Buổi chiều sau khi Lý Hải Phượng trở về công ty, vốn dĩ nàng định trực tiếp đi thang máy lên lầu, nhưng nhớ lại mình còn phải đến quầy lễ tân lấy đồ, cho nên đã ấn vào lầu một, không ngờ vừa bước ra vài bước đã thấy mấy người mặc đồ cảnh sát đang đứng gần đó, dọa nàng sợ chết khiếp.
“Tiểu Vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Hải Phượng đi đến trước quầy lễ tân, nhỏ giọng hỏi một cô gái ở đấy.
Cô gái đang muốn mở miệng thì lại thấy Cố Dương bước ra từ thang máy, phía sau là bốn, năm thư ký, cô ấy giật nhẹ cánh tay của Lý Hải Phượng: “Cô còn hỏi tôi, cô phải hiểu rõ hơn tôi chứ.”
Lý Hải Phượng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Vương Băng không có mặt trong mấy người thư ký kia, Cố Dương cũng đi đến phía cảnh sát nói gì đó, thấy vậy Lý Hải Phượng liều mạng nháy mắt với Vương Nhạc ở phía sau Cố Dương, Vương Nhạc lắc đầu với nàng, ý bảo không sao hết.
“Vậy được rồi, nếu bên chúng tôi có nhu cầu thì chúng tôi sẽ mời Cố tổng ra mặt, hy vọng ngài có thể cố gắng phối hợp.” Sau khi cảnh sát nói xong câu đó với Cố Dương thì lập tức dẫn người đi.
Lý Hải Phượng đi qua, cau mày nhìn về phía cửa xoay tròn: “Chị phạm tội sao?”
Cố Dương nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói với với Vương Nhạc: “Lái xe lại đây đi, hiện tại tôi muốn tới Thành Nam, anh đi với tôi.” Vương Nhạc gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
“Chị không nghe em nói sao?” Lý Hải Phượng vội la lên.
Đôi tay Cố Dương đặt vào trong túi áo, nhìn nàng một cái: “Nghe được rồi, bà Cố.”
“Chị.”
“Đây là quà của em.” Cố Dương lấy ra cái hộp màu trắng từ trong túi, ném vào trong lòng ngực của Lý Hải Phượng: “Chị đã sớm đặt trước rồi, nhưng lại quên đưa cho em, em mở ra nhìn xem có thích không.”
Lý Hải Phượng sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lời Cố Viên đã nói, trái tim nàng bỗng chốc đập nhanh, nắm chặt cái hộp màu trắng ở trong tay không dám mở ra.
Chút nữa Cố Dương còn có việc, nhìn thấy nàng còn cọ tới cọ lui, lập tức bực bội: “Không xem thì chị đi trước.”
“Đừng đừng đừng.” Lý Hải Phượng vội ngăn cản, cũng không màng mấy thư ký còn đứng ở phía sau, nhanh chóng mở hộp ra. Nhưng khi nhìn thấy đồ vật bên trong chiếc hộp, tươi cười trên mặt nàng lập tức cứng đờ.
Vương Nhạc đã chờ ở bên ngoài, Cố Dương vỗ vỗ cánh tay của nàng: “Chị đi trước, nếu có việc thì gọi điện thoại.”
Lý Hải Phượng lên tiếng, ngơ ngác nhìn cái vòng cổ bên trong hộp, có phải nàng đã nghĩ quá hay không? Còn trông mong cô sẽ cầu hôn mình trước mặt mọi người, thật đúng là nằm mơ mà.
Phía chị Vương Băng cũng đang bận cái gì đó nên vẫn luôn không thấy bóng dáng chị ấy đâu, Lý Hải Phượng liền ngây người hết một buổi trưa, sau đó nàng mới bắt đầu sửa sang lại bản thân, trước khi tan làm, nàng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin chào, đầu dây bên kia là ai vậy?”
“Cố Dương đang ở trong tay tôi.” Một giọng nam vang lên trong điện thoại, âm thanh âm trầm dọa người.
Lý Hải Phượng không thể hiểu được: “Cố tổng mới đi ra ngoài, rốt cuộc ông là ai?”
“Tôi nói Cố Dương đang ở trong tay tôi, bây giờ tôi đưa địa chỉ cho cô, nếu trong vòng một giờ không có mặt, tôi sẽ lấy mạng của cô ta!” Giọng nói của người đàn ông vô cùng nguy hiểm!
Tay cầm di động của Lý Hải Phượng run lên, âm thanh cũng run theo: “Ông nói cái gì?!”
Đến số mười tám đường Thiên Không, Lý Hải Phượng xuống xe taxi, khẩn trương nắm chặt cái bao trong tay, xung quanh toàn là các nhà xưởng bị bỏ hoang, một bóng người cũng không có.
“Có người không?” Lý Hải Phượng la lớn.
“Ném cái bao trong tay xuống mặt đất!” Một giọng nam vang lên ở phía sau nàng, giống hệt với âm thanh trong điện thoại.
Lý Hải Phượng ném bao xuống, chậm rãi giơ đôi tay lên, nhắm mắt lại.
