Mở mắt ra thấy xung quanh không có ai, trời thì còn sớm, bên ngoài chưa sáng hẳn, Lý Hải Phượng lại vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng gọi ‘Cố tổng’ mấy tiếng. Kết quả đương nhiên không có ai trả lời, nàng lẩm bẩm sờ soạng tìm điện thoại.
Mở màn hình, hệ thống nhắc có tin nhắn chưa đọc, là một dãy số quen thuộc khiến cơn buồn ngủ của Lý Hải Phượng biến mất không dấu vết.
Lại tới nữa.
Lý Hải Phượng hồi hộp bấm vào tin nhắn, không có nhiều chữ nhưng nội dung cũng đủ khiến nàng phát điên.
“Cục cưng, em có nhớ tôi không? Nếu muốn em có thể gọi điện thoại cho tôi!”
Làm thế nào bây giờ?!
Lý Hải Phượng định ném điện thoại đi không muốn để ý tới nhưng vừa đặt xuống thì màn hình lại đột nhiên sáng lên.
“Cục cưng nhìn thấy tin nhắn nhất định phải trả lời lại nha, nếu phải chờ lâu tôi nhất định sẽ tức giận, buổi tối sẽ gửi ảnh cho em, là ảnh gì chắc tôi không cần phải nói nữa chứ?”
Bệnh thần kinh! Biến thái!
Sẽ gửi ảnh cho nàng, Lý Hải Phượng khẽ chắn môi, trả lời lại.
“Bạn cũng đừng được nước lấn tới, tôi không biết bạn, cũng không biết biết bạn sẽ gửi ảnh gì, nếu bạn còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi thật sự sẽ báo cảnh sát!”
Đợi một hồi cũng không có động tĩnh gì, tưởng bên kia đã sợ hãi, Lý Hải Phượng vừa định thở phào nhẹ nhõm, tin nhắn lại gửi đến.
“Tóc ngắn ngang vai đẹp hơn tóc dài rất nhiều, sau này cứ để kiểu tóc này, tôi thật sự rất thích. Cục cưng, dáng người của em đẹp như vậy, nhất định không phải là trinh nữ đấy chứ, tôi thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ trên giường của em.”
Bữa sáng đã được chuẩn bị rất phong phú, sau khi xuống lầu, Lý Hải Phượng mới nhận ra, hóa ra Cố Dương dậy sớm như vậy chính là muốn ăn sáng cùng ông bà, người cao tuổi chính là như vậy, buổi tối mất ngủ nên thường ngủ rất muộn, buổi sáng cũng dậy rất sớm.
Cho dù có rèn luyện tốt đến đâu, thì đến khi về già cũng sẽ gặp nhiều vấn đề ảnh hưởng tới sức khỏe. Ông nội thì hơi lãng tai, bà nội thì thích nói chuyện, Cố Dương cũng không cảm thấy phiền, đối với cô mà nói chỉ cần hai người họ khỏe mạnh là được, dù sao ba mẹ cô cũng đều đã có tuổi. Hiện tại tất cả mọi chuyện tốt đẹp đều phải biết trân trọng.
Người giàu có khi ăn cũng không giống với những gia đình khác, ăn sáng mà cũng có vài người ở bên cạnh hầu hạ. Lý Hải Phượng cảm khái một lát, sau đó thấy mình có chút mệt mỏi, những tin nhắn quấy rối khiến nàng không có một chút sức lực nào.
Nhận thấy nàng đang lơ đãng, Cố Dương cầm thìa gõ vào đầu nàng: “Mới sáng sớm đã mải mê suy nghĩ cái gì vậy, ăn xong liền mở máy tính ra kiểm tra hộp thư. Chắc Vương Băng cũng đã gửi tới lịch trình gần đây rồi, ngày mai không cần phải tới công ty nữa, em cùng chị bay tới thành phố R.”
Thành phố R?
“Tới đó để làm gì?”
Cố Dương nhìn nàng không nói nên lời: “Chỉ cần nói lời này là chị có thể đuổi em rồi.”
