Bạch Nhược Hiên biết sau khi dùng Ngũ Thạch Tán sẽ bị nghiện. Nàng cũng biết mình đã bị nghiện, cũng khó thể giải thích, chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Nghe thấy ba chữ “Ngũ Thạch Tán”, Thụy Triều Tích vô cùng sợ hãi. Nghĩ đến dáng vẻ như phát điên của Bạch Trọng lúc trước thì trong lòng nàng lập tức cảm thấy lạnh lẽo, bàn tay đang nắm tay Bạch Nhược Hiên cũng bắt đầu đổ mồ hôi, lo lắng nhưng không thể làm gì được.
Bạch Thanh nhìn Quyết Minh Tử hỏi: “Sư phụ, có cách nào để giải Ngũ Thạch Tán không?”
“Có, nhưng nó ở Vô U Cốc.” Quyết Minh Tử cau mày nhìn Bạch Nhược Hiên, trách móc nói: “Tiểu tử như ngươi đúng là rất giỏi, chỉ biết học thói phong lưu, dám dùng Ngũ Thạch Tán. Ngươi muốn ta ăn nói với sư phụ ngươi như thế nào đây?”
“Là Lạc Tung ép muội ấy uống.” Bạch Thanh từ trong miệng Lạc Dật Băng nghe ra chuyện xảy ra, liền nói: “Từ trước đến nay, Hiên nhi không phải là người lỗ mãng. Lúc này chỉ có thể nhanh chóng đi tới Vô U Cốc, để nàng uống thuốc giải Ngũ Thạch Tán.”
Hoắc Diễm nói: “Bên trong khoang thuyền tương đối tĩnh lặng, các ngươi mau đưa nàng vào trong đó tĩnh dưỡng. Đợi ngày mai trời sáng, chúng ta khởi hành.”
Thụy Triều Tích đỡ Bạch Nhược Hiên vào phòng, còn chưa ổn định dùng tay trái đóng cửa lại thì Bạch Nhược Hiên ngã sấp xuống đất, không còn sức mà đứng dậy. Thụy Triều Tích bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, đỡ nàng lên giường, cởi áo khoác, xoay người đi rót nước.
Bạch Nhược Hiên vừa lạnh vừa nóng, tay bất giác run lên, không muốn Thụy Triều Tích nhìn thấy bộ dạng xấu xí này của mình, xoay người thu mình lại.
“Nhược Hiên, uống đi.” Thụy Triều Tích đỡ Bạch Nhược Hiên dậy, đem bát nước đến bên miệng nàng.
Bạch Nhược Hiên nhìn thoáng qua liền biết trong bát có cái gì, lắc đầu nói: “Ta … Ta không uống.”
Thụy Triều Tích hai mắt rưng rưng, nói: “Uống đi, uống vào sẽ không bị tra tấn như vậy.”
Bạch Nhược Hiên quay đầu đi, không nói nữa. Trong bát chính là Ngũ Thạch Tán mà Thụy Triều Tích đã lấy từ Hạ Ngọc Lan. Bạch Trọng ngày đó quá nghiện, điên cuồng đập phá đồ đạc, thậm chí còn ra tay đánh Hạ Ngọc Lan. May mắn thay, Thụy Triều Tích và Bạch Nhược Vũ đến kịp thời, nếu không Hạ Ngọc Lan sẽ bị thương nặng hơn.
Thấy Bạch Trọng đau đớn, Hạ Ngọc Lan quyết định để ông ấy tiếp tục dùng Ngũ Thạch Tán, nhưng bị Thụy Triều Tích đoạt lấy, hung hăng nói bà ấy vài câu. Bây giờ đến lượt nàng và Bạch Nhược Hiên, nàng lại lựa chọn như vậy. Ngoài ra, nhìn người mình yêu chịu tra tấn thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, không ai có thể cảm nhận được hoặc cảm thấy giống vậy.