“Quả nhiên cô đã tới.” Người đàn ông vòng ra phía trước, nhìn thẳng nàng, đồng thời giơ súng chỉ ngay trán của nàng.
Lý Hải Phượng mở mắt ra, cả người đều phát run: “Thì ra là ông, Lưu Quang Viễn, ông không xứng là cậu của chị ấy.”
Lưu Quang Viễn hừ lạnh một tiếng: “Nó cũng không xứng gọi tôi là cậu! Ít nói nhảm, đi theo tôi tới đây!”
“Chị ấy ở đâu?”
“Tới rồi cô sẽ biết.”
Lý Hải Phượng bị đẩy mạnh vào trong cửa sắt mục nát, nàng cảm thấy bắp chân của mình đang kêu gào: “Cố Dương đang ở đâu?!”
Lưu Quang Viễn lúc này làm sao còn lịch sự sạch sẽ như khi trước, tối hôm qua ông ta vẫn còn là chủ tịch Quang Viễn đang đắm chìm với người đẹp, vậy mà chỉ qua một đêm, tất cả những gì ông ta có đều mất hết.
“Cố Dương sao, hừ, cô thật là ngây thơ, sao tôi có thể bắt cô ta được, cô ta thông minh như vậy, sao tôi có thể bắt được chứ!” Lưu Quang Viễn dường như đang nghiến răng nghiến lợi, ông ta hung hăng đạp Lý Hải Phượng một cái: “Tôi chỉ động tay với điện thoại di động của cô một chút, khiến không ai gọi cô được mà thôi.”
Lý Hải Phượng kinh ngạc trừng lớn mắt: “Điện thoại di động của tôi? Sao có thể chứ?” Nàng nỗ lực nhớ lại, có chút không thể tin tưởng: “Trong Cố thị có nội gián?!”
“Bằng không thì sao?” Ánh mắt Lưu Quang Viễn có chút điên cuồng: “Tôi là cậu của cô ta, cô ta lại đối xử với tôi như thế nào?” Ông ta giống như nổi cơn điên, đẩy Lý Hải Phượng ngã xuống mặt đất: “Ngấm ngầm giở trò sau lưng tôi, xoay cậu của cô ta và Hứa Phi Phàm quay vòng vòng, doanh nhân nước Mỹ cái gì, đều là cái bẫy, cô ta muốn đưa tôi lên pháp – trường, tôi thật muốn nổ một phát súng bắn chết cô!”
Lưu Quang Viễn hoàn toàn điên rồi, bị buộc điên rồi, Lý Hải Phượng quỳ trên mặt đất muốn động cũng không dám động, nàng cảm nhận được nhiệt độ trên cổ mình, đó là hy vọng duy nhất để nàng sống sót.
Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, nhưng lại ở trong dự tính, khi Lưu Quang Viễn xách chai bia lại đây, Lý Hải Phượng sau đó đã bị đập đến bất tỉnh, buổi chiều nàng còn vui vẻ cùng xem phòng với Cố Viên, sau khi về công ty thì vội vàng gặp mặt Cố Dương, sau đó nàng thật muốn đấm cho mình một cái.
Có người không muốn cạnh tranh công khai, nếu có thể dùng thủ đoạn đê tiện thì liền không cần quang minh chính đại, ví dụ như Hứa Phi Phàm. Mỗi khi Cố Dương nhớ đến người này, cô đều cảm giác buồn nôn từ trong ra ngoài.
Nếu không phải bởi vì đoán chắc người này cuồng vọng tự phụ, chỉ sợ cô đã không tìm được chỗ để xuống tay, nhưng cũng may, còn có người muốn đưa Hứa Phi Phầm vào chỗ chết hơn cả cô.
Cố Dương tiếp nhận Cố thị nhiều năm như vậy, cũng tranh đấu gay gắt với người khác nhiều năm như vậy, trước nay cô chỉ nghĩ phải đi kiếm tiền chứ chưa từng nghĩ đến việc sẽ thật sự làm hại ai, không có người đàn ông hay phụ nữ nào ở bên cạnh cô mà dám hại cô cả, chỉ riêng Hứa Phi Phàm là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng.
“Từ đầu đến cuối, lời nói mà cô và tôi đã từng nói, đều sẽ chấm dứt tại đây.” Hứa Phi Phàm cảm thấy rất buồn cười, cô ta sống tự tại, cô ta có bối cảnh mạnh mẽ, lại càng không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
“Bởi vì ngay cả vai phụ cô cũng không phải.” Cố Dương lười liếc mắt nhìn cô ta: “Sẽ không ai giúp được cô đâu, Hứa Phi Mặc sẽ thay thế vị trí của cô, mọi người chỉ quan tâm đến công việc của mình, còn người nhà của cô cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi vì so với một người phụ nữ như cô, thì bọn họ càng tình nguyện giao gia nghiệp cho một người đàn ông có thể giúp bọn họ duy trì nòi giống.”
“Làm tổng tài của Cố thị, cô nói những lời này không sợ tự vả mặt sao?”
