Trong phòng ánh nến lập lòe, bên trong màn trướng ánh sáng mờ ảo.
Bạch Nhược Hiên dựng cái gối đầu thẳng đứng lên sau đó ngồi dựa vào, Thụy Triều Tích tách hai chân ra, nửa quỳ trên giường. Dưới thân hai người là đệm chăn mềm mại được làm từ satanh* thượng đẳng, là thứ chỉ có hoàng thân quốc thích mới có tư cách dùng.
*Satanh hay vải satanh, vải satin là loại vải đặc trưng bởi bề mặt ngoài bóng còn bề mặt trong khá nhám. Vật liệu dệt satanh là lụa, nylon hoặc polyester, mặc dù một số người quan niệm satanh chỉ làm từ lụa.
“Tư thế này sẽ không làm tổn thương đến bảo bảo a.“ Bạch Nhược Hiên kéo tay Thụy Triều Tích khoác lên vai mình, nghiêng đầu ngậm bầu mềm mại trước ngực của nàng ấy, vừa nhẹ nhàng cạp cắn, vừa hút mạnh từng đợt. Tay nàng đồng thời thâm nhập, chôn trong nơi tư mật giữa hai chân Quận chúa.
Thụy Triều Tích ấn hai tay lên vai Bạch Nhược Hiên, nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo, phối hợp cùng động tác của Quận mã của nàng. Nàng cắn môi, động một chút lại dừng nghỉ mệt một chút, sau lại ôm chặt Bạch Nhược Hiên, đem sức nặng đều đè trên người Quận mã.
Bạch Nhược Hiên ôn nhu thổi hơi bên tai nàng: “Để ta giúp nàng tới.“
Ngón tay thon dài hữu lực, mỗi lần đều kích thích đúng chỗ mẫn cảm nhất. Cơ thể Thụy Triều tích mềm oặt như muốn hóa thành một bãi nước.
Nàng cúi đầu rên rỉ, âm thanh ngọt ngào làm Bạch Nhược Hiên phấn chấn, muốn ngừng cũng không được.
Người ta nói đôi tay của người mình yêu luôn có ma lực lớn nhất. Đây là sự thật mà không có đôi tình nhân nào phủ nhận được.
Một buổi tối say lòng người nhất định là một buổi tối dài nhất, cũng là buổi tối mà các đôi tình nhân yêu thích nhất. Vì trong buổi tối đó linh hồn của ta và ngươi có thể hòa quyện, có thể hoán đổi cho nhau, có thể hưởng thụ vui vẻ nhất trần đời, có thể trao hết thương nhớ, cũng có thể nói những lời yêu thương bình đạm nhất. Một buổi tối như vậy, sao lại không đẹp cho được?
Sau mười tháng thụ thai, vào ngày tám tháng mười năm đó, Thụy Triều Tích thuận lợi sinh ra một đôi long phụng thai*, lần lượt đặt tên là Bạch Tử Hành và Bạch Tử Lang. Tử Hành là ca ca, Tử Lang là muội muội, mà Bạch Tử Diễm cũng đã gần được ba tuổi rồi, cuối cùng, gia tộc Bạch gia con cháu đơn bạc cũng đã có người thừa kế rồi.
*Long phụng thai: là cách nói 1 cặp sinh đôi gồm 1 trai 1 gái ở thời cổ đại.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Đã đến tháng ba, muôn hoa đua nở, cảnh xuân vừa đẹp.
“Mẫu thân, có phải a ba hôm nay sẽ đi chơi túc cầu* không?“ Bạch Tử Hành nay đã sáu tuổi kéo kéo ống tay áo của Thụy Triều Tích, hé ra khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, hai mắt mong chờ tỏa sáng.
*Túc cầu: đá bóng
Thụy Triều Tích hơi thở dài, nói: “Hành nhi, ngươi không phải là muốn đi theo đó chứ?“
Bạch Tử Hành còn thật sự gật đầu, nói: “A ba đá túc cầu lợi hại như vậy, phu tử còn muốn kém xa.“
Thụy Triều Tích thật bất bắc dĩ, ba đứa nhỏ này rất sùng bái Bạch Nhược Hiên, đặc biệt là Bạch Tử Hành.
Thực tế cũng không thể trách mấy đứa nhỏ được, muốn trách thì phải trách Bạch Nhược Hiên mới đúng. Ở phương diện vui chơi, nàng ấy hầu như cái gì cũng biết, môn nào cũng giỏi. Gì mà lắc xúc xắc, đấu dế, dạy vẹt nói, … nhất là đá túc cầu, quan trọng là nàng ấy còn biểu diễn trò dùng một ngón tay chẻ đôi viên gạch trước mặt bọn nhỏ. Như vậy, muốn bọn nhỏ không sùng bái nàng ấy cũng khó.
