Hai người mệt nhọc có thể nói là đằng đẳng cả ngày, Cố Dương khá hơn một chút, Lý Hải Phượng thì không chịu nổi, nhưng trước khi ăn tối, nàng vẫn tận lực dọn dẹp phòng và đưa Cố Dương về nhà, nàng không nói với gia đình, vì vậy chỉ có thể tạm thời dọn dẹp.
Cố Dương đứng ở cửa phòng ngủ nhìn ngó, bày trí trong nhà không đáng nói tới, lắc đầu ghét bỏ: “Lý Hải Phượng, nhìn vào phòng ngủ của cô là biết ngay cô là người như thế nào, đằng ấy thân mến, buổi tối tôi ngủ ở đâu?”
Ở nhà có rất nhiều phòng, ngoại trừ của ba mẹ Lý Hải Phượng ra, chỉ có phòng của nàng mới có thể ở được: “Cố tổng, ngủ phòng em đi, em sẽ kiếm phòng khác thu dọn.”
Cố tổng rõ ràng là không muốn, sau đó cô nhìn căn phòng mà Lý Hải Phượng kiếm được, căn phòng đầy bụi còn chưa nói, còn phải dọn dẹp nữa thì đêm nay đừng hòng ngủ. Cô nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm: “Quên đi đừng dọn nữa, dù sao cũng không ở lại lâu, hai ta cùng nhau ngủ đi”.
Lý Hải Phượng ngạc nhiên há hốc, cũng không biết nói gì, ngủ với Cố Dương, nàng… “Vậy thì Cố tổng, em ngủ dưới đất đúng không?”
“Không cần!”
Sau khi tắm xong, Cố Dương khá khoan khoái bước ra từ phòng tắm, lúc này Lý Hải Phượng gần như đã chuẩn bị xong sẵn, tất cả vỏ bọc ngoài trên giường toàn bộ đều được thay mới, kiểm tra đường dây kết nối trong nhà, sau đó lấy từ trong túi ra nước hoa mà bình thường Cố Dương rất ưa thích, xịt trong phòng một chút, đảm bảo không có gì không ổn thỏa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phòng tắm rửa nhà cô cũng khá tân tiến. Tôi nhớ khi còn nhỏ nghe nói nhà vệ sinh ở thôn quê đều ở bên ngoài, lúc tới đây tôi tưởng vẫn như vậy, may mà của nhà cô ở bên trong, nếu không thì mấy ngày này tôi không dùng nhà vệ sinh.” Cố Dương lau tóc, thành thật nói.
Lý Hải Phượng lúng túng xoa đầu: “Trên núi điều kiện thực sự không thể so với nơi khác, bởi vì nơi này của tụi em có nông gia lạc (tương tự khu du lịch sinh thái – nghỉ dưỡng), đôi lúc khách đến ở lại trên núi, mọi thứ so ra tương đối đầy đủ.”
“Nhà cô không kinh doanh khách sạn sao, nếu không thì nhiều phòng trống như vậy cũng không có người ở.” Cố Dương vừa mở laptop, điện thoại di động của cô reo lên.
“Sao cô gọi điện muộn thế?” Cố Dương thấy Vương Băng gọi, không khỏi ngờ vực hỏi.
Giọng của Vương Băng vẫn ngắn gọn súc tích như mọi khi, sau khi kết nối cuộc gọi, cô ấy đi thẳng vào chủ đề: “Tổng doanh thu tháng trước có đi xuống, kết quả không khả quan lắm. Chúng tôi nhận thấy điều đó ngay từ khi Trang Hoa bắt đầu phiên giao dịch đến nay, có người lan truyền tin đồn về vấn đề chất lượng của nó, tình hình tiêu thụ trước mắt là con số không.”
Cố Dương suy tư một chút: “Tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết?”
Vương Băng ở đầu dây bên kia ho một tiếng: “Tôi cũng mới biết hôm nay, Cố tổng, chị có muốn gọi điện thoại cho Cao tổng ở thành phố H không?”
“Nói chuyện điện thoại? Hừ! Xảy ra chuyện lớn như thế, hắn thế mà giấu diếm tôi lâu đến vậy, ai làm hắn to gan tới như vậy? Sắp xếp một cuộc họp video đi, ngay bây giờ!” Cố Dương nói xong liền cúp máy. Đích thân cô ấy đấu thầu lô đất đó của tiểu khu Trang Hoa thành phố H, với lại bỏ ra không ít tiền vào đó. Bây giờ đi nói với cô rằng không bán được một gian phòng nào cả, thật muốn bóp chết nhóm người này.
