Hoắc Hiểu Linh và Lý Hải Phượng rất thân sao? Không, chỉ là quan hệ bình thường thôi, huống chi đã lâu không gặp, cũng sắp quên mặt đối phương rồi. Những khi đã gặp nhau, Lý Hải Phượng nghĩ về lý thì cũng nên đi ăn một bữa cơm với nhau.
Cô gái ngồi đối diện nhìn rất được, là loại cảm giác nhìn qua sẽ không quên được, nếu là khi còn đi học trước kia thì Lý Hải Phượng sẽ cảm giác có chút tự ti. Vóc dáng không cao gầy như người ta, gương mặt cũng không đẹp như người ta, nàng lúc đó cảm thấy bản thân mình thực thua kém người ta.
Đương nhiên bây giờ thì khác, nàng cũng không còn tự ti nữa, có lẽ là do công việc đã thay đổi nàng, cũng có thể là do Cố Dương thay đổi nàng, bây giờ nàng đã là người yêu của vị tổng tài xinh đẹp và thành công. Tóm lại, nàng rất hài lòng với tình trạng hiện tại của mình. Người ta thường nói sự trưởng thành của một người sẽ bị chi phối bởi con người và môi trường xung quanh họ, trong lúc nàng không để ý, mọi thứ xung quanh đã thay đổi nàng rất nhiều.
Hoắc Hiểu Linh cười nói: “Hải Phượng, lâu rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, lần trước tôi mém tý nữa không nhận ra cậu, hôm nay cũng vậy, suýt nữa là đi qua nhau rồi.”
Lý Hải Phượng đang cầm cái chén, ngượng ngùng nói: “Trùng hợp quá mà. Đúng rồi, cậu tới nơi này là có việc cần làm sao?“
Hoắc Hiểu Linh gật đầu: “Thật ra, cũng không có chuyện gì, tôi có thể có chuyện gì để làm chứ, chỉ là, tôi vừa mới đổi công việc, tới đây để phỏng vấn thôi.“
Phỏng vấn?
Lý Hải Phượng kinh ngạc hỏi: “Cậu đến phỏng vấn ở Cố thị à?“
“Đương nhiên không phải, bằng cấp của tôi tệ vậy, sao vào được Cố thị, tôi là đến phỏng vấn ở một công ty nhỏ trong tòa nhà bên cạnh thôi.“
Lý Hải Phượng giật mình: “Tôi nhớ rõ chuyên ngành của cậu là tài chính phải không, phỏng vấn thế nào rồi?“
Hoắc Hiểu Linh cúi đầu cười cười: “Còn có thể thế nào nữa, tiền lương còn thấp hơn tiền tôi kiếm được ở sân bóng nữa, cậu cũng biết điều kiện nhà của tôi mà, tôi mỗi tháng vẫn cần phải chu cấp về nhà, mà tiền lương ở đây còn không đủ cho tôi đóng tiền thuê nhà nữa, tôi đã đi phỏng vấn ở nhiều chỗ rồi, tình huống đều tựa nhau cả, nếu lại không ổn thì chắc phải về quê thôi.“
Gặp phải tình huống này, Lý Hải Phượng cũng không biết nên nói gì đành an ủi: “Nếu không được thì tôi nghĩ biện pháp giúp cậu nha.“
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà làm phiền cậu được.“
“Không có phiền gì, bạn bè mà, khi gặp khó khăn nên giúp đỡ nhau.“ Lý Hải Phượng vỗ nhẹ lên cánh tay nàng hỏi: “Cậu còn đủ tiền dằn túi không đó, tôi có thể cho cậu mượn một ít?“
Hoắc Hiểu Linh vội vàng khoát tay: “Tiền tôi vẫn còn, không cần mượn đâu.“
“Vậy được rồi, buổi chiều tôi còn phải đi làm, khi nào có tin tức tôi sẽ liên hệ cậu nha. Nhớ chờ tin của tôi.“
“Ừm, cũng chỉ có thể như vậy, cảm ơn cậu nha, Hải Phượng.“
Trùng hợp là, Lý Hải Phượng vừa bước chân vào công ty đã đụng phải Hàn Nhã Nam, nàng xấu hổ gật đầu chào, nghĩ muốn kêu một tiếng “Hàn tổng“ nhưng âm thanh lại bị kẹt ở cổ họng, một chữ cũng không thoát ra được.