Nếu Bạch Nhược Hiên đã sắm vai cha hiền, nàng đành sắm vai mẹ nghiêm vậy, cho nên, bọn nhỏ rất kính trọng người làm mẫu thân là nàng, nhưng cũng sẽ thích đi theo phụ thân chơi đùa ầm ĩ.
Loại tình huống này làm cho Thụy Triều Tích nhớ đến ba tỷ đệ Ngọc gia.
Đang nghĩ ngợi, làm sao để từ chối Bạch Tử Hành, Bạch Tử Diễm mang theo Bạch Tử Lang chạy vào. Bọn nhỏ đứa kéo trái, đứa kéo phải, cùng đồng thanh nói: “Mẫu thân, chúng ta đi tìm a ba đi.“
Thụy Triều Tích hít sâu một hơi, rốt cuộc lại thỏa hiệp.
Trong ba đứa nhỏ, Bạch Tử Lang là điềm đạm, yên tĩnh nhất. Cũng không biết vì sao con bé không thích nói chuyện. Cho nên, chỉ cần Bạch Tử Lang mở miệng, Thụy Triều Tích cơ bản sẽ chiều theo con bé. Bởi vì số lần con bé mở miệng xin không nhiều lắm. Nàng nhớ rõ có một lần, Bạch Tử Diễm, Bạch Tử Hành đều được Bạch Nhược Hiên tặng cho một con búp bê gỗ do nàng ấy tự tay khắc, còn Bạch Tử Lang vì phát sốt phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nên không có được búp bê gỗ.
Thực ra Bạch Nhược Hiên khắc đến ba con, chỉ là muốn chờ con bé khỏi bệnh rồi sẽ tặng cho con bé, nào biết Bạch Tử Lang nhìn thấy ca ca, tỷ tỷ đều có búp bê gỗ chỉ mình không có thì lại không kêu rên một tiếng, chỉ trốn trong ổ chăn im lặng khóc. Thụy Triều Tích khi phát hiện chuyện này, đau lòng không chịu được, không thèm để ý Bạch Nhược Hiên mấy ngày liền, cũng từ chuyện này nàng cũng biết rõ ràng tính cách của đứa con út này.
Nơi tổ chức đá túc cầu là một sân cỏ lớn, bốn phía đã sớm vây đầy người.
Người dân Ung Đô rất thích đá túc cầu, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần có quả cầu thì đa số đều biết đá cả hai chân.
Bạch Nhược Hiên năm nay muốn thắng được giải thưởng năm ngàn lượng bạc của giải túc cầu nên đã mang theo đội ngũ của nàng tham gia, cũng đại thắng ba trận rồi.
Đương nhiên, phủ Quận mã không có thiếu tiền. Bạch Nhược Hiên chỉ muốn dùng bạc thắng được mở một lớp học nhỏ, thỉnh về hai tiên sinh dạy học, dạy miễn phí cho con cái những người nghèo khó, cùng cực mà thôi. Vừa có thể rèn luyện thân thể, vừa kiếm được tiền… một mũi tên trúng hai con nhạn, vì cái gì mà không làm chứ?
Hồng Chúc, Hồng Ngọc giữ Bạch Tử Diễm và Bạch Tử Hành, còn Thụy Triều Tích giữ Bạch Tử Lang, mới đi qua thì đám người tự động nhường đường, đứng ở nơi có tầm nhìn tốt nhất để xem cầu.
Quan viên chủ trì hội đá cầu thấy Thụy Triều Tích tới, vội vàng tiến tới nghênh đón, cười nói: “Quận chúa mang theo tiểu thư, công tử đến xem cầu à, thật là vinh hạnh của hạ quan.“
Vừa dứt lời, hai gia đình đẩy đám người ra, một thiếu phụ dẫn theo hai đứa nhỏ chậm rãi đi tới.
Thụy Triều Tích mỉm cười gật đầu chào: “Biểu tẩu* cũng tới xem cầu à?“
*Biểu tẩu: chị dâu họ ( vợ của anh họ )
Người đến không phải ai xa lạ, chính là cháu dâu của ông ngoại Hạ Bá Ích của Bạch Nhược Hiên, là vợ của Hạ Thế Thư. Hai đứa bé kia hiển nhiên chính là hai đứa con trai của Hạ Thế Thư rồi.
