“Hai người các ngươi… Muốn làm loạn ở đây à…” Tiểu thúc nhìn cách ăn mặc của hai người họ và Bạch Mạt, la đến muốn hụt hơi.
“Hai vị đại nhân, cầu xin các vị cứu Hổ Tử.”
“Đại nương, thỉnh người đứng lên… Nếu từ đầu nhi tử ngươi không trộm ngọc thì đã không có chuyện gì…”
“Đúng!” Tử Hề quát to.
“Đúng cái gì đúng! Cách giải quyết của ngươi như thế nào?”
“Ngươi biết được rồi, cần ta tới đi làm cái gì…”
“Cái đầu nhỏ thông minh của ngươi dùng để chỉnh ta đúng không! Hừ…” Nữ nhân này nói xong, Bạch Mạt hô to về phía vị công tử trên tay đang cầm cây quạt giấy phía xa: “Vị tiểu gia, người muốn tìm ngọc ở đâu?”
Vị tiểu gia mỉm cười, thu lại cây quạt giấy nhàn nhã giơ lên: “Tất cả dừng tay…” Sau đó cầm cây quạt lên đập thật mạnh xuống bàn tạo ra một tiếng lớn, hít một hơi rồi nói: “Nghe lời nói của vị công tử này… Xem ra là có thể giúp ta tìm ra viên ngọc?”
Bạch Mạt nói với giọng kinh ngạc “Ai da…”“Có sao? Chẳng lẽ không phải ý ta nói ngươi là nhân mệnh thiên quan thể tự tìm sao?”
“Hả…?” Vị thiếu gia nói với giọng điệu khó nghe, sau đó xụ mặt: “Vậy ngươi chính là cố ý muốn quấy rối.”
“Đúng đúng đúng! Chính là tới quấy rối, này… Bọn họ hai người này là muốn đến quấy rối!” Tiểu thúc chạy nhanh phụ họa.
Tử Hề hung hăng trừng mắt liếc nhìn tiểu thúc, đang muốn tiến lên, Bạch Mạt đã đặt tay lên bã vai của nàng, biết được ý tứ, liền chỉ hừ một cái.
“Không tìm được ra ngọc… Còn phải xem ta có thể tìm ra tên trộm đó hay không nữa.”
Cây quạt lại lần nữa bị mở ra: “Trêu chọc tiểu gia ta! Được! Nếu ngươi tìm được tên trộm kia… Ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu tìm không ra… Hừ… Ta khiến cho các ngươi mở mang tầm mắt!”
“Xem ra ngươi cũng là rất có địa vị, nói như vậy huynh đệ hai người ta vì cái mạng nhỏ cũng nên thử một lần…” Đã biết Tử Hề có khả năng dùng độc nên Bạch Mạt cũng không run sợ nhưng lời hắn nói nhắc nhở nàng rằng ở thời đại cũ, bậc quyền thế nắm quyền sinh sát trong tay, nếu không quyền không thế sẽ dễ bị khi dễ, về sau mình nên ngẫm lại, nhưng mà hiện tại vẫn là nghiên cứu mọi chuyện trước mắt: “Ngọc này ngươi mất đã bao lâu rồi?”
“Chưa tới nửa ngày.”.
“Vị đại ca này xưng hô như thế nào?”
“Hỏi cái này làm gì?” Người đàn ông lạnh lùng đáp lời.
“Hỏi ngươi thì phải trả lời, sao nói nhảm nhiều vậy!” Tiểu gia giương cây quạt lên, gia đinh xung quanh hắn như hổ rình mồi liền nhìn chằm chằm người đàn ông.
“Chu tiểu nhân… Chu Song Hỉ…”
“Chu Song Hỉ, gần đầy có rất nhiều nhà giàu sao?.”
“Nhà giàu đều ở trong thành kia, làm sao lại ở ở nông thôn này săn thú kiếm sống qua ngày.”
“Đi đến thành kia rồi về trong vòng nửa ngày được không?”
“Tự nhiên không được!”
“Được… Vậy ngươi vì sao một mực chắc chắn cho là Hổ Tử trộm ngọc?”
“Ta tới chỗ này thu thuế đất, thấy tên này đến vay tiền! Đồ vật một hồi còn ở đâu, sau đó liền không thấy tăm hơi, đến nơi tìm đều không thấy, không phải hắn trộm ngọc còn có thể chân dài tự mình chạy đi à!”
Người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, đa số cũng đều cảm thấy đại khái chính là Hổ Tử.
“Ta không trộm!” Hổ Tử đã sớm từ trên mặt đất bò dậy, mặt mũi bầm dập, ho khan vài tiếng gọi mẫu thân.