Có trời mới biết bát thuốc có sức hấp dẫn như thế nào đối với Bạch Nhược Hiên, dường như có một giọng nói trong lòng bảo nàng uống nó nhưng một giọng nói khác khuyên nàng đừng uống nó. Cuối cùng, người sau đã chiến thắng. Nàng với tay hất đổ bát thuốc, ôm Thụy Triều Tích âm thầm rơi lệ. Nàng không muốn trở thành một con nghiện, điều này không công bằng với Thụy Triều Tích.
Trái tim bình tĩnh của Thụy Triều Tích cuối cùng cũng sụp đổ, cảm nhận được vòng tay ngày càng siết chặt của Bạch Nhược Hiên, nước mắt cũng rơi xuống. Nàng chỉ hận không thể lập tức chạy tới Vô U Cốc để lấy thuốc giải, hận người không phải uống Ngũ Thạch Tán đó chính là mình, nhưng lúc này, nàng chỉ có thể ôm Bạch Nhược Hiên, nhẹ nhàng nói: “Đừng cố chịu đựng nữa, nếu thấy không thoải mái thì cứ phát tiết ra.”
Thành thật mà nói, nàng thực sự sợ rằng Bạch Nhược Hiên sẽ đứng dậy bắt đầu đập phá đồ đạc, hoặc thậm chí đánh mình. Rõ ràng là nàng đã nghĩ quá nhiều, y phục của Bạch Nhược Hiên cũng dần ướt đẫm mồ hôi, gắt gao ôm chặt lấy nàng, không có dấu hiệu muốn đứng dậy đánh người.
Thụy Triều Tích chạm vào sau lưng nàng ấy, phía sau ướt đẫm, thậm chí nàng còn cảm thấy quần áo của mình cũng đã ướt đẫm mồ hôi của Bạch Nhược Hiên. Ngẩng đầu, nhìn thấy nàng ấy nhắm mắt lại, trên mặt đầy mồ hôi, cắn chặt môi, thấy vậy Thụy Triều Tích nhanh chóng dùng tay áo lau mồ hôi, cúi người hôn lên đôi môi mỏng bị Bạch Nhược Hiên cắn đến chảy máu.
Nụ hôn có thể làm nàng ấy bớt đau khổ, đây là suy nghĩ của Thụy Triều Tích. Có lẽ phương pháp này thực sự có tác dụng, Bạch Nhược Hiên bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của nàng, vội vàng mà nhiệt tình. Không biết có phải Ngũ Thạch Tán có chứa một ít xuân dược hay không, Thụy Triều Tích không khỏi nghi ngờ mình đang dẫn lửa thiêu thân, thậm chí là đổ thêm dầu vào lửa.
Bạch Nhược Hiên toàn thân nóng bừng khó chịu, nàng chỉ cảm thấy nụ hôn của Thụy Triều Tích mát lạnh thoải mái, không muốn kết thúc, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa.
Thụy Triều Tích cảm thấy thắt lưng của mình đang bị ai đó cởi ra, lập tức lấy tay chặn lại, nhỏ giọng nói: “Nhược Hiên, không thể làm càn. Đây là thuyền của người khác.”
Bạch Nhược Hiên dường như không nghe thấy lời nói của Thụy Triều Tích, lăn qua lăn lại đè nàng ấy xuống dưới thân mình, những nụ hôn nóng bỏng lần lượt rơi xuống làn da trần của đối phương. Thụy Triều Tích ngửa cổ, để mặc nàng làm loạn trên nửa người không quần áo của mình, nhưng trong lòng đang thầm cầu nguyện rằng không có ai bên ngoài.
Đột nhiên, Bạch Nhược Hiên luồn tay vào áo yếm của nàng, xoa bóp ngực phải, tay kia vuốt ve eo, động tác lúc nhanh lúc chậm, càng lúc càng muốn nhiều hơn nữa.
Mặt Thụy Triều Tích lập tức đỏ tới tận mang tai, oán trách nói: “Ưm….ngươi…không được làm càn.” Nhưng Bạch Nhược Hiên đã che miệng của nàng lại, ngăn chặn câu nói kế tiếp, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng, rồi tìm tới chiếc lưỡi thơm tho kia, quấn lấy nó, không ngừng mút vào.