Lý Hải Phượng ngồi trên giường không dám lên tiếng, Cố Dương sắc mặt trầm xuống từ lúc bắt máy, trông thật tức giận.
Vương Băng tốc độ thật nhanh, mấy người cấp cao ở thành phố H đều có mặt, Cố Dương khoanh tay dựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính không chớp mắt, giọng nói lạnh lùng có thể đông chết người: “Là ai chịu trách nhiệm về việc tiêu thụ, nếu không thể cho tôi một lý do chính đáng, có thể đóng gói đồ đạc của mình cuốn xéo được rồi.” Cô nói thẳng thừng không chút khách khí, giám đốc tiêu thụ sợ hãi toát mồ hôi, run rẩy giải thích với cô.
“Ban đầu nghĩ đây là một tiểu khu dân cư. So với tiểu khu thông thường thì giá nhà ở phải đắt hơn. Chúng tôi dự đoán rằng doanh số bán ban đầu chắc chắn sẽ không cao, cũng, cũng không xem trọng việc này, ai ngờ rằng lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, không còn cách nào mới đành báo cáo về trụ sở chính, mãi đến khi thư ký Vương nói với chúng tôi rằng có người giở trò bên trong… ”
“Được, trước không nói đến chuyện ai tung tin đồn về vấn đề chất lượng của Trang Hoa. Các người ép chuyện này xuống lâu như vậy mới báo cho tôi, tổn thất trong đó ai đền bù?” Cố Dương giữ nguyên tư thế, chậm rãi nhắm mắt lại, rõ ràng là tức giận không ít. “Trước tiên hãy chuẩn bị thông tin để bác bỏ tin đồn. Tôi cảm thấy việc này không đơn giản, bất kể như thế nào cũng phải tóm được người đứng sau cho tôi. Trang Hoa bắt đầu mở bán hồi tháng hai năm nay, đến nay đã được nửa năm. Nếu không phải tháng trước tôi bảo Vương Băng thống kê tổng doanh thu của chi nhánh, mấy người định tiếp tục ép xuống đúng không? ”
Cố Dương tắt máy tính thở dài, chuyện này nếu xử lý không tốt, toàn bộ khu dân cư này chắc chắn sẽ bị bỏ hoang, kế hoạch trong năm nay của cô đều đã sắp xếp thỏa đáng, không thể xuất hiện sai lệch một li. Vấn đề của Trang Hoa bị người bôi đen đến như vậy, việc hợp tác của cô với chính phủ trong năm tới sẽ hoàn toàn tan tành mây khói, nhất tiễn song điêu (một mũi tên trúng hai con chim), thật lợi hại.
Dù chuyện lớn đến đâu thì cũng phải đợi đến khi quay về mới giải quyết được, Cố Dương cam chịu đứng dậy định đi rót cho mình một ly nước, Lý Hải Phượng thấy vậy bèn vội xuống giường, cầm lấy chiếc ly trong tay cô: “Cố tổng, để em.”
Cố Dương không nói gì, cầm lấy cái ly nàng đã rót uống một hớp.
Lý Hải Phượng nhìn cô uống nước, một lúc sau mới gian nan nói: “Cố tổng, đi ngủ nhé?”
Cố Dương gật gật đầu, uống hết nước trong ly không còn một giọt, sau đó bước đến bên giường ngồi xuống, quay đầu nhìn Lý Hải Phượng: “Cố tổng đây tới tuổi này rồi mà đây là lần đầu tiên ngủ cùng giường với người khác.” Cô vừa nói vừa nằm xuống , vỗ vỗ chỗ trống cạnh bên: “Qua đây ngủ đi, mệt cả ngày rồi”.
Lý Hải Phượng lê bước đi tới, sau đó tắt đèn lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu cũng không ngủ được, qua một lúc sau nàng mới chậm rãi nói: “Cố tổng, cuộc sống của chị cũng không dễ thở nhỉ.”
Trong bóng tối, Cố Dương vốn sắp chìm vào giấc ngủ, trong lòng thở dài bất đắc dĩ sau khi nghe được lời của nàng, vốn biết Cố Dương là người có tiền có quyền thế, chưa từng có ai ở trước mặt cô nói cô không dễ thở, thật cảm động!