Trận đấu trên sân đang đến đoạn gây cấn. Bạch Tử Hành đột nhiên vỗ tay kêu to: “A ba thật là lợi hại!“
Thụy Triều Tích híp mắt nhìn lại, Bạch Nhược Hiên đang bay giữa không trung, dùng chiêu ‘Đảo quải kim câu’*. Đúng là có chút lợi hại. Nàng ngồi xổm xuống mỉm cười hỏi Bạch Tử Lang: “Lang nhi, a ba có lợi hại không?“
*Nguyên văn : 倒挂金钩 : Hán việt ‘Đảo quải kim câu‘, đại khái là mẻ bay người lên đá ngược trái cầu đi. Copy nguyên cụm này lên google là thấy được hình.
Bạch Tử Lang gật đầu, không nói thêm lời nào.
Thụy Triều Tích nhìn đôi mắt trong trẻo của Bạch Tử Lang, trái tim đều muốn tan ra, nàng nhẹ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Lang nhi, có phải không thích nói chuyện với mẫu thân hay không?“
Bạch Tử Lang lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
Thụy Triều Tích nói: “Nếu không phải, ngươi liền lớn tiếng cổ cũ cho a ba có được không?“
Bạch Tử Lang cắn môi, nắm chặt tay, nghĩ nghĩ, liền gật đầu.
Ánh mặt trời thật ấm áp, Thụy Triều Tích cùng biểu tẩu im lặng đứng phía sau nhìn năm đứa nhỏ lớn tiếng hô gào ‘a ba cố lên’, hình ảnh như vậy thật đẹp.
Bạch Tử Lang tuy vẫn có chút câu nệ, nhưng vẫn cố lớn tiếng cổ vũ, Thụy Triều Tích nhìn thật vừa lòng. Mà Bạch Tử Diễm tuy chỉ lớn hơn đệ đệ, muội muội có hai tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, Thụy Triều Tích vô cùng vừa ý. Bạch Tử Hành thì có chút nghịch ngợm hiếu động, nhưng cũng rất thông minh, cũng biết nghe lời, Thụy Triều Tích cũng rất vừa lòng. ( Lời editor : Con của nàng, nàng đương nhiên vừa lòng )
Duy nhất không vừa lòng chính là cái người tên Bạch Nhược Hiên đang mồ hôi đầm đìa giữa sân kia, bởi vì thể nào khi về nhà, nàng ấy cũng sẽ đòi tắm uyên ương cho bằng được.
Cũng không phải nàng không muốn, chính là ban ngày ban mặt lại đi tắm uyên ương, cảm thấy có chút ngượng nghịu.
Bạch Nhược Hiên dẫn dắt đội ngũ quả nhiên lại thắng. Trận đấu vừa chấm dứt, nàng và Hạ Thế Thư liền chạy vội lại đây.
Hạ Thế Thư mỗi tay ôm một đứa nhỏ, đắc ý nói: “Con trai, cha con có lợi hại không?“
Đạt được câu trả lời vừa ý, hắn quay qua khiêu khích Bạch Nhược Hiên, nói: “Biểu đệ*, ngươi cũng không được bất công, phải ôm một lúc ba đứa nha.“
*Biểu đệ: em họ (con trai)
Bạch Nhược Hiên cho hắn một cái liếc mắt, đặt Bạch Tử Hành lên đầu vai, mỗi tay ôm một đứa con gái, đắc ý nói: “Thế nào?“
Bạch Tử Hành thè lưỡi, cười hì hì nói: “Biểu thúc*, ta có tỷ tỷ, cũng có muội muội, ngươi chừng nào thì thúc cũng cho hai vị biểu ca của ta thêm một muội muội nha?“
*Biểu thúc: Ông bác họ.
Bạch Nhược Hiên nhịn không được cười khúc khích, nói: “Hành nhi, những lời này là ai dạy cho ngươi đó?“
Bạch Tử Hành đáp: “Không có ai dạy hết á.“
Hạ Thế Thư buông hai đứa con trai xuống, bế Bạch Tử Hành giơ lên cao, cười nói: “Hành nhi không cần lo lắng thay biểu thúc nha, biểu thúc cam đoan, không lâu nữa ngươi sẽ có biểu muội* thôi.“
*Biểu muội: em họ ( con gái )
Trăng sáng, ít sao, trong nhà riêng của Bạch Nhược Hiên, tiếng nói tiếng cười không ngớt.