Tay của Thụy Triều Tích siết chặt, dùng hai tay giữ chặt y phục của Bạch Nhược Hiên. Nụ hôn của Bạch Nhược Hiên thật dài và ấm áp, da đầu Thụy Triều Tích tê dại, ngón tay không còn cảm giác. Không biết trải qua bao lâu, một nụ hôn sâu cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Nhược Hiên thở hổn hển, nhìn Thụy Triều Tích với đôi mắt đỏ hoe, lại hôn lên khóe môi nàng rồi ngã xuống giường.
“Thực xin lỗi.” Bạch Nhược Hiên che mặt đầy mồ hôi, yếu ớt nói: “Quận chúa, thực xin lỗi, ta không thể nào khống chế được mình.”
Thụy Triều Tích thấy nàng ấy đã bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, mừng rỡ nói: “Hóa ra là phương pháp này thật sự có hiệu quả.” Nàng xoay người ngồi dậy, nhìn sắc mặt hồng nhuận của Bạch Nhược Hiên, cười nói: “Nhược Hiên, ngươi nghỉ ngơi một lát, ta đi hỏi Tần cô nương xem có y phục để thay không?”
Bạch Nhược Hiên vừa mở mắt ra đã thấy Thụy Triều Tích đã sửa soạn lại y phục đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, sau đó liền hiểu ra, khóe miệng liền cong lên, trong lòng thầm nghĩ: ‘Quận chúa quả thực rất ngốc, nhưng mà cách này quả thật dùng được.’
Ngay sau đó, Thụy Triều Tích mang theo y phục quay trở về, y phục thực sự rất cũ, nhưng rất sạch sẽ. Bạch Nhược Hiên đã quen với việc mặc cẩm y tơ lụa nhưng nàng cũng không bài trừ vải lanh thô, hào phóng mặc vào người.
Thụy Triều Tích giúp nàng buộc lại vạt áo, cười nói: “Y phục của mấy người họ đều là của nữ, đây là quần áo đã dùng của tài công, ngươi mặc tạm trước, ngày mai lên bờ chúng ta đi mua một bộ mới.”
Bạch Nhược Hiên kéo Thụy Triều Tích qua, ôm nàng vào trong lòng, hỏi: “Quận chúa, dáng vẻ vừa rồi của ta trông rất đáng sợ, đúng không?”
Thụy Triều Tích lắc đầu, vòng tay qua thắt lưng nàng, cười nói: “Không hề đáng sợ. Nhưng mà, giống như một con khỉ thiếu kiên nhẫn.”
Bạch Nhược Hiên gãi gãi mũi nàng, ghé sát vào lỗ tai nàng nhẹ nhàng nói: “Đâu có gì lạ đâu. Quận chúa là người dụ dỗ ta trước. Chờ khi ta khỏe lại, phu quân của nàng sẽ không nhân từ như ngày hôm nay nữa đâu.”
“Làm càn!” Thụy Triều Tích khẽ nhéo phần thịt mềm mại trên eo nàng ấy, ngượng ngùng đỏ mặt.
Bạch Nhược Hiên khẽ cười, Thụy Triều Tích có thể cảm thấy rõ ràng cơ thể nàng ấy run lên vì cười, ngẩng đầu nhìn đối phương, nói: “Trước tiên đừng cười, ngươi vẫn còn nợ ta một lời giải thích.”
Bạch Nhược Hiên biết nàng đang nói gì, cúi đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng thật sự nghiêm túc, một lúc lâu sau dời mắt nhìn sang chỗ khác, nói: “Ta không muốn nàng vì ta mà phải gặp nguy hiểm, chỉ cần nàng bình an, ta mới có động lực để tiếp tục sống. Quận chúa, nàng có biết không? Kể từ khi nàng rời đi, mỗi ngày trôi qua đối với ta đều là một ngày chịu dày vò, nhưng mỗi khi nghĩ đến nàng thì cảm giác dày vò ấy lại biến thành khát vọng sống sót. Ta muốn gặp lại nàng, cho nên cực khổ cũng không dập tắt được khát vọng sống của ta, Ngũ Thạch Tán không thể, địa lao cũng không thể, đau khổ lại càng không thể.”
