Tại sảnh nhà hàng tư nhân của thủ đô nước Mya được họ bao sân, Cổ Tịnh cùng Cổ Thiên đàm phán với đối tác, Thạch tổng bảo:
“100 container nón bảo hộ mà chúng tôi đã đặt hàng sau khi kiểm tra chất lượng hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, vì vậy, chúng tôi từ chối nhận lô 50 cont đã cập cảng cũng như yêu cầu bồi thường thiệt hại theo hợp đồng.”
Cổ Tịnh bình tĩnh đáp trả:
“Thạch tổng, tôi không muốn dây dưa với ông, theo tin mật chúng tôi điều tra được, vào thời điểm ông đặt 100 contaner nón bảo hiểm với xưởng chúng tôi là vì ông đánh cược với chính sách nước Mya bắt buộc người dân đội bảo hiểm khi chạy xe máy, hiện tại chính sách này chưa được thống nhất do gặp nhiều trở ngại, nên ông muốn tìm cách huỷ hợp đồng.”
Điền Tú Chân ra dấu cho tuỳ tùng phân phát hồ sơ cho họ, Cổ Thiên nói thêm:
“Đây là hồ sơ chứng tỏ kết quả giám định chất lượng là đạt tiêu chuẩn như hợp đồng đã chốt, còn của các ông là giả mạo, công ty ông tưởng bỏ tiền ra mua chuộc về kết quả giám định thì công ty chúng tôi sẽ ngoan ngoãn chịu trận sao, ông quá xem thường chúng tôi rồi đấy.”
“Thế thì sao nào? Địa bàn chúng tôi ở đây, trắng đen tụi tôi đều chơi, không lẽ tụi tôi sợ một công ty tận nước Vian chắc, biết điều thì hãy ngoan ngoãn bồi thường theo hợp đồng, không là từ nay khỏi làm ăn tại nước này.” – Câu nói Thạch tổng vừa dứt, hàng chục tuỳ tùng của ông ta lập tức từ bên ngoài ập vào trong sảnh, ông ta đưa sắp hợp đồng cho Cổ Tịnh rồi nói tiếp:
“Giờ hãy ký hợp đồng bồi thường thiệt hại và nhận cont hàng hoàn trả về nước, nếu không, các người cũng không bước ra khỏi đây được!”
Cổ Tịnh cười nhếch mép, liền sau đó, hàng trăm tuỳ tùng của cô cũng ập vào bao vây ngược lại dòng người của ông ta, Cổ Thiên bảo:
“Công ty tôi bán đồ bảo hộ, quanh năm đều tiếp xúc với dân làm công trình khắp các quốc gia, lịch sự hoặc du côn chúng tôi gặp hoài, loại công ty đội lốp giang hồ như ông chúng tôi cũng chẳng lạ gì, ông nghĩ chúng tôi sẽ không làm gì ông được à?”
Cổ Tịnh lạnh lùng nói tiếp:
“Bọn giang hồ tép riu như tụi bây mà dám nói với tôi trắng đen đều chơi ư, nếu tụi bây chưa đủ trình độ để biết sơ về bang phái Cổ Lang Nhân, thì giờ tao cho tụi bây biết.”
Thạch tổng há hốc mồm khi nghe từ Cổ Lang Nhân, về bang phái này ông chỉ nghe qua là cả chính phủ nước Mya cũng phải nể mặt, băng nhóm giang hồ lớn còn phải cúi đầu chào khi gặp, chỉ vì bang chủ của Cổ Lang Nhân cực kỳ thông minh và máu lạnh. Ông không chắc công ty này có dính dán gì đến bang phái Cổ Lang Nhân không, ông thậm chí còn không biết người đứng trước mặt mình chính là ma sói bang chủ, nên vẫn cứng đầu bảo:
“Ai sợ ai, giờ cô bảo đi, ký hay không!”
Cổ Tịnh bẻ gẫy cây đũa đang cầm, cặp mắt đằng đằng sát khú toát ra từ kính gọng bạc:
“Tôi cho ông một phút để khom lưng xin lỗi và ngoan ngoãn nhận hết hàng theo đúng hợp đồng, hoặc vĩnh viễn biến mất khỏi thị trường!”
Cả hai bên thủ sẵn tư thế, lần lượt rút vũ khí ra và chỉ chờ một hiệu lệnh. Chợt một người tuỳ tùng chạy vào sảnh hô to:
“Bang chủ, phu nhân đang ở trước cửa chuẩn bị vào.”