Trên lầu là sân nhà lộ thiên, Bạch Nhược Hiên nằm trên sàn nhà, nghiêng đầu nhìn Thụy Triều Tích cũng đang nằm bên cạnh, cười nói: “Hôm nay Lang nhi biểu hiện làm ta có chút bất ngờ.“
Thụy Triều Tích nói: “Nói như thế nào đây, xem như là ta gián tiếp bức bách con bé đó.“
Nàng nghiêng người, lấy tay chống đầu, nói tiếp: “Ngươi nói Lang nhi vì sao lại không thích nói chuyện như vậy nhỉ?“
Bạch Nhược Hiên cười trả lời: “Mỗi người một tính cách thôi. Ta còn nhớ rõ Ngọc Thanh Thu tiền bối cũng không thích nói nhiều, cũng là một người rất lợi hại đó thôi.“
Thụy Triều Tích nói: “Nhưng mà ta muốn con bé nói nhiều với ta một chút. Hành nhi cả ngày gây sự nghịch ngợm nhưng cũng tốt. Diễm nhi tư văn hữu lễ*, có cốt cách quý phái. Lang nhi cái gì cũng tốt, tư chất cũng là tốt nhất, chính là nói quá ít, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng giống một bà cụ non.“
*Nguyên văn : 斯文有礼 : Là thành ngữ nói về người nhã nhặn, lịch sự và dịu dàng
Bạch Nhược Hiên ngồi dậy, nhìn Bạch Tử Hành, Bạch Tử Diễm và Bạch Tử Lang đang chơi đùa cùng nhau ở xa xa, nói: “Sau này ta sẽ chú ý hơn, đem con bé ra ngoài chơi nhiều chút, xem có thể cải thiện tính tình này hay không.“
Thụy Triều Tích cũng ngồi dậy, nàng vẫy tay gọi bọn nhỏ lại.
Bạch Nhược Hiên cầm tay Bạch Tử Lang, cười nói: “Lang nhi, có phải ở đây chơi không vui hay không?“
Bạch Tử Lang lắc đầu.
Bạch Nhược Hiên nói: “Sau này đừng chỉ gật đầu và lắc đầu nữa, cùng a ba nói chuyện nhiều chút có được không?“
Bạch Tử Lang cắn môi không nói lời nào.
Bạch Nhược Hiên nói: “Như vầy đi, ngày mai cha sẽ bắt đầu truyền thụ ngươi cùng Hành nhi võ nghệ, ngươi nếu như muốn học thì phải cùng cha mẹ nói chuyện, nếu không thì sẽ không được học nha.“
Bạch Tử Diễm từ năm sáu tuổi đã được Bạch Nhược Hiên dạy cho võ công, nàng biết Bạch Tử Lang mỗi lần thấy nàng dạy Bạch Tử Diễm võ nghệ đều vô cùng thích xem, nàng đoán Lang nhi khả năng cao là rất thích học võ công. Nếu từ phương diện này tiến công, hẳn sẽ thành công thôi.
Bạch Tử Lang trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: “A ba, Lang nhi muốn học.“
Thụy Triều Tích nhoẻn miệng cười, cười đẹp như đóa hoa nở rộ tháng ba*.
*Tháng ba là ngay giữa mùa xuân, là lúc hoa nở đẹp nhất.
Bạch Nhược Hiên bế Bạch Tử Lang lên cao, cọ cọ cái trán của con bé, cười nói: “Lang nhi, cha mẹ đều thích ngươi mở miệng nói chuyện, cười nhiều một chút, nguơi có thể đáp ứng cha hay không?“
Bạch Tử Lang nói: “Con sẽ cố.“
Thụy Triều Tích nắm tay Bạch Tử Diễm và Bạch Tử Hành, cúi đầu nói: “Diễm nhi, Hành nhi, các ngươi có thích nhìn muội muội nói nhiều, cười nhiều hay không?“
“Dạ thích. “
Thụy Triều Tích nhìn bé con trong lòng Bạch Nhược Hiên, nói : “Ca ca, tỷ tỷ cũng thích Lang nhi nói chuyện cùng cười nhiều chút nè, Lang nhi sau này nói chiều, cười nhiều một chút nha?“
Mọi ánh mắt đều tập trung vào Bạch Tử Lang, nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.
Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích nhìn nhau cười, đồng thời ngẩng đầu nhìn trăng ngày rằm.
Trăng tròn vành vạnh, gia đình đoàn tụ, tình yêu ngọt ngào hòa quyện, đó là những thứ các nàng thích nhất hiện tại. Mà may thay, các nàng có thể nắm giữ những hạnh phúc này trong tay.
Toàn văn hoàn.
***Lời của tác giả: Kết thúc rồi, cảm ơn mọi người. Văn viết không tốt lắm, mọi người xem như đọc tiêu khiển là được.
Có những lời cổ vũ của mọi người tôi mới có động lực để viết tiếp, tuy rằng tôi là người thích sự im lặng, nhưng mà cũng hi vọng các vị xem qua văn của tôi có thể để lại chút lời phê bình và đề nghị. Đương nhiên, tôi cũng không miễn cưỡng mọi người phải làm chuyện mình không thích, làm điều mình thích là được rồi.
Bộ truyện “Mấy độ xuân phong ấm áp“ vẫn còn tiếp, các vị có hứng thú có thể đi xem xem.
Đông Phương Ngọc
…………………