“Em…À, không phải gần đây em mới ổn định lại công việc sao? Em cũng phải nghỉ ngơi một chút, sao vừa mới quay về đã phải chuẩn bị đi công tác.”
Buổi chiều cùng ông nội đánh vài ván cờ, lúc rời khỏi Cố gia, bà nội gọi điện thoại cho mẹ của Cố Dương, vài câu cũng không rời Lý Hải Phượng, lúc đó trái tim nhỏ bé của Lý Hải Phượng vô cùng hoảng sợ. Sau đó nàng mới biết rằng Cố Dương cũng đã sớm nói chuyện của hai người với ba mẹ cô.
Cố Dương nói bây giờ trong nhà mình, ngoại trừ ông bà ngoại thì những người khác đều biết chuyện.
Không biết có phải do nàng nghĩ nhiều hay không, nàng luôn cảm thấy việc Cố Dương làm như vậy dường như đang ngầm ám chỉ điều gì đó?
Chẳng lẽ cũng muốn nàng nói chuyện với người nhà? Nàng nên nói như thế nào mới có thể làm cho ba mẹ đồng ý đây? Tất cả là do lúc đó bản thân quá bốc đồng, không nghĩ đến hậu quả, bây giờ lại khiến bản thân phải khó xử, nói ra thì sợ ba mẹ buồn, không nói thì cảm thấy có lỗi với Cố Dương.
“Cố tổng, chị Băng Băng đã đặt vé vào 10 giờ sáng mai.” Lý Hải Phượng nhấp chuột nói: “Hóa ra lần này chúng ta tranh giành địa bàn với Hứa gia, Cố tổng em ủng hộ chị.”
Cố Dương đang lấy khăn lau tóc: “Không tính là cướp địa bàn, chỉ là cạnh tranh công bằng mà thôi, đừng xem thường Cố tổng, ừm…bạn gái của em sẽ không làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy.”
Lý Hải Phượng kinh ngạc quay lại nhìn cô, hai mắt sáng ngời: “Chị là bạn gái của em?”
“Nếu không thì sao? Bạn trai?” Cố Dương đột nhiên nói.
Lý Hải Phượng cười cười: “Cố tổng, chị nói xem sau này em phải gọi chị như thế nào?”
“Tùy em, tình yêu được gọi là gì?”
Tình yêu được gọi là gì? Thật là một câu trả lời ngớ ngẩn! Lý Hải Phượng nheo mắt: “Cố Dương? Hay là Dương Dương?”
Cố Dương không còn cách nào khác ngoài: “Gọi tên đi, ngoài bà nội với bà ngoại cũng không ai gọi chị như vậy.”
“Em không muốn! Tại sao em lại phải gọi giống như những người khác?”
Hiếm khi thấy nàng làm nũng, Cố Dương bước đến ngồi xuống mép giường, kéo nàng ngồi lên đùi mình: “Em muốn gọi như thế nào? Muốn gọi không giống với người khác không phải là đơn giản hay sao, ‘chồng’ hay ‘vợ’ đều tùy em chọn.”
Khóe miệng Lý Hải Phượng giật giật: “Quên đi, ‘chồng’ thì chị không phải đàn ông, ‘vợ’ thì luôn cảm thấy kỳ quái, nếu không gọi là ‘lão Cố’ đi, này rất hợp, vừa thân thiết lại không quá lố.”
Cố Dương chán ghét đẩy nàng xuống: “Vậy mà em cũng nghĩ ra được, chị già như vậy rồi sao?”
Uh…”Hết năm nay chị đã ba mươi rồi, kỳ thật cũng không phải là nhỏ.”
Cố Dương nghiêm mặt lạnh lùng nhìn nàng: “Ý em muốn nói chị là trâu già gặm cỏ non?”
“Không, không, không phải, Cố tổng, sao có thể như vậy được? Chị vừa trẻ lại vừa xinh đẹp.”
Vẻ mặt của Cố Dương dịu đi một chút, ra hiệu với nàng: “Lại đây, để chị chiếm chút tiện nghi sẽ tha thứ cho em.”
