Loại chơi khăm kiểu này thì chỉ cần cầm điện thoại đi báo án là chắc chắn có thể khiến Cố Dương phải lên đồn công an uống trà vài ngày, mà đoạn tin nhắn đó rõ ràng là mang âm điệu uy hiếp, Lý Hải Phượng thật không dám nghĩ đến, nàng thật sự không biết đây là do Cố Dương làm ra, bất cứ người con gái nào khi gặp phải chuyện như này đều sẽ muốn phát điên lên hết, biểu sao Lý Hải Phượng không tức giận cho được.
Có phải là mình làm quá rồi không?
Cố Dương gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Em mở cửa ra trước đi, chị sẽ giải thích mà.“ Quả đúng là đùa quá trớn rồi, phải dịu dàng chút thôi!
“Tối nay em không muốn nói chuyện với chị.“ Bên trong truyền ra âm thanh rầu rĩ của Lý Hải Phượng.
Cố Dương nhăn mặt nhíu mày, trầm giọng nói: “Chị có chìa khóa phụ đó, em muốn tự mình mở cửa hay là chị đi lấy chìa khóa mở cửa ra?“
Qua một lúc, cánh cửa được mở ra từ bên trong, hai mắt Lý Hải Phượng đỏ bừng, nàng đứng ở cửa, không có ý định cho Cố Dương vào phòng: “Em không biết chị làm như vậy là có ý tứ gì, nhưng mà em hiện tại tạm thời không muốn tha thứ cho chị, cũng không muốn nhìn mặt chị, cũng sẽ không ngủ chung với chị đâu.“ Lúc nói chuyện nàng luôn nhìn đi chỗ khác, giọng nói tuy nhỏ nhưng kiên định.
Cố Dương trầm mặc một lúc lâu, cô không giỏi an ủi người khác, càng sẽ không giải thích với người khác. Nói trắng ra là trước hay sau khi làm việc đó, cô đều không hề tự trách một chút nào. Cô thích nàng, cả hai đã ở bên nhau rồi, bất luận dùng cách nào để chọc ghẹo nàng đều là tình ý mà thôi.
Nhưng mà có một điều, đó là cô đánh giá quá cao về chỉ số thông minh của nàng rồi, tuy tin nhắn có vẻ dọa người, nhưng để ý một chút đều biết là cô làm, sao nàng lại như một đứa ngốc dễ tin như vậy chứ.
“Em muốn như thế nào?“ Cô hỏi.
Cô không giải thích, Lý Hải Phượng đương nhiên không biết cô đang nghĩ cái gì, nghe cô hỏi như vậy, ngữ khi giống như đang hỏi tội nàng, giống như nàng mới là người sai vậy. Sao lại có người như vậy trên đời chứ, cao ngạo, tự đại, tự cho mình là đúng, bắt nạt người ta, bản thân mình đã sai lại còn ngang ngược như vậy.
Còn không bằng nàng quen con trai cho rồi, ít nhất lâu lâu cũng có thể dỗ dành nàng. Lý Hải Phượng bị ý nghĩ này dọa sợ, nàng cũng không biết sao mình tự nhiên lại nghĩ như vậy, chuyện của Ngô Ba còn chưa đủ kinh tởm sao?
“Em chẳng nghĩ gì cả, nếu chị lấy việc trêu đùa em làm niềm vui thì có thể đi tìm người khác đi, chị đã không thích em như vậy, thì chia tay là được rồi!“ Nàng nói dỗi một tràng.
Cố Dương sửng sốt, không thể tin nổi hỏi: “Em muốn chia tay chị?!“
“Chứ sao nữa, thái độ của chị bây giờ không phải là ý này sao?“
Cố Dương câm nín, cô chưa từng gặp qua tình huống giống như bây giờ, bình thường ngẫu nhiên cô có mắng nàng thì nàng cũng sẽ không nói gì, vậy mà hôm nay chỉ vì chuyện này mà muốn chia tay với cô?
Đợi hồi lâu, thấy cô vẫn trầm mặc, Lý Hải Phượng buồn bã trong lòng, nàng hơi hơi muốn đóng cửa: “Không còn việc gì nữa thì em đi ngủ trước đây, chị ngủ ngon.“
“Em đừng hòng…“
Lý Hải Phượng: “. . . . . .“
Cố Dương nhìn nàng, nhìn chăm chú, chậm rãi nói: “Em chỉ có thể kết hôn với chị thôi.“
Lý Hải Phượng trợn tròn mắt kinh ngạc, sao lại nói đến kết hôn rồi ?
