Cảnh tượng trên sàn đấu thực sự rất đẫm máu và bạo lực, tâm lý khỏe cũng không thể chịu đựng được, Lý Hải Phượng biết mình đã không chịu được nên che miệng nôn ra. Nhìn trên TV là một chuyện, tận mắt thấy chính là một chuyện khác.
Cố Dương thấy tình hình không ổn, cảm thấy mình hơi quá đáng, cô vỗ lưng Lý Hải Phượng: “Nếu cảm thấy không thoải mái, chúng ta về nhà.”
Lý Hải Phượng gật đầu, nàng không thể ở lại lâu hơn nữa.
Hai người để Hứa Phi Mặc ở đây một mình, đứng dậy rời đi. Một mực từ bên trong đi ra, Lý Hải Phượng mới dùng cùi chỏ thục mạnh vào bụng Cố Dương: “Đừng tưởng em là đồ ngốc, nói thật cho em biết, chị có phải đã sử dụng thủ đoạn gì rồi đúng không?”
Cố Dương tỏ vẻ vô tội: “Không có, chỉ là để cho em cảm nhận cả thế giới thôi, em có biết đánh một trận tốn bao nhiêu tiền không, có người muốn đến đều không tới được.”
“Chị ném tiền vào à?” Lý Hải Phượng kéo lấy cổ áo của cô lung lay: “Chị là đang đánh bạc đấy, đánh bài đen là đã phạm pháp rồi, Cố Dương.”
Cố Dương nắm ở eo của nàng, an ủi: “Yên tâm, chỉ lần này thôi, chúng ta làm nghề này, cũng không có tài sản trong sạch, nói có đúng không?”
Lý Hải Phượng đẩy cô ra: “Chị đến cuối cùng còn giấu diếm em bao nhiêu chuyện? Cái gì mà nghề này không có mấy ai trong sạch, chẳng lẽ trên tay chị còn có mạng người sao!”
Cố Dương tay bịt miệng của nàng: “Lần trước chị nói rồi, chị không có làm sai, nếu như em gây sự như vậy lần nữa, chị sẽ làm trong xe một hồi, có tin hay không?”
“Chị chỉ thích bắt nạt em…” Lý Hải Phượng hai hàng nước mắt, vô cùng tủi thân: “Còn chưa có kết hôn mà, về sau kết hôn, nếu chị muốn tìm người khác ở bên ngoài….cũng được.”
Cố Dương ôm nàng hôn một cái, rồi cắn thêm một cái vào cổ nàng, vừa ngước mắt lên thì đã thấy một vài bóng người bước ra khỏi cổng, chân cô bước qua, liền đưa Lý Hải Phượng ra phía sau người, cạnh một cây cột.
“Chị…”
“Xuỵt, đừng nói chuyện.” Cố Dương che miệng Lý Hải Phượng, thì thào nói: “Người phụ nữ này không ở trong nữa mà lại chạy ra ngoài lung tung là có chuyện gì.”
Lý Hải Phượng kéo tay của cô ra, quay đầu nhìn sang, ánh mắt của nàng mở to: “Hứa…Hứa Phi Phàm.”
“Chúng ta hãy ngồi ở quầy này trước, đợi cho đến khi cô ta đi rồi mới đi ra ngoài.”
Lý Hải Phượng ngẩng đầu nhìn cô: “Chị sợ cô ấy sao?”
Cố Dương cười lạnh lùng: “Chị sợ cô ấy? Hừ, từ nhỏ tới giờ Cố Dương chưa sợ một ai.” Dứt lời cô đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn người trước ngực, khóe môi khẽ nhếch: “Ngược lại sợ em đó.”
Lý Hải Phượng không hiểu: “Cố tổng chị thật coi trọng em, nhưng em luôn là người duy nhất sợ chị mà.”
Cố Dương nhéo mũi nàng: “Là sợ em không còn sức để cho chị ở trên.”
Không biết xấu hổ!
Hai người cũng không ở trên núi nhiều, Cố Dương gọi điện thoại cho Hứa Phi Mặc, rất nhanh anh ta đã đi ra, nghe nói Cố Dương chuẩn bị rời đi, có chút ngạc nhiên: “Cố tổng không có ý định xem xong rồi hẵng đi ư?”
“Không xem, cậu ở nơi này để mắt đến đi, tất cả đồ vật chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng, chuẩn bị xong rồi.”