Lý Hải Phượng: “…” Cố tổng ngây thơ như vậy.
Chuyện là hôm nay Lý Hải Phượng mặc quần jeans, vì thế Cố tổng vô cùng bất mãn vì nó vô cùng bó sát.
“Cởi!”
“Cởi ra? Bây giờ?” Mới 6 giờ chiều, còn chưa ăn cơm chiều, a ~
Khi Lý Hải Phượng cởi được một nửa, Cố tổng đã bị thứ màu hồng bên trong hấp dẫn.
“Em mặc cái này khi nào vậy?” Nhìn mới ngốc làm sao!
“Sau khi về nhà em mới mặc, trong nhà có chút lạnh, sao vậy?”
Cố Dương đứng dậy, bước ra ngoài, khó khăn lắm mới cảm thấy tốt hơn vậy mà lại bị một cái quần làm hỏng: “Không được phép mặc cái này ở nhà, nếu cảm thấy lạnh có thể bật máy sưởi, trông rất buồn cười, xấu chết đi được.”
Lý Hải Phượng: “…” Người mặc quần dài có chuyện gì sao?! Hừ!
Cố Dương xuống lầu uống nước, nhìn thấy điện thoại di động trên bàn, cầm lên, phát hiện là của Hàn Nhã Nam gọi tới.
“Có việc gì?”
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là bạn của Hàn tiểu thư không?”
“…Là tôi.”
“Bạn của cô uống hơi nhiều, tôi thấy cô ấy chỉ có một mình, bây giờ trong quán bar cũng không có nhiều người. Sau bảy giờ, nếu để cô ấy ngồi đây một mình cũng không an toàn, cô có thể tới đây đón cô ấy được không?”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Dương cau mày đi lên lầu thay quần áo, vừa mở cửa ra đã bị giật mình.
Lý Hải Phượng để chân trần đứng trên mặt đất, bên dưới không mặc gì, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của cô, cổ áo trễ đến ngực. Mái tóc thường được cột đuôi ngựa giờ cũng đã xõa ra, lúc này đang nhìn cô với ánh mắt mong đợi. Ánh mắt của nàng gần giống như một chú cún đang đi tán tỉnh.
Cố Dương nhìn nàng chằm chằm một hồi, từ trên xuống dưới nhìn một lượt: “Vừa rồi chị quên nói với em, em nên giảm cân, ngồi trên đùi chị rất nặng.”
Lý Hải Phượng: “…”
Cố Dương lấy quần áo xong liền bắt đầu thay đồ, mặc kệ người đứng một bên.
“Chị không thích em nữa.”
“Không phải không thích em, Hàn Nhã Nam bây giờ đang ở trong quán bar, say khướt, phục vụ quán đã gọi điện tới, bảo chị đi đón người, em ngoan ngoãn ở nhà đợi chị, một lát nữa chị sẽ quay về.”
“Tổng giám đốc Hàn? Em đi với chị!”
“Không cần, nơi đó hỗn loạn, em đi làm gì?” Cố Dương mặc quần áo vào, ôm nàng rồi hôn một cái, đưa tay vào trong áo nàng tùy tiện xoa nắn một lúc: “Cứ để nguyên như vậy đợi lát nữa chị quay lại. ”
Hừ! Có quỷ mới chờ chị!
Khi Cố Dương bước vào, người trong quán bar đã đông dần, khi cô bước đến quầy bar, quả nhiên nhìn thấy Hàn Nhã Nam ăn mặc hở hang.
Người pha chế nhìn thấy cô, lên tiếng chào hỏi.
“Uống rượu tới ngốc rồi sao, tổng giám đốc Hàn?”
Hàn Nhã Nam kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: “Cố Dương, là cô sao?”
Cố Dương cầm lấy túi xách của cô ấy, đỡ người đứng dậy rồi bước ra ngoài: “Ăn mặc thế này đến bar uống rượu mua say, tổng giám đốc Hàn thật sự quá can đảm. Tôi nói cho cô biết, Hàn Nhã Nam, nếu cô là con gái tôi, hôm nay cho dù thế nào tôi nhất định sẽ cho cô hai bạt tai.”