“Em nói muốn kết hôn với chị khi nào?“
“Vậy em vì cái gì phải yêu đương với chị? Không để kết hôn thì để làm gì?” Cô đột nhiên nắm cổ tay nàng, định dùng lực mà kéo nàng vào lồng ngực mình nhưng mà bất lực, sức cô không mạnh bằng nàng, kéo muốn nửa ngày cũng không lay động được nàng một chút nào: “Em nói đi, nếu không kết hôn thì muốn làm gì? Theo như chị thấy, em cũng không có đủ IQ để đào mỏ chị.“
Lý Hải phượng bị cô đưa vào thế dở khóc dở cười, nàng rút tay ra: “Chị nói đi đâu vậy, chúng ta mới yêu đương được bao lâu đâu mà hiện tại lại nói đến kết hôn rồi, có phải còn quá sớm hay không, em còn chưa nghĩ đến chuyện đó, hơn nữa, trong nước cũng không có luật cho kết hôn đồng tính.“
Cố Dương rút tay về, mặt tối sầm, một lúc lâu mới giả vờ tự nhiên quay mặt đi: “Được rồi, chị xin lỗi em, em đi ngủ đi.“
Lý Hải Phượng: “. . . . . .“
Thật sự là không muốn cãi nhau đâu, từ lúc xác nhận quan hệ đến nay đây là lần đầu hai người cãi nhau. Cố Dương nhìn như là một người thông minh khôn khéo nhưng thật ra về phương diện yêu đương cũng không hơn Lý Hải Phượng ở chỗ nào, hơn ba mươi tuổi mà cả thế giới chỉ có công việc, lịch sử yêu đương trống không. Cho dù bình thường có cường đại như nào, ở chung lâu sẽ biết cô là người rất ngây thơ, cũng không biết lãng mạn là gì.
Nàng dự định sẽ không để ý đến cô, nhưng mà nàng thua rồi.
“Ngủ chung cũng được, nhưng em không muốn nói chuyện với chị.“ Lý Hải Phượng cảm thấy nếu không thừa dịp này cứng rắn một chút, sau này cô sẽ đùa giỡn nàng không chút kiêng kỵ.
Cố Dương kéo tay nàng đến bên giường nằm: “Được, không nói bất cứ lời nào.“
Nàng vừa nằm xuống giường, cô liền đè lên người hôn nàng, nàng vừa thẹn vừa giận đẩy cô: “Không phải chị đã nói không nói lời nào sao.“
Cố Dương nằm trên chiếm vị trí ưu thế, tay đè lên bả vai của nàng, ôm chặt chẽ nàng vào lòng mình, nói: “Chị nói là không nói chuyện chứ không có nói là không làm những chuyện khác.“
Lý Hải Phượng mặc áo ngủ, còn bị Cố Dương đè nặng ở trên nên làm áo ngủ chà sát với da nàng, nàng thở hổn hển khó khăn nói: “Chị đè nặng, em khó chịu…“
“Chỗ nào khó chịu đâu, để chị xem xem.“ Trong mắt Cố Dương lóe qua một chút ranh mãnh, tay đang đè người không dùng được thì mình dùng răng. Cô cúi đầu dùng răng cắn áo ngủ của nàng, lột ra hai bên, áo ngủ liền mở bung ra, bộ phận căng tròn nhu hòa áp lên mặt Cố Dương, cô say mê mút và dịu dàng nói: “Chị thừa nhận, chuyện này là chị sai, cho Cố tổng xin lỗi em được không?“
Thanh âm ôn nhu của cô làm Lý Hải Phượng u mê.
“Em. . .“
“Về sau không được nhắc đến hai chữ ‘chia tay’ nữa, nếu phải nói thì người nói nên là chị mới đúng.“
“Dựa vào cái gì chứ. . . Ưm“
Dựa vào cái gì à? Dựa vào chị yêu em, cho nên chị vĩnh viễn cũng không bao giờ nhắc đến hai từ này. Cố Dương nói thầm trong lòng.
Với chuyện của Hoắc Hiểu Linh Lý Hải Phượng vẫn mặt dày đi kiếm Vương Băng hỏi, mặc dù nàng biết làm như vậy có điểm không thích hợp, dù cho Vương Băng không đồng ý thì cũng có thể đi hỏi bộ phận khác giúp. Nói chung là cứ thử trước xem sao, lỡ như được thì sao.
Thái độ của Vương Băng rất rõ ràng, phỏng vấn thì có thể, dù sao điều kiện để được phỏng vấn cũng không yêu cầu bằng cấp quá cao, nếu người đi phỏng vấn có tiềm lực, công ty vẫn sẽ thu nhận.
