Ở một nơi nào đó bên trong tứ hợp viện trên núi, thuộc ngoại ô Định Hải, Lưu Quang Viễn đứng ở trong phòng câm như hến, ông ta tự biết mình đã đuối lý, dù đã đứng gần một tiếng đồng hồ nhưng ông lão vẫn không nói gì, ông ta thì cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân vững vàng xen lẫn tiếng giày cao gót sắc nét giẫm trên sàn, Lưu Quang Viễn vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy quản gia dẫn con gái Lưu Mẫn Mẫn đi vào, ông ta vội nháy mắt ra hiệu với cô ta.
Không đợi quản gia lên tiếng, Lưu Mẫn Mẫn đã nói trước: “Ông nội, gần đây cháu bận rộn tham gia hoạt động hội nghị, ông tìm cháu tới có chuyện gì không ?”
Lưu Quang Viễn tức giận trừng mắt nhìn cô ta: “Nói chuyện với ông nội kiểu như vậy à!”
Lưu Mẫn Mẫn trông có vẻ mất kiên nhẫn, phủi nhẹ lớp bụi không tồn tại trên người cô ta: “Thực ra ông không cần nói cháu cũng biết, không phải chỉ vì những chuyện trên mạng thôi sao, cháu còn tưởng ông sẽ không quan tâm tới mấy tin tức trên mạng, nhưng mà ông yên tâm, chị họ đã giúp cháu xử lý rồi.”
Bàn cờ trước mặt, quân đen đã bị quân trắng ăn hơn một nửa, ông cụ nhặt quân đen lên suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên lại đặt nó xuống bên rìa, ông đang tự chơi cờ với mình, rốt cuộc thấy không có gì thú vị, ông cụ lắc đầu, cầm tách trà nhấp một ngụm: “Nó giúp cháu xử lý, vậy cháu nói cho ông biết, nó giúp cháu xử lý thế nào?”
Lưu Mẫn Mẫn nhất thời nghẹn lời, đương nhiên có một số việc cô ta sẽ không nói ra nhưng chẳng qua điều ông cụ hỏi cũng chỉ là những lời của dư luận trên mạng mà thôi, sau khi suy nghĩ, cô ta nói: “Cụ thể thì chị họ cũng không nói cho cháu biết, cháu không rõ lắm.”
Ông cụ vẻ mặt bình tĩnh, không thấy rõ bất kì cảm xúc nào, chỉ là không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bàn cờ.
Lưu Quang Viễn và Lưu Mẫn Mẫn đều hơi bồn chồn lo sợ. Quản gia luôn chờ lệnh không biết đã lui ra ngoài từ khi nào, lúc này tiến vào báo cáo: “Lão gia, tiểu thư đến rồi.”
Quản gia vừa dứt lời, Cố Dương mặc áo bành tô sẫm màu bước vào, thở ra hơi nói: “Lúc này mới là tháng mấy, nhiệt độ xuống nhanh như thế, mỗi năm Định Hải đều như vậy, mặc áo bành tô vẫn cảm thấy hơi lạnh.”
Lưu Mẫn Mẫn vừa thấy Cố Dương bước vào biểu tình trên mặt lập tức thay đổi: “Chị họ, sao chị cũng ở đây?”
Cố Dương không chút khách khí ngồi xuống đối diện ông cụ: “Đã lâu không tới, hôm nay cũng không có bận việc gì cho nên tới đây nhìn ngó, ông ngoại, cháu mang tới cho ông hai hộp trà lá ngon, đều là hàng nhập khẩu, ông nếm thử xem.”
Ông cụ đến liếc mắt cũng không thèm nhìn đến cô một cái: “Ông uống trà trong nước quen rồi, không uống được mấy thứ trà nước ngoài kia.”
Lưu Quang Viễn thấy thế cũng vội hùa theo: “Còn không phải sao, hiện tại mấy đứa nó tuổi trẻ sính ngoại, thấy đồ nước ngoài cái gì cũng tốt.”
Cố Dương nhặt lên một quân cờ đùa nghịch trong tay, cười nói: “Còn không phải sao, không biết hồi đó cậu đưa Mẫn Mẫn ra nước ngoài là có ý gì.”
“Cô.”
“Hiện tại cũng không tệ nha, giới giải trí rất tốt, bị bán còn đếm tiền giúp người ta.”
“Cố Dương, cô.”