Hàn Nhã Nam vậy mà lại “hừ” một tiếng, liếc nhìn nàng một cái rồi bỏ đi.
Nội tâm Lý Hải Phượng lệ rơi thành hàng, cái này lại là chuyện gì đây.
Buổi chiều khi đang làm việc Lý Hải Phượng vẫn không yên lòng, mấy người trong nhóm chat của ban Tổng tài cứ liên tục bàn luận về Cố Dương, ghép đủ các loại CP, hoàn toàn không để trợ lý tổng tài là cô vào mắt.
Cái gì mà Cố tổng thích tiểu thịt tươi*, giống như minh tinh A, hay là Cố tổng thật ra càng thích lão nam nhân hơn, thành thục ổn trọng như Nhâm tổng của Long Đằng chẳng hạn. Đương nhiên cũng có nói Cố Dương thích nữ nhân,…và đối tượng được bàn đến hiển nhiên là Hàn Nhã Nam.
*Tiểu thịt tươi là từ lóng, chỉ người còn trẻ, đẹp, tươi mới.
No ~~~
“Hải Phượng, chỉnh sửa lại lịch trình trong một tháng tới của Cố tổng đi nha, một lát đem tới cho tôi một bản.“ Vương Băng đột nhiên nói.
“A, được.“
“Đúng rồi, còn có tiệc tổng kết cuối năm cũng sắp đến rồi, nhớ nhắc các phòng ban bên dưới chuẩn bị tiết mục cho đàng hoàng, sắp xếp cho ổn thỏa. Những năm trước do công việc nên Cố Tổng không có tham gia nhưng năm nay là ngoại lệ, nhớ phát mail thông báo cho bọn họ, đừng để phát sinh bất cứ sự cố gì.“
Lý Hải Phượng thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, cũng khẩn trương lên theo: “Còn phải luyện tập tiết mục nữa ạ? Chúng ta cũng cần phải biểu diễn?“
Vương Băng ló mặt ra khỏi màn hình máy tính, ẩn ý thâm sâu nhìn nàng nói: “Tình hình chung là không cần, ban Tổng tài bình thường bận như vậy, thời gian đâu ra mà diễn tập, nhưng mà nếu như cô muốn tham gia biểu diễn thì có thể tham gia diễn cùng các phòng ban khác. Chắc chắn Cố tổng sẽ đến đúng giờ để xem cho mà coi.”
Lý Hải Phượng đỏ mặt, quay đầu tiếp tục đánh máy: “Ai muốn biểu diễn chứ, em mới không cần!“
Lúc 6 giờ rưỡi, Cố Dương đến gõ cửa, Lý Hải Phượng mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, nàng trộm nhìn, sợ Cố Dương chờ mất kiên nhẫn, động tác thu dọn càng nhanh hơn.
“Tủ lạnh trong nhà trống hoác rồi, mua đồ về nhà ăn hay đi ăn ngoài?“ Cố Dương đứng ở cửa, nhìn con người đang luống cuống tay chân dọn dẹp đồ kia.
Lý Hải Phượng liếc nhìn Vương Băng vẫn còn đang làm việc một cái, thở dài nói: “Về nhà đi, một lát đi siêu thị mua đồ về nấu.“
Hai người nhỏ giọng trao đổi thêm vài câu, Lý Hải Phượng mặc áo khoác xong thì cầm túi đi theo Cố Dương.
Vương Băng nhìn cửa, trong lòng mắng một câu, mong người nào show ân ái, người đó mau chết sớm, đúng là ngược cẩu độc thân mà! Ấy mà không đúng, tui có chồng mà, chậc, đúng là già rồi hay quên.