“Nếu muốn phỏng vấn thì ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ an bày cho cô ấy một buổi phỏng vấn, dù sao cũng rất nhanh, bộ phận nhân sự luôn cần người mà. Cứ thử xem sao, để xem sức cô ấy đến đâu, nhưng nhớ nhắc cô ấy, phỏng vấn của Cố thị không đơn giản đâu nhé, nhất định phải chuẩn bị thật kĩ càng, nếu lơ là thì cũng không trách tôi được đâu. “
“Vâng, em biết rồi.“
Vương Băng cúi đầu sắp xếp tài liệu, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, bạn học của cô học chuyên ngành tài chính phải không? Thành tích có tốt không?“
Lý Hải Phượng gật gật đầu: “Rất tốt luôn ấy, học bá mà.“
Vương Băng vỗ vỗ tay: “Vậy cô cảm thấy cô ấy có thể làm trợ lý không?“
“Trợ lý?“
“Ừ, không phải trước đây đã nói với cô rồi sao, Cố tổng còn thiếu một trợ lý, nếu tuyển được cũng không cần làm phiền cô chạy tới chạy lui cả ngày nữa, tuy là làm không đúng chuyên ngành nhưng công việc đơn giản, chỉ cần phụ trách một số chuyện tại công ty cho Cố tổng thôi, có chuyện gì chỉ cần liên lạc với tôi, còn cô sẽ có thời gian đi theo tôi học những nghiệp vụ khác, cô thấy thế nào?“
Lý Hải Phượng nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu được như vậy cũng tốt, hai người có thể gặp nhau hằng ngày, huống hồ cậu ấy đi theo làm việc cho Cố Dương lương cũng không thấp, còn nàng thì cũng có thể giúp cô lo liệu mọi việc trong nhà, vẹn toàn đôi bên.
“Vậy cũng được, lát nữa em sẽ gọi cho cậu ấy, hỏi ý cậu ấy.“
“Ừ.“
“Em nói với Vương Băng cho bạn em đến phỏng vấn làm trợ lý à?“ Giờ ăn cơm giữa trưa, Lý Hải Phượng nhanh gọn nói cho Cố Dương biết chuyện tình.
Cố Dương cũng không nói thêm gì, hai người vừa cãi nhau tối qua, hôm nay cô muốn chiều ý Lý Hải Phượng, nguyên tắc này nọ mà, đôi khi cũng cần nới lỏng ra chút, cũng chỉ là một cái vị trí trợ lý thôi, cho làm thử một hai tháng, nếu không vừa mắt trực tiếp cho nghỉ là được, qua loa tùy tiện bịa một cái lý do hợp lý cho nàng tin là được.
“Buổi tối hôm nay chị có tiệc xã giao, em có muốn đi theo không, buổi tối tan làm sớm một chút.“
Lý Hải Phượng vừa thu thập tài liệu vừa dùng dư quang dò xét cô nói: “Em là trợ lý của chị, đương nhiên phải đi cùng chị rồi, nếu chị không muốn, em sẽ ở trong xe chờ chị, sẽ không đi vào làm phiền chị đâu.“
Cố Dương chậc một tiếng: “Cần gì phải nói về trách nhiệm trợ lý ở đây, nói nhiều vô nghĩa, em đã không thích thì cứ về nhà đi, em yên tâm, chị sẽ đi xe công ty, cũng không tự mình lái xe riêng đi đâu.“
Lý Hải Phượng đáp ứng một tiếng, cầm đồ đi ra khỏi phòng.
Phía sau cánh cửa, Cố Dương nắn nắn mi tâm* tựa trên ghế salon, gần đây số lần đau đầu không nhiều, nhưng tối nay khi đi gặp mấy người đó thì chắc chắn sẽ bị ép uống, cô ngẫm nghĩ mình nên tìm lý do gì để từ chối đây.
*Mi tâm là điểm giữa hai đầu lông mày
Buổi tối sau khi tan tầm, Cố Dương quả nhiên không có đến tìm nàng, cũng không chào hỏi gì với nàng, Lý Hải Phượng yên lặng thu dọn đồ đạc, Vương Băng cũng đã sớm tan làm rồi, nàng không yên lòng mặc áo choàng vào, đeo túi lên lưng, vừa đi vừa gọi cho Hoắc Hiểu Linh.
Hoắc Hiểu Linh rất vui mừng, vẫn liên tục nói cảm ơn trong điện thoại, Lý Hải Phượng nói chuyện với cô ấy một hồi, xác định thời gian phỏng vấn này nọ xong rồi mới cúp điện thoại, bởi vì nàng tan làm trễ nên đến lúc nàng đi tới bãi đỗ xe thì hầu như đã trống không, nàng cầm chìa khóa định đi đến chỗ xe của Cố Dương thì chợt nghe được một giọng nam cách đó không xa vang lên.