“Ngốc.” Thụy Triều Tích không nói nên lời, gục đầu lên vai Bạch Nhược Hiên lau nước mắt, Bạch Nhược Hiên liền khẽ hôn lên tóc nàng. Một lúc lâu sau hai người vẫn cứ như vậy, dù không nói một lời, đó là một loại hạnh phúc thầm lặng.
Đột nhiên, thân thuyền rung chuyển dữ dội, có tiếng gõ cửa vang lên: “Thụy tỷ tỷ, mau ra đây!”
Điều đầu tiên hai người nghĩ đến chính là bị đám người Lạc Thủy sơn trang tấn công, vội vàng lao ra khoang thuyền, nhìn thấy Ngọc Như Nhan đang đứng ngoài cửa với nụ cười vui vẻ, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đi theo ta.” Ngọc Như Nhan không nhiều lời, dẫn theo hai người họ lên mạn thuyền.
Trời vừa hừng sáng, phóng tầm mắt nhìn ra xa, mọi thứ vẫn đang chìm trong sương mù.
Thân thuyền vẫn đang lắc lư, Bạch Nhược Hiên ôm Thụy Triều Tích vào trong lòng, mơ hồ nhìn thấy hòn đảo cách đó không xa đang chìm xuống, không khỏi hỏi: “Đó là hòn đảo của Lạc Thủy sơn trang?”
Câu hỏi này của nàng không chờ được đáp án vì khi nghe thấy tiếng khóc của Lạc Dật Băng thì cũng đã biết được đáp án, thầm nghĩ: ‘Quả nhiên là ác giả ác báo.’
Đứng trên mũi tàu, Hoắc Diễm nhìn cả một hòn đảo vỡ thành nhiều mảnh lớn, lần lượt chìm xuống đáy hồ. Bà ấy khẽ thở dài nói: “Nơi này mọi chuyện đã xong, lập tức quay về Nam Hỏa Môn.” Tần Dục thấp giọng đáp ứng, đi phân phó tài công giương buồm xuất phát.
Bạch Nhược Hiên bước đến bên cạnh Lạc Dật Băng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, dịu dàng nói: “Lạc muội muội, từ nay về sau ta với Triều Tích sẽ là người thân của muội.”
Lạc Dật Băng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng, cuối cùng nhào vào lòng nàng bật khóc, một lần nữa trút bỏ nội tâm đau khổ, cũng liên quan đến tình cảm gia đình và tình yêu, nàng khóc vô cùng thương tâm, dường như chứa đựng một chút xa cách. Có lẽ tâm sự của cô nương này cũng nên biến mất theo hòn đảo kia mà thôi.
Thụy Triều Tích đứng bên cạnh Bạch Nhược Hiên, nàng vô cùng ngưỡng mộ cô gái nhỏ này, nữ tử có thể chống lại quy tắc của gia tộc mình quả thực hiếm gặp. Nàng khẽ xoa đầu Lạc Dật Băng, nhẹ nhàng nói: “Bạch đại ca của muội nói đúng, sau này chúng ta là thân nhân của muội. Muội cũng đã trưởng thành, sau hôm nay đừng để bản thân dễ dàng rơi nước mắt như vậy nữa, biết không?”
Lạc Dật Băng sững sờ nhìn Thụy Triều Tích, nhẹ nhàng gật đầu.
Bạch Thanh thở dài nói: “Nghĩ trăm phương ngàn kể nhiều năm như vậy, không chỉ là giấc mộng của Hoàng Lương, mà còn là nhà tan cửa nát. Băng nhi, sau này muội cùng ta tới sống ở Vô U Cốc, chuyện giang hồ cũng không cần bận tâm nữa.”
Chuyện giang hồ không nên bận tâm, đây là những gì Thụy Triều Tích nghĩ. Nàng lấy khăn tay ra đưa cho Lạc Dật Băng, nói: “Sau này chúng ta sẽ không lo lắng về chuyện giang hồ nữa. Nếu ở Vô U Cốc cảm thấy chán, muội có thể tới Ung Đô tìm chúng ta.”