Trong siêu thị, Cố Dương không cảm xúc nhìn Lý Hải Phượng ném một đống đồ ăn vặt vào trong xe đẩy, chờ đến lúc nàng dời tay về phía mấy gói thịt bò khô, rốt cuộc chịu không nổi, bất mãn nhìn nàng rồi đập cái tay trở về nói: “Không phải nói mua đồ về nấu ăn sao, em đã béo như vậy rồi còn ăn nhiều đồ ăn vặt nữa. Đồ ăn vặt chị đặt lần trước em đã ăn hết đâu.“
Vốn chỉ định ngăn nàng lấy thêm đồ ăn vặt thôi, không hiểu sao lời vừa nói ra có chút ấu trĩ, Lý Hải Phượng cũng dừng lại mà cãi: “Em béo hồi nào, hôm trước chị còn nói em gầy mà, chưa kể đến, chị đặt toàn là loại đồ ăn vặt chị thích thôi, em có thích ăn đâu.“
Lúc này một dì đẩy một xe đồ đi tới, trong xe còn có một đứa nhỏ 3,4 tuổi đang ngồi, nghe được đoạn hội thoại của 2 người, kinh ngạc đến mức quên lấy đồ ăn luôn.
Cố Dương phản ứng nhanh, bị người ta nhìn như vậy rất không thoải mái, cô quay đầu đi nói: “Lấy lẹ đi, nhanh lên.“
Lý Hải Phượng đổi giận thành cười, đoạt lấy xe đẩy trong tay cô, bước nhanh.
“Em muốn ăn chân gà…“
“Mua.“
“…Nhưng em làm biếng làm. “
“Chị làm.“
“Hi hi yêu chị nhiều.“
“Bớt diễn, về nhà em làm, chị nhìn.“
“Hừ!“
Về nhà, nấu cơm.
“Ừm, em có một chuyện muốn hỏi chị.“ Cơm nước xong, Lý Hải Phượng cuối cùng cũng nhớ ra chuyện cần hỏi.
Cố Dương ôm Nhị Phượng chơi game, cũng không ngẩng đầu lên: ”Nói đi.“
“Là như vầy, em nghĩ muốn hỏi chị, nếu có người cầm mớ bằng cấp giống em mà không đi làm trợ lý của chị, trực tiếp đi phỏng vấn ở Cố thị thì có phải là chắc chắn rớt luôn không?“
“Ừ.“
“Ò.“
Cố Dương ném máy tính bảng lên sô pha cho Nhị phượng dùng vuốt cào chơi, quay qua nhìn Lý Hải Phượng hỏi: “Nếu chị đoán không sai thì có phải bạn học cũ của em đến nhờ em xin việc giùm phải không?“
Éc . . . . . .
“Cũng không phải cậu ấy nhờ em, em với cậu ấy cùng ăn bữa cơm thôi, là tự em đề ra muốn giúp cậu ấy.“ Lý Hải Phượng niết góc áo nói tiếp: “Thành tích của cậu ấy vẫn luôn rất tốt đó.“
Cố Dương bất đắc dĩ lắc đầu, chụp cái ót của nàng: “Em nha, chính là ngốc, người ta khóc lóc kể lể trước mặt em một chút là em đã bị người ta mua chuộc rồi. Chị nói cho em biết, đừng hòng nhờ chị đi cửa sau.“
“A~~~ không có đi cửa sau, chỉ cần cho cậu ấy vào phỏng vấn thôi, lỡ như có thể đậu thì sao?“
“Chị không quản, em muốn thì đi nói với Vương Băng ấy.“ Cố Dương lột một cái kẹo bỏ vào miệng, nhai vài cái nói tiếp: “Lúc trước cho em qua làm việc cho Vương Băng đã là cho em đi cửa sau rồi, công ty từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ như vậy, em nên biết đủ đi.“
Ngẫm lại cũng đúng, Lý Hải Phượng đi qua, ngửa đầu nhìn cô: “Em có cần phải cảm ơn chị cho em đi cửa sau lần hai, đó là cho em làm bạn gái của chị không nha?“
Cố Dương nhích nhích mi mắt: “Đương nhiên, theo như chị thấy em đã gom phúc khí mấy đời mới được như vậy đó, nên cảm ơn chị đi.“
Lý Hải Phượng có kháng nghị nho nhỏ trong lòng, xoay người nằm lên đùi cô, tiện đà nhìn chăm chú miệng cô đang nhai kẹo hỏi: “Ăn ngon không?“
“Cái gì?“
“Kẹo đó.“
“Ừm, cũng tạm, ngọt quá.“
“Em cũng muốn ăn…“
Cố Dương cúi đầu sờ tóc nàng: “Muốn ăn hả?“
Nàng gật đầu, mắt đong đầy mong chờ.