“Người anh em, bây giờ cậu lại phân rõ ranh giới với tôi như vậy à, tin tức lớn như vậy, cậu nghĩ là cậu có thể đăng thì bên tôi không đăng được nữa à? Tôi nói cho cậu biết, tôi theo dõi Cố Dương đã lâu rồi, mấy năm nay cô ta hầu như chả dính scandal nào cả, chẳng qua bây giờ là thích nữ thôi. Hôm ấy, tôi đã thấy cô ta cùng trợ lý của mình ôm ấp tình cảm dữ lắm. Dù chưa kịp chụp ảnh, nhưng một khi tin này được đăng lên thì sẽ khơi lên một đợt sóng gió đó.“
“Ha ha, vậy ông đăng tin tức của ông, tôi đăng ảnh chụp của tôi, thức thời thì tránh ra một bên cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.“
Hai thanh âm cãi vã qua lại ngày càng lợi hại, Lý Hải Phượng sợ hãi lui lại vài bước, kết quả đụng trúng xe của người khác, thanh âm còi chống trộm vang lên chói tai. Nàng kêu thầm một tiếng, mở cửa xe, chui nhanh vào trong.
Hai người họ rất nhanh đã tìm đến, nàng ngồi trong ghế lái hồi lâu không dám động đậy, dù biết rõ người bên ngoài nhìn không thấy bên trong xe, nàng vẫn không dám ngồi thẳng người, đợi thêm một hồi, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ còn thấy hai bóng người.
Làm sao bây giờ? Trong tay bọn họ có ảnh thân mật của nàng với Cố Dương sao? Nếu bị công khai, Cố Dương sẽ ra sao?
Lấy xe chầm chậm chạy ra khỏi bãi đậu, Lý Hải Phượng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Dương, kết quả điện thoại Cố Dương tắt máy, trong lòng nàng bất an vô cùng, tay lái xe vẫn luôn run run.
Trên đường về nhà, Lý Hải Phượng liên tục nhìn kính chiếu hậu sợ có người theo dõi, may mắn là do nàng nghĩ nhiều mà thôi. Về đến nhà, nàng cũng không còn tâm tình ăn cơm nữa, mở TV lên, bấm lung tung, lại cầm điện thoại lên gọi Cố Dương, vẫn là tắt máy.
Vì sao lại tắt máy?
Lý Hải Phượng ngủ quên lúc nào không hay, chỉ cảm thấy hơi mông lung, chỉ đến khi tiếng chuông cửa đánh thức nàng, nàng bắn người từ sô pha lên, chạy đi mở cửa.
Cố Dương mặc áo khoác ngoài đậm màu, khi cửa vừa mở ra, cô đưa đầu cạ mặt nàng, cả cơ thể theo quán tính dựa hết vào người nàng, tay vòng ra ôm gáy nàng, Lý Hải Phượng vừa đỡ cô vừa ngửi ra mùi rượu nồng nặc trên người cô, mới biết là Cố Dương uống quá chén.
“Làm sao chị về được nhà vậy?“ Lý Hải Phượng để cô nằm trên sô pha, xoay người đi rót một ly nước.
Cố Dương uống quá say, không nói được câu nào, chỉ nằm vật trên sô pha, nhắm hai mắt, nhăn mày, thoạt nhìn khó chịu vô cùng.
“Em đã nói là để em đưa chị đi cho, em lần đầu thấy chị uống nhiều như vậy đó, thật là đáng ghét.“ Lý Hải Phượng cằn nhằn một hồi xong, vẫn đến kéo cô dậy đút nước, chăm sóc nói: “Uống một ít nước sẽ cảm thấy khá hơn đó.“
Cố Dương say đến thần trí không rõ, cơ thể mềm oặt vắt trên ghế sô pha, nhưng khi nước được đút đến thì vẫn có phản xạ uống một chút, chính là đầu đau như muốn nứt ra, giơ tay đẩy ly nước.
Lý Hải Phượng đau đầu nhìn cô, cuối cùng chỉ có thể vác người bưng lên lầu.
Ai mượn uống nhiều như vậy, Lý Hải Phượng muốn đem cô đến phòng ngủ, ai ngờ chớp mắt đã thấy cô mở to mắt đứng nhìn nàng chăm chăm, nàng ngồi lên giường vỗ nhè nhẹ nói: “Đi ngủ thôi, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi.“
Cố Dương nhìn nàng, nhíu nhíu mi, giọng lè nhè: “. . . . . . Đau quá“
Cô nói rất nhỏ, lý Hải Phượng nghe không rõ được chữ, đành đến sát bên tai cô hỏi: “Chị vừa nói cái gì, đau? Đau ở đâu?“
Lý Hải Phượng đứng đợi, nhưng cô không hé ra chữ nào, khi ngẩng đầu nhìn, cô đã nhắm hai mắt lại, nhưng mày vẫn nhăn chặt. Nàng nghĩ cho dù phải uống rượu xã giao cũng không cần uống nhiều như vậy, chờ ngày mai cô tỉnh dậy nàng phải nói với cô về sau đừng uống nhiều như vậy, sẽ xảy ra án mạng đó.