Cố Dương vỗ vai của anh ta: “Cố thêm vài ngày nữa, qua mấy ngày này, toàn bộ Farrell đều sẽ là của cậu, đến lúc đó, chúng ta bàn chuyện hợp tác cũng không muộn.”
Hứa Phi Mặc cười nhạt một tiếng: “Cố tổng nói phải.”
“Tôi chờ tin tốt của cậu ”
Cố Dương cười với hắn rồi đưa Lý Hải Phượng lên xe.
Lý Hải Phượng trong lòng thắc mắc, hai người nói chuyện cũng không kiêng kỵ nàng, chỉ với vài câu nói thì nàng cũng mơ hồ đoán được là chuyện gì, nhưng chỉ cần không phải là vấn đề giết người, tội ác, pháp luật thì nàng sẽ không hỏi.
Về đến nhà đã là nửa đêm, Lý Hải Phượng cũng ngáp ngắn ngáp dài, Nhị Phượng hẳn là đói bụng nên một mực vây xoay vòng quanh nàng, nàng cầm chút đồ ăn đổ vào trong chậu, sờ lên đầu Nhị Phượng: “Buổi tối ăn ít một chút, mày thấy mày cũng béo như nào rồi đấy!”
Lý Hải Phượng lên tầng đổi áo ngủ, đang chuẩn bị đi tắm rửa thì Cố Dương bước vào cửa phòng tắm và chắn trước mặt nàng: “Cùng nhau tắm không?”
“Không muốn.” Lý Hải Phượng đẩy cô ra: “Mỗi lần tắm rửa chị cũng gây rối.”
Cố Dương nào chịu theo, cô cởi một cái cúc áo, cắn chặt môi dưới, vẫn không quên nháy mắt với Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng như muốn khóc: “Cố tổng, chị đừng nghịch!”
Cố Dương dùng ngón tay móc dây áo ngủ của nàng, kéo vào phòng tắm, rồi đóng cửa phòng tắm một tiếng “rầm.”
Ngày hôm sau, hai người đều ngủ đến giữa trưa, tiếng chuông reo lên khiến Lý Hải Phượng vốn đang ngủ say đột nhiên tỉnh giấc, nàng mơ màng nhìn đồng hồ, vừa nhìn thấy thời gian liền sửng sốt.
Nguy rồi nguy rồi, thế mà ngủ quên mất rồi.
“Cố tổng, Cố tổng đừng ngủ nữa.” Lý Hải Phượng đẩy Cố Dương một cái: “Chúng ta xong rồi, đây là bỏ việc đó, tiền của em ——”
Cố Dương trở mình: “Ngủ cũng chưa đủ, đừng đi, nằm lại một lát.”
Lý Hải Phượng không để ý tới cô, vẫn mặc quần áo tử tế xuống giường: “Không nghe thấy chuông cửa vang lên sao, nhất định là chị Băng Băng.” Nàng nói xong thì đeo dép chạy ra ngoài.
Chuông cửa vang lên hai lần mới ngừng vang, Lý Hải Phượng chạy ra hành lang, cũng không nhìn qua là ai ở bên ngoài mà trực tiếp mở cửa.
Hả?
Đẹp trai quá!
Đẹp trai quá!
Sao lại có người đẹp trai như thế!
Lý Hải Phượng nhìn người trẻ tuổi bên ngoài nuốt nước miếng: “Xin hỏi cậu tìm ai?”
Người con trai mặc lễ phục, dáng người cao ráo, là cao từ mét tám trở lên, sống mũi đeo một cặp kính không gọng, trông rất đẹp trai, cậu ấy cúi đầu nhìn chằm chằm Lý Hải Phượng, mở miệng nói: “Tôi tìm Cố Dương.”
Lý Hải Phượng sững sờ: “A, chị ấy, cậu là…”
Nam nhân gật đầu với nàng: “Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Cố Viên, em trai của Cố Dương.”
Cố Viên? Lý Hải Phượng nhớ ra, bắt tay, rồi mời vội vào trong: “Xin mời vào, mời vào.”
Sau khi Cố Viên tiến vào, cậu ấy liếc nhìn quanh phòng khách: “Chị ấy đâu?”
Lý Hải Phượng rót cho cậu ấy cốc nước: “Em ngồi đây trước, chị ấy còn đang ngủ, chị sẽ lên gọi.”