Sáng hôm sau mở mắt ra, Lý Hải Phượng vô thức nhìn sang, sớm đã không có bóng dáng Cố Dương ở bên cạnh, hẳn là đã dậy, lặng người mịt mờ một lúc, đưa tay lên sờ lên khóe miệng, không có chảy ke, nàng thở phào rồi xuống giường thay quần áo.
Lúc mặc đồ lót, nàng nhớ lại cảnh tượng Cố Dương trêu chọc ngực mình tối hôm qua, đỏ mặt, mím môi định gài nút áo thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Cố Dương miệng ngậm bánh quẩy đứng ở cửa.
Lý Hải Phượng (hai tay để sau lưng cài nút áo ngực): “…”
Cố Dương cắn bánh quẩy, ánh mắt đảo quanh trước ngực Lý Hải Phượng, cười hơ hớ nói: “Bác gái kêu tôi vào gọi cô dậy.” Nói xong tay đóng cửa liền đi ra ngoài.
Lý Hải Phượng: “…”
Lý Hải Phượng cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi thức dậy mà không cần phải tự chuẩn bị bữa sáng. Cha Lý có thói quen tập thể dục buổi sáng, sáng nào ông cũng đi dạo trên núi một vòng. Cố Dương rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đi cùng. Trong nhà chỉ còn Lý Hải Phượng và mẹ Lý.
Lý Hải Phượng đang ngồi bên bàn ăn cháo, mẹ Lý sau khi xong việc lại gần thấp giọng hỏi cô: “Phượng nhi, mẹ nói với con một chuyện.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Lý Hải Phượng cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Mẹ Lý cau mày suy nghĩ một lúc: “Trước bữa sáng hôm nay, tiểu Cố đã đưa cho mẹ và bố của con một phong bì đỏ, nói là phí ăn Tết. Lúc đầu mẹ cũng không chịu cầm, nhưng cô ấy khăng khăng bắt phải nhận, thái độ người ta đặc biệt tốt, mẹ muốn từ chối cũng từ chối không được, phong bì đỏ khá dày, mẹ cũng không dám mở ra xem. ”
Lý Hải Phượng ban đầu sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút rồi gắp đồ ăn: “Vậy mẹ cứ giữ đi, người ta cũng có tấm lòng mà.”
Mẹ Lý vỗ tay nàng một cái: “Con bé này sao mà nói năng như vậy được ? Cái gì mà kêu tấm lòng của người ta, chỗ tiền này cũng không ít đâu, con nói người là bà chủ công ty cùng về nhà với con, rồi còn đưa tiền cho chúng ta, chuyện này là gì chứ?”
Lý Hải Phượng ăn xong lau miệng: “Chị ấy không phải nói rồi sao, con giúp cho công ty một việc lớn, chị ấy bằng lòng ở lại chỗ chúng ta, dẫu sao nhất định cũng không quay về rồi.” Đây là Cố Dương báo đáp vì nàng đỡ đạn thay cho cô.
Mẹ Lý vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng con gái bà nói như vậy rồi, bà không thể nói gì “Mẹ thấy tiểu Cố thực sự rất tốt. Con bé lớn lên trông xinh đẹp lại không có tính kiêu ngạo của người sếp, còn tốt với chúng ta như vậy, chao ôi? Con bé có thường đến thăm nhà của nhân viên không? ”.
Lý Hải Phượng gật đầu và nói nghiêm túc: “Đúng vậy, Cố tổng của chúng ta là người tốt bụng và bình dị dễ gần.”
Cố tổng đang tập thể dục buổi sáng với bố Lý, hắt hơi không hiểu nguyên do hai cái, cô khịt mũi không thèm để ý: “Chú ơi, mọi người sống trên núi thật tốt, không khí trong lành, ngày thường trồng rau củ trái cây tự cung tự cấp, thật sự không tồi chút nào.”
Ấn tượng của bố Lý về Cố Dương rất tốt. Hai người cả đường nói chuyện trời nam đất bắc (nói chuyện trên trời dưới đất). Trước đây trong mắt ông, cuộc đời con gái là sau khi trưởng thành rồi kết hôn sinh con, thế mà ông thấy được sự chính chắn kiên định và dã tâm không kém đàn ông từ trên người Cố Dương, những thứ đó có thể cảm nhận được từ cách nói chuyện của cô ấy, tối thiểu hiện tại ông đặc biệt thưởng thức người trẻ tuổi trước mặt mình. Nghĩ đến con gái ruột của mình, bố Lý thở dài, người so ra thật khiến người ta tức chết mà.