Rất dễ thấy Cổ Tịnh thu lại mọi sự sắc bén ngay lập tức, cô bảo:
“Kêu các anh em rút hết!”
Cổ Thiên ngay lập tức tống vào họng Cổ Tịnh chai rượu tây khui sẵn và bảo:
“Uống nhiều vào, em chỉ giúp chị tới chỗ này thôi, nhớ những điều em dặn lúc sáng.”
Nghe thế, Cổ Tịnh một hơi nuốt hết nửa chai. Thạch tổng cùng nhân viên của ông như chứng kiếm một bộ phim hài, mới phút trước còn đang trong chiến trận, phút sau người của họ biệt tâm, nguyên sảnh chỉ còn lại Cổ Tịnh, Cổ Thiên và vài người tuỳ tùng.
Điền Tú Chân bước vào, thấy cảnh người của Thạch tổng đang bao vay Cổ Tịnh, Cổ Tịnh một mình ngồi mệt mỏi trên ghế, gò má đỏ ẩn, làm cô chỉ muốn bảo vệ ngay, cô lập tức chạy đến bên Cổ Tịnh, hửi được mùi rượu nồng trên người, liền ôm đầu Cổ Tịnh vào lòng xoa dịu mái tóc, Cổ Tịnh cũng ngoan ngoãn ôm lại.
Cảnh tượng làm Thạch tổng tưởng mình bị ảo giác, ông dụi mắt liên hoàn, chưa kịp nói gì, Điền Tú Chân bảo:
“Đừng tưởng tại nước Mya này các ông muốn làm gì cũng được, tập đoàn Đỉnh Phong chúng tôi có rất nhiều đầu tư tại đây, ông muốn chơi kiểu gì, chúng tôi đều chấp hết!”
Đàm Trung tiếp lời:
“Những hồ sơ ông có được Thiên đã đưa tôi xem, chúng tôi sẽ có người thẩm định lại, giờ thì tôi khuyên ông nên tìm hiểu kỹ người ông hợp tác có bối cảnh gì rồi hẵn giở trò giang hồ, ông đang dây vào kiến lửa đấy!”
Cổ Tịnh vốn tửu lượng không tốt, cô bắt đầu lâng lâng, ôm thật chặt Điền Tú Chân như xương sống bị liệt, Điền Tú chân càng xót xa hơn, cô bảo:
“Nếu bạn gái tôi có mệnh hệ gì, công ty các ông sẽ biến mất khỏi thị trường này!”
Lại câu nói đó, hai người phụ nữ này rốt cuộc là ai mà cứ liên tục đòi đánh sập công ty họ. Tuy chưa biết nhiều về họ, nhưng từ phong thái và cách ăn nói, họ nghĩ hai người này không phải dạng vừa.
Điền Tú Chân đỡ Cổ Tịnh dậy và ôm eo cô dìu đi, cô nói:
“Trung và Thiên, chỗ này giao cho hai em được chứ, chị đưa Tịnh Tịnh về trước.”
Cả hai gật đầu, Điền Tú Chân bước ra ngoài không ai dám cản, cô tưởng bọn họ cũng không đến nổi khó xử, chứ cô hoàn toàn không biết là người của Thạch tổng đã bị người của Cổ Lang Nhân hoàn toàn khống chế, không dám động đậy.
Tay mắt của Cổ Tịnh đang núp ở xung quanh, nhưng họ ngỡ ngàng và há hốc mồm vì thấy bang chủ cao ngạo của họ đang nũng nịu với Cổ Tịnh, đòi ôm, đòi vuốt ve.
Tự nhiên bị ăn cẩu lương.
***
Về đến khách sạn 5 sao của tập đoàn Đỉnh Phong tại trung tâm thành phố Mya, nhân viên sắp xếp Điền Tú Chân đến gian phòng trên tầng cao nhất, hạng phòng tổng thống.
Điền Tú Chân đặt Cổ Tịnh lên giường, tháo giầy cho cô, cởi áo vest khổ dài ra, bên trong là chiếc áo len cổ cao. Cổ Tịnh lúc nào cũng ăn mặc kín đáo như thế, Điền Tú Chân cảm thấy hài lòng.