“Nếu còn ồn ào thì về hết đi.” Ông cụ không ngẩng đầu lên, nói: “Ta không quan tâm các người ở bên ngoài làm chuyện gì, tóm lại nếu làm mất mặt mũi của Lưu Ưng Thành ta thì ta cũng sẽ không bỏ qua bất kì đứa nào, Cố Dương ta cũng phải quản, càng không cần nhắc với các ngươi lần thứ hai.”
“Ba …” Lưu Quang Viễn ý thức được mình mất mặt nhưng lại không thể phản bác, thủ đoạn của ông cụ không phải ông ta chưa từng lĩnh giáo qua, nhưng nhìn Cố Dương, trong lòng cảm thấy khó chịu, một đứa khác họ ở trong nhà của ông ta dựa vào cái gì lại ngang ngược như vậy.
Ông cụ xua tay: “Người sống hơn nửa đời rồi còn không bằng một đứa nhỏ, sau này bớt gây phiền phức cho ta, trở về đi.”
Cố Dương cũng muốn đứng dậy, nhưng ông lão trừng mắt nhìn đành phải dừng lại: “Ngồi xuống cho ta.”
Sau khi Lưu Quang Viễn và Lưu Mẫn Mẫn rời đi, Cố Dương thấy ông cụ không nói gì nữa, bèn tự cầm lấy mấy quân cờ trắng qua.
Sau khi đấu một ván mới, tâm trạng cực kỳ khó chịu khi nãy của ông cụ Lưu đã khá lên một chút: “Ta cũng nghe được một số tin tức. Gần đây cháu rất bận phải không?”
Cố Dương nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cân nhắc kỹ lưỡng trước khi hạ quân cờ trắng trong tay xuống: “Lúc trước bận, gần đây đỡ hơn một chút.”
“Mặc dù ta không hiểu chuyện trên thương trường nhưng nói đi cũng phải nói lại, vẫn phải dùng mưu lược, liều chết không phải là cách hay.”
“Chuyện này cháu biết, năm nay cháu có một kế hoạch lớn, cho nên cũng sẽ không dừng lại quá lâu ở vấn đề của Kinh Cửu, so với lúc trước vừa mới tiếp nhận Cố thị, hiện tại cháu đã có thể gánh vác được những vụ việc như thế này.”
Ông cụ gật đầu: “Mặc dù cháu không phải là con trai, nhưng người nhà hai bên gia đình chúng ta đều xem cháu như con trai mà nuôi dạy. Lúc đầu, ta chỉ muốn cháu đi bộ đội, nhưng cuối cùng không thuyết phục được người nhà họ Cố, cũng may cháu không phụ kỳ vọng của mọi người. Nhưng có một câu ông ngoại phải nói trước với cháu, cuộc sống của cháu chỉ mới bắt đầu, cho dù có vấp ngã tới đầu rơi máu chảy, trừ khi cháu nhờ đến ông, nếu không ông sẽ không giúp đỡ dù chỉ một chút nào hết.”
Cố Dương cầm quân cờ, mím chặt môi: “Từ khi tốt nghiệp đại học, cả nhà đều thả cháu tự lập, đối mặt với mọi chuyện đều phải tự mình giải quyết.” Cố gắng vài câu, dường như cũng đã nhận ra mình sắp thua.
Vị lão tướng đối diện đầy kinh nghiệm, từng chỉ huy chục nghìn người trên chiến trường này không thể so với hồ ly gian xảo tính kế người khác, toan tính trên thương trường kia của nhà cô được, dựa vào kỳ nghệ, ở nhà cô có thể đánh với ông cụ Cố mấy ván không tốn chút hơi sức còn lúc này chưa hết một ván thì Cố Dương đã bại trận.
“Không được, không được, không chơi nữa, lần nào cháu cũng thua.” Cố Dương bị mất cờ trắng nhịn không được bật cười: “Lần sau tới, cháu thà cùng ông luyện thư pháp còn hơn thay vì đánh cờ.”
Xe của Cố Dương đậu hơi xa, lúc đi ra phải đi thêm một đoạn đường dài. Mặc dù ông cụ Lưu sống trong một tứ hợp viện bình thường, nhưng cũng được bảo vệ nghiêm ngặt cả trong lẫn ngoài, điều này liên quan rất nhiều đến thân phận của ông cụ. Mặc dù đã nghỉ hưu nhưng hiện tại ông cụ vẫn tiếp tục được quốc gia bảo vệ, cho nên Cố Dương đối với nơi này vô cùng yên tâm.