“Có thể gặp được một người sếp như tiểu Cố là may mắn của con, khi về nhất định phải làm việc chăm chỉ, không được giở trò lười biếng, công việc yên ổn so với bất kì cái gì cũng tốt hơn.” Mẹ Lý đổ bánh ra chuẩn bị chiên một chút, không quên càm ràm vài lời với con gái đang ngồi trên ghế sofa chơi laptop.
Lý Hải Phượng bất lực: “Mẹ thấy con giống loại người lười biếng lươn lẹo sao, con trái lại còn muốn học thêm một chút đó.”
Mẹ Lý cười mắng nàng: “Con đã nghĩ đến những gì mẹ nói với con lần trước chưa? Vừa đúng dịp hai ngày này thằng nhóc kia cũng rảnh rỗi. Các con cũng thử gặp mặt nhau. Mẹ nói với con, người ta vậy mà đang làm việc ở cơ quan nhà nước, có thể thành được thì tốt lắm”.
Cố Dương mới bước vào cửa thì nghe thấy những lời của mẹ Lý, cô ấy mỉm cười và nói: “Cô ơi, có phải cô giới thiệu đối tượng cho Hải Phượng?”.
Lý Hải Phượng da đầu tê dại khi nghe thấy giọng nói của cô, nàng còn nhớ rõ lúc Cố Dương đem nàng vứt ra đường cái khi nghe nói nàng phải đi xem mắt.
Mẹ Lý đã rất vui khi thấy họ quay lại: “Còn không phải sao, chúng ta hồi cỡ tuổi nó đã kết hôn rồi. Lúc trước con nói với mẹ đã chia tay với tiểu Ngô, thanh niên ngày nay hẹn hò yêu đương giống như chơi đùa vậy.”
Cố Dương ngồi xuống bên cạnh Lý Hải Phượng, đưa mắt nhìn nàng, giọng nói lại ôn hòa khác thường: “Chuyện này không gấp được, cô và chú cứ bình tĩnh, con gái cả đời chỉ có một lần như vậy, nhất định phải chọn đúng người. ”
Lý Hải Phượng cúi đầu lơ đãng lướt web, nhưng cửa sổ tin tức mới đột nhiên hiện ra ở góc dưới bên phải đã thu hút sự chú ý của nàng: Nam diễn viên trẻ đang nổi tiếng Thẩm Hiên bị nghi ngờ được bao nuôi bởi một thương gia giàu có ở Định Hải, theo tin đồn là CEO của Cố thị.
Cố Dương đang cùng mẹ Lý bàn về chuyện chung thân đại sự của Lý Hải Phượng. Vốn dĩ ban đầu là việc xem mắt của con gái mẹ Lý, mà vì lời của Cố Dương khiến bà đối với việc xem mắt nảy sinh ngờ vực.
“Cô à, đừng lo lắng, chuyện này cứ để cháu lo liệu. cô gái tốt như cô ấy, rất dễ tìm được một người bạn đời ưu tú. Khi nào có người thích hợp, cháu nhất định sẽ giới thiệu cho cô ấy.” Trên mặt Cố Dương mỉm cười dáng vẻ “Tôi đúng là một cấp trên tốt.”
Mẹ Lý nghe xong yên tâm: “Vậy thì làm phiền cháu rồi tiểu Cố, ôi, đứa nhỏ này cũng không làm chúng ta bớt lo mà.”
Lý Hải Phượng không hề nghe thấy Cố tổng nhà nàng mỉm cười lừa mẹ nàng, nàng ngạc nhiên mở cửa sổ tin tức. trong đó xuất hiện hình ảnh một người đàn ông và một phụ nữ cười nói bước ra từ khách sạn. Cả hai đều đeo kính râm và người đàn ông thì đeo khẩu trang, tay đặt lên eo người phụ nữ, tư thế đặc biệt thân mật.
Thời gian là cuối tháng sáu, lúc đó Lý Hải Phượng vẫn còn ở Châu Phi, Cố Dương đã về nước, có lẽ nào…
Cố Dương nhận ra Lý Hải Phượng có gì đó không ổn, cô nghiêng người nhìn, dòng tiêu đề lớn màu đỏ ở đầu trang khiến cô sững sờ nửa giây: “Thẩm Hiên?”