Cô dìu Cổ Tịnh vào phòng tắm, đặt cô ấy vào bồn tắm đã pha sẵn nước ấm, rồi bắt đầu cởi áo quần của Cổ Tịnh. Mang theo cơn say trên người, Cổ Tịnh ngoan ngoãn giơ tay lên phối hợp. Chiếc áo rơi xuống, thứ đầu tiên đập vào mắt Điền Tú Chân, chính là vết sẹo bên hông trái, trên bắp tay phải còn có dấu sẹo của viên đạn lướt qua, ngay lập tức cô kiểm tra khắp người Cổ Tịnh, phát hiện phía sau lưng còn hai vết sẹo chém.
Trời đất như sụp đổ, mắt cô lập tức ẩn đỏ rồi nhanh chóng đọng thành giọt nước. Đây là lần đầu tiên cô thấy được thân trên của Cổ Tịnh, cô chợt hiểu ra tại sao có vài lần Cổ Tịnh cố ý không cởi áo, cô sờ lên những vết sẹo đó, ngực cô đau nhói, tim cô đập mạnh hơn, những hình ảnh máu me được cô tưởng tượng ra nhấn chìm cô, khiến cô ngộp thở.
Cổ Tịnh đã chịu đựng những gì trong ba năm qua? Cô rất muốn biết, nhưng vì sự cao ngạo và hờn dõi, cô không muốn mình chủ động hỏi cho bằng được việc này. Giờ đây, cô trách mình tại sao ngu đến thế, sói con của mình vốn không giỏi ứng xử các mối quan hệ, tại sao mình không chủ động hơn.
“Lời chị nói có đúng là sự thật không?” – Cổ Tịnh đang ngâm mình trong nước nóng, chợt kê đầu vào thành bồn ngước mắt nhìn Điền Tú Chân hỏi:
“Khi nãy chị nói em là bạn gái của chị, có thật không? Ba năm rồi, em ao ước nghe từ này.” – Cổ Tịnh nắm lấy tay Điền Tú Chân, ra dấu cô ngồi vào cùng cô.
Đang khuỵ bên thành bốn tấm, lời nói của Cổ Tịnh như mòi lửa châm nổ cảm xúc của Điền Tú Chân, cô bèn cởi hết áo quần, bước vào bồn tắm ôm ngay Cổ Tịnh vào lòng, cô nói:
“Chị chưa bao giờ ngưng yêu em, chỉ là… chỉ là chị rất giận, giận cách em bỏ đi không một lời nói, giận khi em quay lại và cũng không một lời giải thích. Em biết không, ba năm qua, chị phải ngủ bằng rượu và thuốc, chị rất nhớ em, nhưng càng nhớ, chị càng đau khổ. Chị chưa từng cảm thấy tự ti như thế, yêu em đến mức gục sau lưng em, chỉ muốn xin một lời giải thích, nhưng em nhớ không, em còn không ngoảnh mặt lại…”
Cổ Tịnh như thức tỉnh bởi lời bộc bạch của Điền Tú Chân, cô nghĩ chỉ cần cô gánh vác mọi thứ, để cô ấy vui vẻ sống qua ngày, không vướng bận, không chịu bất cứ nguy hiểm và mối đe doạ, tự do làm những gì mình thích, đó sẽ là tình yêu tốt nhất cô dành cho cô ấy.
Cô không biết rằng, cách yêu của mình làm Điền Tú Chân bị giày vò đến vậy, tình yêu là chuyện của cả hai người, đừng gánh một mình trong khi đối phương chẳng biết gì cả, như vậy chỉ thêm hoài nghi và tổn thương.
“Em… em xin lỗi, em đã yêu chị sai cách, em ngu quá!” – Trong cơn say, Cổ Tịnh tự tát vào mặt mình, Điền Tú Chân vội cản lại.
“Em đừng làm thế, thật sự chị không biết 3 năm qua em đã đi đâu, vì cái gì, nhưng giả sử em vẫn yêu chị, thì em nên nói chị biết ngay từ lúc đó, chí ít chị có thể chờ đợi trong niềm hi vọng, chứ không phải đột nhiên mất em trong nổi đau.”
“Em thật sự xin lỗi.” – Cổ Tịnh chùi nước mắt cho cô ấy, ôm cô ấy thật chặt.
“Đôi khi chị cũng tự hỏi, có phải do em không tin tưởng vào tình yêu chị dành cho em, nên em không dám nói hết mọi thứ cho chị biết.”
