“CỔ TỊNH!!! Tại sao cô có thể mặt dày đến vậy?”
“Hay là em vào phòng chị, em sẽ mô tả lại…”
Chưa kịp nói hết, Điền Tú Chân đã đóng sầm cửa phòng ngủ.
***
Liên tục vài tuần, Cổ Tịnh cứ thế mỗi ngày đưa Điền Tú Chân đi làm, đưa cô tan ca. Lúc rãnh rỗi cô sẽ ngồi nguyên ngày trên chiếc sofa, lúc cần xử lý công việc thì cô sẽ thông qua điện thoại và máy tính. Về sau, Điền Tú Chân đành set thêm một chiếc bàn làm việc đặt tại khoản trống gian phòng, vì không nở để Cổ Tịnh khom lưng xử dụng laptop trên bàn trà.
Mỗi sáng Cổ Tịnh đều dạy sớm để chuẩn bị bữa sáng tươm tất cho Điền Tú Chân, đôi khi họ ăn trưa cùng nhau, cùng ngủ trưa tại phòng nghỉ riêng của office chủ tịch, thỉnh thoảng còn ăn tối, tuy nhiên, tất cả mọi hoạt động đều được Điền Tú Chân giữ khoản cách. Họ như trở lại với giai đoạn mập mờ khi xưa, chỉ là Điền Tú Chân đa phần sẽ bị động tiếp nhận, cô muốn quan sát xem, con sói hoang này liệu có thể chủ động đến mức độ nào.
Lại một tuần sau, Điền Tú Chân kết thúc công việc tại Mỹ, đoàn đặc phái của cô sau khoảng thời gian dài cố gắng đã chính thức hoàn tất mọi thủ tục để lên sàn tại Mỹ, đêm nay, cả team cùng làm party mừng công, giây phút mọi người bắt đầu lâng lâng, Điền Tú Chân vẫn lẳng lặng ngồi một mình tại vị trí chính giữa gian phòng, cô đang hút điếu thuốc với cốc rượu trên tay, trầm ngâm suy nghĩ, bất chợt cánh cửa phòng KTV mở ra, người xuất hiện sau cánh cửa đó không ai khác, chính là Cổ Tịnh.
Theo phản xạ tự nhiên, cô vội dập tắt điếu thuốc trên tay, không biết do men rượu trong người hay vì thứ gì, cô không muốn Cổ Tịnh thấy hình ảnh không thuỳ mị của mình.
Cổ Tịnh không nói không rằng, tiến đến ngay bên cô, giành lấy ly rượu nặng trên tay cô đặt lên bàn, bế cô lên theo kiểu bế công chúa, Điền Tú Chân hoang mang, chưa kịp định hình, cô đã bị bế ra ngoài, trước khi cánh cửa phòng KTV đóng lại, Cổ Tịnh nói với mọi người:
“Vợ tôi đã uống quá nhiều, mọi người không ngại để tôi đưa cô ấy về trước chứ?”
Cả phòng lắc đầu như nhảy DJ, ai dám ngại?
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Thân tín 1: “vợ chủ tịch bá đạo quá, bế sếp đi mà mặt không biến sắc.”
Thân tín 2: “Xem ra phải đi tập tạ thường xuyên để những khi cần cũng có thể ra oai một phen.”
Tác giả: “Có lý, vậy tui cũng đi tập tạ đây!”