Khi đến gần chiếc xe, cô nhìn thấy một chiếc sedan (ô tô 4 chỗ, mui kín, khoang cốp riêng) màu trắng bạc đậu trước xe của mình, Lưu Mẫn Mẫn đã sớm đợi cô trên đường đi xuống dưới sườn dốc.
“Chị họ.”
Cố Dương nhìn chung quanh, đều là rừng cây, trời cũng không còn sớm: “Cô còn chưa về?”
Lưu Mẫn Mẫn bước đến nắm lấy cánh tay cô: “Hôm đó em say cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị có thể dìm xuống hết dư luận trên mạng, em vẫn chưa cảm ơn chị tử tế.”
Cố Dương rất kiên nhẫn không có rút cánh tay ra, vẻ mặt lãnh đạm: “Đều là người trong nhà, nhắc đến mấy cái này làm gì, giờ cô là người trong giới giải trí, lúc nào cũng phải chú ý hình tượng, về sau làm việc cẩn thận một chút.”
Lưu Mẫn Mẫn gật đầu, chợt như nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, chủ tịch Hứa… cô ấy không gây khó dễ gì cho chị chứ?”
Cố Dương khẽ nhíu mày, sau đó mỉm cười: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi, hiện tại cũng không còn sớm, hay là chúng ta cùng đi ăn ?” Lưu Mẫn Mẫn đề nghị.
Cố Dương không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối, hơn nữa quả thật cô vẫn còn việc phải làm nên chỉ viện lý do qua loa để từ chối.
Đến tận lúc lên xe, Lưu Mẫn Mẫn bỗng hỏi cô tin tức Cố Viên.
“Anh họ không nói khi nào sẽ trở lại sao?”
“Không có, nếu nhớ thì cứ gọi điện thoại cho nó.” Cố Dương một giây cũng không muốn ở lại, sau khi nói tạm biệt liền lên xe.
Lưu Mẫn Mẫn nhìn theo chiếc BMW màu đen dần biến mất, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
“Chủ tịch Hứa… Tôi là Mẫn Mẫn, ừm, cô đang ở đâu, tôi tới tìm cô.”
——
Văn phòng tổng giám đốc cao ốc Cố Thị
“Cố Dương, có phải là cô chưa xem kỹ không? Tôi đã sửa lại kế hoạch này mười lần rồi, phải làm thế nào cô mới hài lòng?!” Hàn Nhã Nam cầm tờ giấy A4 trong tay lên, đây là bản kế hoạch mấy ngày nay duy nhất một mình cô ấy thực hiện. Cô ấy bận rộn không ăn không uống đến mức đầu tắt mặt tối, kết quả lại nhận được là một câu phủ định toàn bộ thành quả.
Cố Dương vừa về tới công ty đã bắt đầu nghe thấy cô ấy réo gọi, mãi cho đến hiện tại là hơn chín giờ tối, hai người còn chưa ăn, cô dựa vào ghế bành, một tay chống lên trán, đánh giá đối phương: “Cô thích lải nhải dong dài như vậy thì sau này có thể gả đi được sao?”
“Đồ đáng ghét, sao tôi lại không thể gả đi được? Rõ ràng là cô quá xoi mói.” Hàn Nhã Nam vì bản thân mà lên tiếng không bằng lòng.
Bên này hai người đang bận bịu như thế thì bên ngoài Lý Hải Phượng cũng bận rộn không kém, nàng vừa xử lý xong nhiệm vụ mà Vương Băng giao cho, định hỏi Cố Dương khi nào tan làm, chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng hai người cãi nhau bên trong, câu nói kia của Hàn Nhã Nam đương nhiên nàng cũng nghe thấy.
“Cố tổng”
“Vào đi”
Lý Hải Phượng đẩy cửa bước vào. Cố Dương nửa người dựa trên ghế, có vẻ mệt mỏi, Hàn Nhã Nam trong tay là một chồng giấy tờ, ngồi trên bàn làm việc của Cố Dương, đang lật xem đồ đạc của cô.
“Khi nào thì tan làm ạ?” Nàng hỏi.
Cố Dương chỉ vào phía sau Hàn Nhã Nam: “Hỏi cô ta đi, là một giám đốc điều hành mà viết cái bản kế hoạch nửa ngày chưa được, nếu hôm nay làm không xong đừng hòng tan làm!”