“Không sao cả, chẳng qua tôi chỉ tốn một chút tiền, không nghĩ tới sẽ dễ dàng tống cô vào tù như vậy, chủ tịch Hứa, đây là lần cuối cùng tôi gọi cô như vậy, lý do cô thua là bởi vì quá tự phụ, còn nữa, tôi sắp kết hôn, không có ý gì khác, chỉ muốn thông báo cho cô một tiếng thôi.” Cố Dương nói xong thì lập tức đứng lên.
“Chúc hai người sớm ly hôn.” Hứa Phi Phàm cười nói.
Sau khi bước ra từ ngục giam, Cố Dương lập tức vứt chìa khóa trong tay, trên mặt không có cảm xúc gì, từ đầu đến cuối của chuyện này cô cũng không làm gì, chỉ có tốn chút tiền mà thôi, nhưng khi nhìn Hứa Phi Phàm ngồi ở trong kia, lòng cô lại không hề thoải mái, chẳng lẽ là bởi vì bản thân chưa ra tay sao? Hay là do mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng.
“Nhanh như vậy sao?” Người đàn ông tuổi trẻ mặc tây trang thẳng tắp, kết hợp với chiếc kính đen tinh tế, trên mặt là nụ cười chuẩn mực.
Cố Dương vừa nhìn gương mặt này, đã lập tức có chút không kiên nhẫn: “Sao vậy, người vui nhất vẫn là cậu, cô ta vào trong đó, cậu có thể thay thế vị trí của cô ta làm bậy rồi.”
“Tổng giám đốc Cô đừng nói vậy, sau này chúng ta còn hợp tác rất nhiều.” Người đàn ông đẩy mắt kính lên: “Về phần Hứa Phi Phàm tôi sẽ sắp xếp, tôi bảo đảm đảm cô ta ở trong kia sẽ không sống quá một tháng, về phần cậu của cô…”
Cố Dương vòng qua anh ta đi đến xe bên kia: “Lưu Quang Viễn thì không cần các người bận tâm, ông già nhà chúng tôi sẽ tự xử lý, đúng rồi, cảm ơn cậu đã kịp thời cứu dì của tôi ra ngoài.”
Lý Hải Phượng mở mắt ra liền thấy Cố Dương đang ngồi ở ghế bên cạnh, trên tay đang gọt táo cho nàng, mắt nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Khi nào chị mới để em xuất viện?”
“Hai ngày nữa.”
“Vì sao?”
“Không vì sao hết.”
Lý Hải Phượng không có cách nào đối phó với cô: “Chị nói cho em biết đi, ngày hôm đó là chị cố ý có phải không, chị biết rõ cậu của chị sẽ làm như vậy, sở dĩ chị không ngăn cản em, là vì muốn chồng thêm tội danh cho ông ta, đẩy ông ta vào con đường chết, Cố Dương, chị thật tàn nhẫn.”
“Về chuyện này, từ sau lúc em tỉnh lại chị đã giải thích rồi.” Cố Dương nhét quả táo vào trong tay nàng: “Ông ta đối xử với em như thế nào, thì lúc sau chị sẽ cho người làm như vậy với ông ta, nói thêm một chút, ông nội cũng mắt nhắm mắt mở đối với chuyện này, rõ ràng là không muốn quản, còn về phần Lưu Quang Viễn, chị có thể thay em đánh ông ta vài cái, nhưng không thể thay em giết ông ta, em hiểu chưa?”
Lý Hải Phượng cảm thấy vô lực: “Ý của em không phải như vậy.”
“Em cảm thấy chị không quan tâm em, vì để giải quyết hai người kia mà thậm chí còn đẩy em vào chỗ chết không màng tới sao?” Cố Dương nhìn nàng hỏi.
Đột nhiên Lý Hải Phượng không muốn nói chuyện với cô nữa, có đôi khi nàng thật sự không hiểu trong lòng cô nghĩ như thế nào.
Vương Băng vẫn luôn chờ ở bên ngoài, nhìn Cố Dương đi ra khỏi phòng bệnh, cô ấy lập tức báo cáo công tác đơn giản, nhưng khi thấy Cố Dương không có tâm tình, cô ấy đã hiểu bên trong xảy ra cái gì.
“Cố tổng, chị đừng trách tôi nói nhiều, tôi cảm thấy lần này là chị không đúng.” Đôi mắt cô ấy nhìn vào phòng bệnh: “Chúng ta đều biết trong phòng tổng tài có người của Lưu Quang Viễn, cũng biết chuyện ông ta sắp làm, nhưng chị vẫn để Lý Hải Phượng đi, lỡ như, tôi nói là lỡ như, Lý Hải Phượng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Cố Dương dựa vào tường đứng, thở dài: “Cô cũng biết, tôi đã không thể kiên trì được thêm mấy ngày nữa, nếu không phải muốn nhanh chóng xử lý hai người kia, tôi cũng sẽ không làm như vậy.” Nói trắng ra cô vẫn không nhịn được cục tức trong lòng, thật sự hận không thể tát Hứa Phi Phàm mấy cái cho hả giận.
Vương Băng lắc đầu: “Nhưng bên phía Hải Phượng vẫn phải giải thích thật tốt, thành tâm xin lỗi, nếu không cô ấy sẽ suy nghĩ nhiều.”