“Ngươi từng nói Hổ Tử không thể đền nổi viên ngọc này!”
“Đúng rồi, ngươi xem, tiền khám bệnh hắn còn không có thì làm sao mà đền ngọc cho bổn gia!”
“Nếu ngươi nhận định là hắn trộm, Hổ Tử cũng không thể thoát khỏi mắt các người, cũng không thể đến thành, nếu không bán đi, ngọc tự nhiên còn ở hắn chỗ đó, ngươi có từng kêu hắn lấy ra”
“Không có… Cho dù ta có kêu hắn cũng sẽ không làm! Tiểu tử này quả thực quá cứng đầu mà!”
“Hừ! Ngươi không nói sao lại biết hắn không muốn? Hay chính là ngươi vốn biết được ngọc không hề ở chỗ của hắn, ngươi mới có thể nói như thế… Hắn nói như thế nào vẫn là cháu trai của ngươi, như thế vội vã muốn đem hắn đánh chết… Ngươi thực là..tốt quá đi”
Những người vây xem cũng đều thay đổi giọng điệu, nói Song Hỉ vốn là không phải người tốt.
Chu Song Hỉ nhìn mọi người chỉ trỏ, lại xem sắc mặt tiểu gia, liền chạy nhanh giải thích nói: “Gia! Đừng nghe hắn nói bậy, chứng cứ đều do hắn đoán mò!”
Bạch Mạt trấn định và nói: “Ta đoán mò cái gì? Ta có nói ngươi là người trộm ngọc sao?”
“Ngươi tuy chưa nói, nhưng chính là ý tứ đó!”
“Hừ, ngươi sai rồi, ta đúng thật là không có ý đó…” Bạch Mạt cũng là một bên nói một bên quan sát dò hỏi xung quanh, suy luận một hồi rồi phát hiện ra manh mối… “Chu Song Hỉ… nhi tử nhà ngươi đâu”
“Ngươi lại muốn làm gì! Ai đều biết được Tường Nhi nhà ta mới không đến hai tuổi! Ngươi làm bậy như vậy coi chừng ta không tha mạng cho ngươi!”
Cây quạt nhẹ lay động: “Tiểu gia ta không vội, …đưa cho ta cái ghế nào.”
“Bạch Mạt ngươi rốt cuộc tính bày trò gì!” Tử Hề cảm thấy Bạch Mạt rất có năng lực, vừa rồi xem đến mức kích động! Nhưng lúc này sao liền…
Bạch Mạt ngược lại cười vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn vị tiểu gia ý vị thâm trường hạ mi mắt, khép lại cây quạt sâu kín cọ vào cằm của mình…
“Không đến hai tuổi thì sẽ có bộ dáng đi lại thế nào…”
“Cái gì! Tường Nhi vân còn nhỏ, ngươi nếu làm nó sợ hãi sẽ như thế nào!”
“Yên tâm, ta từ trước đến nay rất dịu dàng…” Nói xong còn nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tử Hề, chọc đến Tử Hề ghét bỏ né tránh: “Đem Tường Nhi của nhà ngươi ôm lại đây đi.”
Chu Song Hỉ tức giận nhìn Bạch Mạt, chính là không nhúc nhích.
“A tráng…” Nghe được tiểu gia uy hiếp, Chu Song Hỉ mới không tình nguyện về phòng ôm nhi tử.
Lúc này Bạch Mạt cũng không nhàn rỗi, tìm kiếm thứ gì trong bao quần…
Không chốc lát sau, Chu Song Hỉ ôm nhi tử ra, mới đầu hài tử nhìn đến nhiều người như vậy còn có chút sợ, ôm cổ cha trộm nhìn bốn phía. Lúc này khoé miệng Bạch Mạt nhẹ nhàng hướng tiểu gia phía trước tung ra một viên ngọc bội, đó là của Vận Linh, lần trước đã đưa cho nàng, Bạch Mạt cảm thấy xác thực là rất xinh đẹp liền vẫn luôn đeo trên mình, không nghĩ tới hiện tại lại có thể thấy được công dụng của nó. Ngọc bội rơi xuống đất, Chu Song Hỉ thay đổi sắc mặt, hài tử trong lòng ngực phấn khích vội vã muốn xuống dưới nhưng lại bị Chu Song Hỉ gắt gao ôm lại, càng không cho xuống dưới, hài tử càng dùng sức giãy giụa. Tất cả mọi người bình tĩnh nhìn…
“Chu Song Hỉ, Tường Nhi muốn xuống dưới chơi, sao ngươi không bỏ ra?”