“Không phải vậy, mong chị tin em, em chỉ là không muốn chị có áp lực hoặc thương hại…”
Điền Tú Chân hơi giận về câu nói này, bèn vỗ vào lưng Cổ Tịnh, đẩy cô ấy ra:
“Cổ Tịnh, em quá xem thường chị rồi đấy, và cũng xem thường bản thân em, tình yêu của chúng ta không cần áp lực, không vì thương hại, chúng ta đến với nhau vì tính cách, vì cảm xúc, và vì chúng ta có thể sưởi ấm tâm hồn cho nhau, em hiểu không?”
Cổ Tịnh gật đầu:
“Giờ thì em hiểu rồi, cũng may không quá muộn, em sẽ cho chị biết hết mọi thứ, đảm bảo không che giấu một câu nào.”
Vì đã uống rượu nên cả hai nhanh chóng tấm xong, mặc bộ đồ ngủ có sẵn của khách sạn, tuy vẫn lâng lâng nhưng Cổ Tịnh cũng đã tỉnh táo hơn lúc nãy, men rượu trên người vừa đủ cho cô mạnh dạn nói hết những lời che giấu.
Cô ôm Điền Tú Chân vào lòng và cùng tựa lên đầu giường, đắp chiếc mền lên cho cả hai. Cô kể những gì xảy ra trong ba năm qua, về lý do vì sao cô phải đoạn tuyệt với Điền Tú Chân, về cách cô tận dụng mạng lưới thông tin của bang phái để giăng bẫy suốt ba năm, về việc cô làm gián điệp cho chính phủ, và cả trận chiến cuối cùng tại căn cứ Hắc Tạng Hội.
“Em làm vậy, đa phần và vì chị, nhưng cũng một phần vì bang phái, ba mẹ em đã lớn tuổi, Hắc Tạng hội nếu ngày càng lớn mạnh, họ sẽ ko bỏ qua doanh nghiệp hoặc tổ chức nào có thể cho họ trục lợi, bằng những phương pháp tàn ác nhất.”
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
“Em cố tình tỏ ra không tình cảm với bất cứ ai, và chỉ thích tiền, nên họ nghĩ rằng loại người như em chỉ cần chia chat sòng phẳng là được, lúc đầu em cho họ kiếm rất nhiều tiền, và sau đó cùng cảnh sát vay bắt dần từng điểm đóng quân của họ tại các thành phố. Cho tới khi họ chết, họ mới phát hiện thân phận thật của em.”
Cuối cùng, Cổ Tịnh trầm giọng, như kiểu tự trách về quá khứ đau thương của Điền Tú Chân, cô bảo:
“Tất cả những tên bẩn thỉu đã từng sờ vào người chị đều bị tuỳ tùng của em cắt đi bàn tay và dương vật, còn thằng thủ lĩnh, em đã cho nó tàn phế tứ chi, mù đôi mắt, câm miệng lại và nằm chờ án tử hình.”
Cảm xúc của Điền Tú Chân rất khó tả, gần như cô đã hiểu tại sao Cổ Tịnh không nói ra những điều này cho cô biết, vì khi nghe xong, tâm trạng của cô rất nặng nề, kinh khủng nhất là sự tự trách, Cổ Tịnh thật sự đã yêu cô bằng tính mạng của mình, bằng sự bảo bộc thái quá, nó không đơn thuần còn là sự cho đi từ cả hai phía nữa, nó khiến cô cảm thấy nợ ơn, ơn nghĩa như thế, cô lấy gì trả!
Ba năm qua, mình chỉ đau khổ vì mất đi người yêu, còn Cổ Tịnh, vừa phải kiềm chế tình cảm của mình, vừa phải đấu tranh với lũ ác quỷ bên bờ vực thẩm. Cô cứ trách cô ấy không ngoảnh mặt lại khi cô gục sau lưng cô ấy, mà không biết, lúc đó cô ấy đã cắn môi đến chảy máu, ngón tay cô tự gim vào lòng bàn tay, toàn thân cô liên tục run rẩy vì bất lực.
bang than
Cho mình hỏi lịch đăng truyện như nào vậy? Mấy chương gần đây đợi mòn mỏi.
matngot
Truyện này do bạn ấy tự sáng tác á bạn. Để mình hỏi lại tác giả
Kaiuhi
Sorry bạn, đúng ra là mỗi ngày đều đăng, mà do 2 tuần nay mình đi nước ngoài, lu bu quá nên đăng hơi chậm ^^
Kaiuhi
Mình sẽ đẩy nhanh tiến độ ^^
Kaiuhi
Mình đăng rồi nha, mấy kia mình đi nước ngoài nên đăng chậm, còn vài chương kết thúc mình sẽ tranh thủ