Lý Hải Phượng: “…”
Qua một hồi, Cố Dương đứng dậy đi lấy một ly nước cho mình: “Đùa thôi, lát nữa còn rất nhiều việc phải làm, tôi sẽ ở lại tăng ca cùng cô ta, ước chừng phải đến tối muộn, cô cứ về trước đi.”
“Nhưng em…”
“Lái xe của tôi mà về, đi đường cẩn thận.” Cố Dương xoa đầu nàng: “Hôm nay bận đến chưa có ăn gì hết, về tự nấu mà ăn một chút đi.”
“Em lái xe về, vậy lát hồi chị thì sao?”
Hàn Nhã Nam ở bên cạnh sớm đã dừng động tác lục lọi của mình, nhìn chằm chằm vào hai cô với vẻ mặt kỳ quái: “Còn có thể làm sao, đây chẳng phải ý bảo để tôi chở về sao, được rồi tiểu Hải Phượng, cô ta cho em về thì em mau về đi, chị muốn về cũng không về được nè.”
Lý Hải Phượng không đấu tranh lại trước hai cái miệng thúc giục kia, gật đầu rời khỏi văn phòng tổng giám đốc. Lúc đóng cửa, trong lòng nàng bỗng thấy khó chịu không thể giải thích được, trước kia dù muộn thế nào đi nữa nàng đều cùng Cố Dương tăng ca, gần đây liên tiếp mấy lần toàn là Hàn Nhã Nam, căn bản không có chuyện gì liên quan đến nàng, nghe nói gần đây phòng nhân sự bắt đầu tuyển trợ lý chính thức cho phòng tổng giám đốc rồi, trình độ giống với Vương Băng, đến lúc đó, ngoại trừ về đến nhà, trong công ty nàng cũng chỉ đảm đương mỗi công việc trợ lý thư ký mà thôi. Thật không vui.
“Này, tôi thật sự đói lắm rồi, chúng ta có thể ăn xong rồi quay lại tiếp tục chiến đấu được không” Hàn Nhã Nam ôm bụng, nghịch cái đồng hồ báo thức nhỏ, than thở: “Gần 11 giờ rồi Cố tổng ~ đói ~”
Cố Dương thờ ơ không cảm xúc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính “11 giờ 30 phút, kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng nữa. Ngày mai cô được phép đến muộn hai tiếng.”
“Dựa vào cái gì mà chỉ có hai tiếng?”
“Vậy ba tiếng.”
“Ba tiếng chả đủ, tôi đã phải tăng ca từ hồi sáu giờ cho tới bây giờ.”
“Hàn tổng, cô đừng quên hiện tại mình là một quản lý cấp cao trong công ty, đây là điều cô đương nhiên phải làm.”
Hàn Nhã Nam nằm bò trên bàn, vẻ mặt đau khổ, thật đói muốn khóc, cô nhìn chòng chọc hồi lâu người đang làm việc không rời mắt lấy một cái kia: “Tôi phát hiện cô rất đẹp, haizzz, thật đáng tiếc, nếu cô là đàn ông thì chính là kim cương vương lão ngũ*, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô.”
*Kim cương vương lão ngũ: kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt. Cụ thể:
-kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm
-lão ngũ: hội tụ năm tiêu chí: có tiền, sự nghiệp; đẹp, độc thân; học thức cao; tài giỏi độc lập; khiêm nhường kiệm lời.
“…” Đúng là 250 (đồng âm với câu mắng đồ ngốc).
Khi Cố Dương xong việc, cả người Hàn Nhã Nam gần như treo trên người cô, dường như cơn đói hồi lâu chẳng giảm, thân thể không còn sức lực, cũng không biết Cố Dương đưa cô ấy đi đâu.
“Đi đâu vậy a, đã muộn thế này còn kiếm đồ ăn ở đâu? ”
“Không bỏ đói cô.”
Trong gian hàng nhỏ bên sông, Hàn Nhã Nam cắn cánh gà nướng đầy thỏa mãn: “Tôi đã đến Định Hải lâu như vậy, thế mà còn không biết chỗ này, Cố tổng cũng bình dân lắm nha, không ngờ cô còn ăn quán vỉa hè.”
Cố Dương phớt lờ cô ấy, cầm điện thoại cúi đầu nhắn tin.
Cố Dương: Ngủ chưa?