Nhị Phượng nghe thấy động tĩnh, liền từ tầng hai chạy xuống, Cố Viên nhíu mày, sao cô lại nuôi chó?
Cố Dương vừa đi xuống cầu thang vừa buộc dây lưng áo ngủ, cô còn chưa ngủ đủ, lại bị Lý Hải Phượng đánh thức nên tâm tình vô cùng không tốt: “Em vừa nói ai tới?”
“Em trai chị đó, Cố Viên.”
Cố Dương sững người, đi xuống tầng, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, cô đứng lặng người hồi lâu.
Cố Viên xoay người, mỉm cười nói: “Chị.”
Cố Dương chớp chớp mắt, nước mắt lập tức liền rơi xuống: “Em sao lại…”
Cố Viên không muốn nhìn thấy cô như vậy, cậu ấy bước đến và ôm cô vào lòng.
“Nhớ chị, nên trở lại thăm một chút, không được sao.”
Cố Dương vẫn chưa tin được: “Không phải nói một lúc lâu sau mới trở lại sao?”
Cố Viên xoa đầu cô: “Không chờ được, muốn gặp chị, không có cách nào cả.”
“Bớt đi.” Cố Dương đẩy cậu ấy một cái: “Không biết là nóng lòng muốn gặp chị, hay là người khác.”
Cố Viên cười cười, giọng nói cũng thay đổi: “Sao, không có ý định chính thức giới thiệu một chút sao, về sau nên xưng hô như thế nào, cô Lý đây vẫn là…”
Cố Dương lúc này mới nhớ tới Lý Hải Phượng, cô kéo nàng về phía trước: “Cái gì mà cô Lý, gọi chị dâu.”
“Cố Dương…” Lý Hải Phượng trừng mắt nhìn Cố Dương, quay đầu cười híp mắt nhìn Cố Viên: “Đừng nghe chị ấy, cứ gọi tên thôi, Lý Hải Phượng.”
Cố Viên cười gật đầu: “Lúc nào gọi điện cũng hay nghe chị tôi kể về chị.”
Lý Hải Phượng có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc: “Chị ấy không nói chị là ai chứ.”
“Ba mẹ có biết em về không?” Cố Dương uống một ngụm nước rồi nói: “Đừng nói em vừa xuống máy bay là đã tới gặp chị đấy nhé.”
Cố Viên nhún nhún vai, trông giống hệt như bộ dạng cô đang nghĩ đến.
“Tên họ Nhâm đâu?”
Cố Viên chạy đến xoa Nhị Phượng: “Con chó này không tệ, tên gọi là gì?”
Cố Dương đập cốc nước xuống bàn: “Đừng nói sang chuyện khác!”
Cố Viên bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: “Lúc nãy anh ta không đi tìm em sao? Rồi sao?”
“…Sau đó bọn em đi làm chứng.”
“Làm chứng? Ở Mỹ?”
“Ừm.”
Cố Dương ánh mắt phức tạp nhìn cậu ấy: “Hai người tranh cãi lâu như vậy, kết quả hắn vừa đi tìm em, em đã bị thuyết phục rồi?”
“Chị không muốn bọn em quay lại sao?”
Lý Hải Phượng thấy hai người nói chuyện, chính mình cũng không muốn nhúng vào, liền lên tầng dọn dẹp. Cố gia ở đây, đoán chừng là muốn tuyệt tự* rồi, nàng và Cố Dương, Cố Viên cùng Nhâm Định Bắc. Cố Viên xem ra cũng không phải là một người đơn giản, nhưng nàng cũng đã từng nhìn thấy Nhâm Định Bắc, khí chất người này tuyệt đối áp đảo Cố Viên, hai người đến lúc đó có con cũng không tệ, nếu quả thật cứ như vậy thì bác trai cùng bác gái hẳn phải đau tâm chết.
*Tuyệt tự: không có người nối dõi
Chao ôi, chính nàng còn tự lo không xong, mẹ nàng còn có thể nói chuyện, nhưng cha nàng thì không thể đoán ra được, thời gian dài như vậy, ông cũng không gọi cho nàng nên nàng cũng không dám gọi lại.
Chờ một chút, chờ Cố Dương làm xong tiểu phẫu, nàng phải về nhà một chuyến, lần này nhất thiết phải nói rõ ràng, không thể để nó như thế nữa.