“Lại đây lấy đi.“ Cố Dương liếm liếm môi: “Đến miệng chị mà lấy.“
Lý Hải Phượng cười vui vẻ, nâng nửa người trên lên, đưa môi qua.
Liếm mút hồi lâu, Cố Dương mới đem viên kẹo còn một chút đưa qua miệng nàng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng hỏi: “Sao rồi, ngọt không?“
Lý Hải Phượng chậc chậc lưỡi, cưởi tủm tỉm: “Ngọt, còn nữa không?“
Cố Dương nhìn qua bàn trà: “Viên cuối cùng rồi đó.“
Hai người hôn nhau say đắm, dính nhau trên sô pha một hồi thì Cố Dương mới lên lầu tắm rửa, Lý Hải Phượng ở dưới lầu vuốt ve Nhị Phượng, nàng cầm remote bấm loạn các kênh, viên kẹo đã ăn hết từ lâu, mùi vị vẫn còn đọng lại trong miệng, nàng nhìn quanh một vòng, cũng không thấy đồ ăn gì, chỉ có thể bẹp bẹp miệng thèm thuồng.
Điện thoại Cố Dương rung lên, mới đầu Lý Hải Phượng không có nghe thấy, vang đến lần thứ hai nàng mới phát hiện ra, lúc cầm lấy điện thoại, đối phương đã cúp rồi.
Lý Hải Phượng nhìn di động trong tay, kiểu dáng rất cũ, các góc cạnh đều mài mòn cả rồi, nhưng nhìn là biết giá cả xa xỉ. Nàng rất ít khi đụng vào điện thoại của Cố Dương, dẫu sao bây giờ người cũng không ở đây, nàng hiếu kì, định mở ra xem, kết quả là có mật mã.
Thử hai lần đều không đúng, nàng ảo não vò vò đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ma xui quỷ khiến nàng nhập thử tên viết tắt của mình, kết quả mở ra rồi.
Vui sướng âm thầm xẹt qua đáy lòng, lan tràn ra toàn thân.
Trong điện thoại ứng dụng cũng không nhiều, phần lớn đều liên quan đến công việc, màn hình đơn giản rất phù hợp với tính cách Cố Dương.
Nhưng nàng chợt nhận ra điện thoại có lưu một đoạn lịch sử trò chuyện khác lạ
Cố Dương tắm rửa xong đi ra, không thấy Lý Hải Phượng trong phòng ngủ, cô đi xuống lầu và thấy nàng vẫn còn ngồi trên sô pha xem TV, cô vừa lau khô tóc vừa đi xuống hỏi: “Chị nghĩ em muốn đi ngủ rồi chứ, nhanh đi tắm rửa đi, ngày mai vẫn phải đi làm đó.“
Lý Hải Phượng giống như không nghe thấy, vẫn đưa lưng về phía cô ngồi xem TV, Cố Dương đi qua vỗ vỗ nàng: “Không nghe thấy lời chị sao?“
Ai ngờ tay cô vừa chạm vào bả vai nàng thì đã bị nàng tránh đi.
“Chị đừng đụng vào em.“ Âm mũi mang theo tiếng khóc nức nở nghe thấy rất ủy khuất.
Cố Dương hoang mang…: “Làm sao vậy? Sao lại khóc? Vừa rồi còn yên ổn mà, ai bắt nạt em?“
Lý Hải Phượng hung hăng trừng cô, ném điện thoại vào tay cô: “Chị tự xem đi.“
Cố Dương sửng sốt một chút, tiếp nhận di động, nhìn thấy nội dung xong, đầu tiên là trầm mặc, lát sau làm ra vẻ thâm trầm, kết quả không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Lý Hải Phượng tức giận: “Chị còn cười được hả?! “