Một lúc sau vẫn không nhận được phản hồi, Cố Dương nghĩ rằng đã ngủ thật, đang định bỏ điện thoại vào túi thì trên màn hình bỗng hiện ra một thông báo tin nhắn.
Lý Hải Phượng: Vẫn chưa …
Cố Dương: Sao vẫn còn chưa ngủ? Cô có biết ngày mai còn phải đi làm không? ! [Mặt tổng giám đốc]
Lý Hải Phượng: … Ngủ liền a, chị, về sớm một chút [Mặt cười]
Cố Dương cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Nhã Nam vẫn đang ăn, không khỏi nhíu mày: “Sao cô còn ăn nhiều hơn Lý Hải Phượng vậy? Đã béo như thế rồi.”
“Cô mới béo, tôi xinh đẹp như vậy…” Hàn Nhã Nam không vui tiếp tục ăn thịt, một lúc sau mới nhớ ra điều gì đó liền kích động nói: “Cố tổng, bây giờ cũng vừa vặn, hai chúng ta đến hộp đêm đi, tôi mời.”
Cố Dương lên tiếng chế nhạo: “Cuộc sống về đêm của Hàn tổng khá phong phú nhỉ.”
Hàn Nhã Nam đã lâu không đi, một khi nghĩ đến trong lòng lại ngứa ngáy, cô ấy chạy đến kế bên Cố Dương, lắc lắc cánh tay: “Ai nha đi đi mà, đã nói tôi mời khách, biết cô bủn xỉn, thế này không phải là để cô không tốn tiền sao, đều là phụ nữ, tôi cũng sẽ không ăn thịt cô.”
Cố Dương tách khỏi tay cô ấy, đứng dậy bỏ đi: “Muốn thì cô tự đi, tôi không thích đến nơi như vậy.”
“Này, cô cứ giả vờ đi. Đừng tưởng rằng tôi chưa thấy cô ở hộp đêm.”
Cố Dương bị cô ấy lải nhải tới phiền, cuối cùng nói không lại vẫn bị kéo đi, nào biết thoạt nhìn lúc bình thường Hàn Nhã Nam trông hơi đần, nhìn có vẻ đàng hoàng ngoan ngoãn như bé gái nhỏ, vừa bước vào chỗ này liền giống như mới chơi thuốc.
Bên trong vô cùng xa hoa trụy lạc, Cố Dương cầm áo khoác của Hàn Nhãn Nam ngồi bên cạnh quầy bar, nhìn cô ấy chỉ mặc một chiếc áo hai dây rồi vô sàn nhảy, cùng với mấy nam nữ trai gái ăn mặc hở hang nhảy nhót khêu gợi. Thực ra, có lúc mệt mỏi cùng cực, cũng không phải không thể đến nơi như thế này thả lỏng, Cố Dương nghĩ vậy, thần kinh từ từ thả lỏng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù gì đó cũng là quan hệ giữa sếp và cấp dưới, Cố Dương sau cùng quả thật hơi không dám nhìn thẳng, định mang người về rồi nhanh chóng rời đi nhưng Hàn Nhã Nam trực tiếp đi về phía cô, lả – lơi – đưa – tình với cô khiến cô chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất, vờ không quen biết người kia.
“Ôi chao Cố tổng, đừng giả vờ nghiêm túc nữa. Mau lên, nhảy với tôi một lát rồi chúng mình về nhà.” Hàn Nhã Nam sống chết lôi kéo Cố Dương đến giữa sàn nhảy. Sau khi tan làm, thậm chí quần áo vẫn chưa thay, hiện tại trên người cô ấy là trang phục công sở, váy dài đến đầu gối, đi nhanh còn không được, còn muốn nhảy đầm?
Có lẽ cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí, âm nhạc xung quanh thực sự mạnh mẽ. Thậm chí Cố Dương cũng không cảm giác được có người cởi xuống áo khoác của mình…
Hàn Nhã Nam khi quẩy liền hoàn toàn biến thành kẻ điên, sau khi tách ra từ trên người một anh chàng thì liền sáp lên người Cố Dương, cô vừa lơ là một chút, Hàn Nhã Nam liền tìm được cơ hội liền vòng tay lên cổ cô, dán chặt lấy không rời.
“Này, buông ra!” Cố Dương nói, kéo tay cô ấy.