Bức ảnh có chút mờ, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng của Cố Dương từ người phụ nữ, Lý Hải Phượng bỗng nhói tim không hiểu được, nàng rầu rĩ nói: “Đây không phải Cố tổng, phải không?”
Cố Dương nhướng mày nói với mẹ Lý một tiếng, hai người từ phòng khách đi vào phòng ngủ của Lý Hải Phượng, Lý Hải Phượng vẫn đang cầm laptop, rõ ràng không vui.
Cố Dương chẳng hiểu vì sao: “Tôi là người trong bức ảnh, chắc hôm đó tôi đã uống quá nhiều.”
“Hai người tới khách sạn làm gì vậy?” Lý Hải Phượng hỏi.
Cố Dương dường như nhìn thấy sự chán ghét cùng một số cảm xúc khác trong mắt nàng, khóe miệng giật giật: “Tôi vào khách sạn nhưng không làm gì cả. Ồ, tôi quên nói với cô, thằng nhóc này là gay.”
Lý Hải Phượng: “…”
Cố Dương lấy chiếc máy tính trong tay nàng, ngồi xuống bên giường: “Nói tới cũng thú vị, bên cạnh tôi có không ít người như vậy. Không chừng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành người đồng tính.”
Lý Hải Phượng: “…”
“Mà này, Lý Hải Phượng, cô vẫn “còn zin” chứ?” Cố Dương đăng nhập Weibo và thấy nick phụ kia của cô “Luôn có điêu dân muốn hại trẫm” lại tăng được không ít fan theo dõi, cô cười cười nhanh tay chuyển sang nick chính, tên nick chính của cô ấy là Cố Dương, giám đốc kiêm CEO Cố thị, hàng triệu người hâm mộ. Cô ấy thỉnh thoảng đăng một số món ăn đẹp đẽ thu hút hoặc phong cảnh gì đó, phía dưới thường là đủ kiểu bình luận như “cố chấp rất thích ảnh tự sướng của boss’
Lý Hải Phượng đã trở nên miễn nhiễm hơn với việc Cố tổng nhà nàng hay đặt những câu hỏi kỳ quái, nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi “Cố tổng chị vẫn còn chứ?”
Cố Dương đang định chuyển phát chia sẻ weibo nội dung về giao dịch chứng khoán của phố Wall, nghe thấy câu hỏi của Lý Hải Phượng, cô ngẩng đầu lên nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Tôi thì còn đấy, nhưng ngoài kia đưa tin về tôi không rõ ràng, ví dụ như ngủ khắp giới giải trí, nam nữ ăn sạch, hoặc tệ hơn nữa, CEO của Cố thị bản chất là một kẻ ấu d*m”
Lý Hải Phượng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô không khỏi bật cười, cảm xúc uất ức mới vừa rồi cũng sớm biến mất, nàng chớp mắt nhìn Cố Dương: “Em cũng vậy, em vẫn còn nụ hôn đầu”
Cố Dương nhướng mày nhìn nàng: “Trợ lý Lý, có ai từng nói cô là một người kỳ quái chưa?” Nụ hôn đầu còn sao? Chẳng phải lúc xúc động hôn cô trong xe rồi sao, ha ha.
“Cố tổng chị cũng là người kỳ quái.” Lý Hải Phượng nói xong, sợ Cố Dương nổi giận, liền xoay người mở cửa chạy ra ngoài.
Cố Dương mắng một câu, cúi đầu tiếp tục việc chuyển tiếp, sau khi làm xong, cô nhìn lướt qua chủ đề nóng thứ hai phía dưới: #nữ doanh nhân bao nuôi nam diễn viên trẻ đang hot#
Nhấp để mở ra xem, màn hình hiển thị bình luận Quý khuyên chân loạn (trong giới thực sự hỗn loạn, vòng kết nối của các vị thật loạn) vân vân mây mây
Sự việc của tháng sáu lúc này mới bị phanh phui, người đằng sau thật hao tổn tâm huyết, nếu dám làm đến như vậy, nên chuẩn bị sẵn sàng trước sự phản công dồn dập của cô.
Một lũ ngốc, Cố Dương trong lòng mắng.