“Cô không phải Cố Dương, cô ấy nhất định sẽ không đến, nhất định không.”
Sau khi lên xe, Cố Dương thắt dây an toàn cho cô ấy, hỏi: “Cô sống ở đâu?”
“Cô không phải Cố Dương, cô không phải, cô ấy không thích tôi, cô ấy còn không cho tôi cơ hội mời một bữa cơm…”
Cố Dương: “…”
“Tôi thích cô ấy như vậy, sao cô ấy không nhìn thấy? Suốt ngày chỉ biết mắng tôi, tôi không tốt bằng Tiểu Hải Phượng trong lòng cô ấy, woo woo woo…”
Cuối cùng, Cố Dương đành phải đưa người về nhà mình, giải quyết xong Hàn Nhã Nam thì Lý Hải Phượng nhẹ nhàng bước ra cửa, Cố Dương định cầm cốc nước bước vào thì nàng đã đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, sau đó đẩy người ra ngoài.
“Ngủ rồi?”
“Ừm, vừa rồi mới không ầm ĩ nữa, dỗ một chút là ngủ.”
Cố Dương gật đầu.
Trong nhà bếp, Lý Hải Phượng vừa rửa đồ ăn vừa hỏi: “Cô ấy vẫn luôn miệng nói thích chị, vậy mà chị còn đưa người về nhà.”
“Nếu không thì sao?”
Lý Hải Phượng cắn một miếng: “Chị không sợ em ghen sao?”
“Tại sao lại phải ghen, là cô ấy thích chị, không phải chị thích cô ấy, đâu cần phải quan tâm.”
“Này? Nói như vậy chị đã sớm biết rồi?”
Cố Dương vừa ăn vừa gãi mũi: “Chị không ngốc. Em tưởng là chị cũng giống như em à, biểu hiện của cô ấy rõ ràng như vậy, sao chị có thể không phát hiện ra được.”
“Vậy phải làm sao? Tổng giám đốc Hàn ngày thường đối với em tốt như vậy. Nếu cô ấy biết quan hệ của chúng ta, nhất định cô ấy sẽ ghét em, sẽ không để ý tới em nữa?”
“Không biết.”
Lý Hải Phượng có chút rối rắm, đùa nghịch ngón tay khó chịu nói: “Chị sẽ không thích cô ấy đấy chứ, dù sao, người ta vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực.”
Cố Dương có vẻ suy nghĩ nghiêm túc về điều này: “Cũng không chắc, có thể là chuyện sau này.”
“Cái gì? Cái gì mà có thể là chuyện sau này, Cố Dương, chị nói rõ ràng xem!”
“Đùa thôi, nếu không chị sẽ nói với cô ấy.”
“Không được, đừng nói gì cả” (︶︹︺) Chế độ làm nũng đang bật.
“Được rồi, không nói nữa, đi nào cục cưng, giúp chị rửa cái này”
Hừ! o﹏o
Hửm?! “Vừa rồi chị gọi em là gì?” Hải Phượng dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Động tác của người nào đó đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa cắt vào tay, nhưng ngay sau đó biểu hiện của cô đã nhanh chóng trở lại bình thường.
“Gọi là cục cưng, làm sao vậy?” Vẻ mặt ngây ngốc vô tội.
Lý Hải Phượng: “…” Chẳng lẽ là mình nghe nhầm?
‘Này ~ cục cưng’ hay gì khác, nàng thật sự rất thích ~
“Mà này, lần trước em có mua bộ quần áo mà chị nhờ em mua không?”
Quần áo? Lý Hải Phượng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Người ta nói rằng không có bộ nữ sinh thỏ mà là có bộ trang phục hầu gái. Cố tổng, chị muốn mặc loại nào?”
Cố Dương (==): “Ai nói chị sẽ mặc nó.”
Lý Hải Phượng sửng sốt, chợt hiểu ra, hai má ửng hồng: “Vậy thì, chị có muốn em mặc nó không?” Hửm ~
“Đương nhiên.”
“Ồ…” Cố tổng thật biến thái.