Hàn Nhã Nam trong đầu chẳng nghĩ gì cả. Cô ấy thường đùa giỡn như vậy với bạn thân. Ai mà biết được rằng Cố Dương lại phản ứng dữ dội như thế. Thay vì buông ra, cô ấy lại siết chặt vòng tay của mình hơn: “Hiện tại hai chúng ta chính là quan hệ bạn bè, bớt làm bản mặt tổng giám đốc đó với tôi đi, tật xấu này của cô cũng do quen thói với Tiểu Hải Phượng nhà cô mà ra.”
Không nhắc tới Lý Hải Phượng thì thôi, vừa mới nhắc tới thì Cố Dương liền mau chóng kéo tay cô ấy ra.
Nhìn thấy Cố Dương bước ra ngoài mà không quay đầu lại, Hàn Nhã Nam vẻ mặt chán nản đi nhơn nhơn theo phía sau: “Con người cô đúng là nhàm chán, có tiền như vậy cũng không biết xài sao cho đáng một chút.”
Cố Dương: “…”
“Này, dù sao cũng khuya rồi, ngày mai cũng phải cùng nhau đi làm, Cố tổng, tôi tới nhà cô ở một đêm không vấn đề gì chứ?”
Cố Dương: “…”
Tĩnh Hải Hương Dạ
Nhìn căn nhà biệt lập ba tầng trước mặt, ánh mắt ghen tị của Hàn Nhã Nam lóe lên: “Xem ra nói giá trị con người cao cũng không phải thổi phồng, Cố tổng nắm trong tay không ít bất động sản nha, nếu cô là đàn ông tôi nhất định sẽ cưới cô.”
Cố Dương đau đầu lấy chìa khóa mở cửa bước vào nhà, đầu đầy vạch đen không nói nên lời, nếu tính cách Lý Hải Phượng giống như vậy, liệu cô có thể chống đỡ được không? Đáp án khẳng định là không có khả năng
Nhị Phượng không quan tâm là ai đến, dù sao nó cũng chẳng quen, bắt đầu liền tới nhào lên người, Hàn Nhã Nam bị hù đến giữ chặt Cố Dương không chịu buông tay.
Lý Hải Phượng ngủ không dễ tỉnh nhưng động tĩnh lớn như vậy mà không nghe thấy thì nàng nên thôi việc rời đi cho rồi.
Từ trong phòng ngủ đi ra liền thấy Nhị Phượng liên tục sủa, còn bên kia là Hàn Nhã Nam đang ôm Cố Dương.
Hàn Nhã Nam nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, lập tức vui mừng: “Tiểu Hải Phượng, wow, dù là bộ đồ ngủ mà em ấy mặc cũng đáng yêu như thế.” Nói xong cũng không để ý tới Nhị Phượng mà trực tiếp đi lên lầu tìm Lý Hải Phượng.
“Đồ ngủ con thỏ nhỏ? Haha, trông rất giống với em.” Hàn Nhã Nam sờ sờ bộ đồ ngủ, sau đó sờ lên mặt Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng xấu hổ né tránh tay cô ấy: “Sao Hàn tổng lại đến đây?”
Cố Dương đá hất giày, mặt không biểu tình nói: “Cắn thuốc đến phát điên rồi.”
Cố Dương đã từng nói chưa bao giờ dẫn người về nhà, nếu nàng không phải là trợ lý của cô thì cũng không thể bước chân vào trong nhà, Hàn Nhã Nam thế mà lại có thể đi vào như vậy.
Hừm … tiểu thuyết còn hại người nha, người ta đều là nam với nữ, Cố tổng nhà nàng là phụ nữ, sẽ không phát sinh tình huống cẩu huyết kia đấy chứ?
Thật ra là do Lý Hải Phượng xác thực nghĩ quá nhiều, Cố Dương là vì bị ép mới không còn cách nào khác, bởi vì cuộc đời cô chưa bao giờ gặp được người nào mặt dày như vậy, Hàn Nhã Nam đơn giản là quá lười về nhà. Không giống như một số người, bận tâm tới mấy cái được coi là tật xấu của Cố Dương.
Nằm trong bồn tắm matxa lớn (bể sục), Hàn Nhã Nam ngâm nga hát, hoàn toàn không để ý rằng Nhị Phượng đang từ từ đến gần.
“A !!! Cứu mạng!!!”
Cố Dương: “…”
Lý Hải Phượng: “…” Hình như giới hạn của Cố tổng đã gần như phát sinh thêm rồi…