Mà hắn tựa như vẫn chưa nghe được, gắt gao ôm hài tử… Hài tử có tính tình ham chơi, khóc náo loạn lên, muốn xuống dưới.
“Chu Song Hỉ…” Tiểu gia cất tiếng gọi, bọn gia đinh bày ra trận hình lần nữa nhìn chằm chằm hắn.
Hắn bất lực quỳ trên mặt đất buông hài tử ra, Tường Nhi xuống đất liền ngừng khóc nháo, vui vẻ chạy tới ngọc bội đã ném của Bạch Mạt, nắm lên ngọc bội lập tức lại chạy về trước mặt cha, duỗi tay nhỏ muốn đem ngọc bội cho hắn, cái miệng nhỏ còn không ngừng mà la hét: “Cha, Tường Nhi ăn… Tường Nhi ăn… Tường Nhi muốn ăn…”
“Này! Tiểu hài tử đang hỏi ông đưa cho nó ăn cái gì kìa !” Tử Hề hô.
Nhìn xem bốn phía, Chu Song Hỉ gian nan từ trong lòng ngực móc từ trong khăn ra mấy viên tiểu đường, Tường Nhi chạy nhanh đem ngọc bội nhét vào trong tay cha đổi một khối đường, sau đó vui vẻ ăn…
“Chân tướng chỉ có một! Tuy ngươi không dám trộm tiểu ngọc này, nhưng nếu tiểu Tường Nhi là người không hiểu biết, dưới tình huống nhặt ngọc cho ngươi, lòng tham quấy phá! Ngươi sẽ đem ngọc giấu đi! Nhặt tức là không trộm, đây là lý do vì sao ở ta luôn mãi truy vấn nhưng ngươi có thể tự biện minh mà không lộ ra sơ hơ. Vốn chỉ là một viên ngọc, vị tiểu gia kia có thể sẽ không để trong lòng, nhưng Hổ Tử xuất hiện vừa lúc lại đụng phải xà tâm trong ngươi! Mượn tay tiểu gia hại chết mẫu tử hai người bọn họ, dẹp bỏ điều phiền toái, danh chính ngôn thuận lấy đồng ruộng và nhà ở bọn họ! Lại thêm Hổ Tử căn bản không có khả năng bồi thường ngọc… Chu Song Hỉ à, Chu Song Hỉ… Ta nói mà không phải sao?”
“Không phải! Không phải! Không phải! Ngươi… Ngươi làm trò Tường Nhi là tiểu hài tử tò mò nên tất nhiên sẽ đi nhặt để chơi mà thôi…”
“Nhặt được chơi đùa? Tiểu Tường Nhi không chơi mà tìm ngươi đổi đường ăn!” Bạch Mạt trực tiếp cắt lời làm Chu Song Hỉ cuối cùng cũng giãy giụa, nàng tiến lên cầm hai khối đường trên tay hắn ngồi xổm vừa vặn trước mắt tiểu hài tử “Tiểu Tường Nhi, mau xem tỷ… Khụ khụ… Mau xem trên tay ca ca có bao nhiêu khối đường?”
Tường Nhi Khiếp đảm nhìn Bạch Mạt nhưng lại thắng không nổi sự mê hoặc của mấy viên đường: “…Hai cái!” Tiểu Tường Nhi chớp mắt to tròn nói.
“Nếu ca ca ăn một viên, còn dư lại mấy viên đâu?”
Nhìn Bạch Mạt ăn một khối như vậy nên sốt ruột chạy nhanh duỗi tay đi lấy một khối còn lại, ủy khuất nói: “Một cái…… Tường Nhi ăn!”
Bạch Mạt chờ tiểu Tường Nhi ăn đường xong mới nói đến: “Tiểu Tường Nhi, tổng cộng lại ngươi đã nhặt bao nhiêu cục đá như vừa nãy? Nói cho ca ca, ca ca bảo cha đem hết đường cho ngươi ăn có được hay không?”
Tiểu Tường Nhi nghe xong thì ánh mắt thèm mà nhìn đường trên tay cha, không giống Bạch Mạt, mặt khác lại xem sắc mặt Chu Song Hỉ.
“Hừ!” Tiểu gia kia hừ Chu Song Hỉ như muốn ngăn cản.
“Hai cái…” Sau đó duỗi tay chỉ vào trong phòng: “Cục đá… Tường Nhi nhặt…” Tiểu hài tử sẽ không gạt người, nói ra tội của cha.
Chu Song Hỉ không còn có cái gì để nói, nhanh chóng quỳ xuống không ngừng dập đầu, thanh âm cùng thân thể đều không thể kiềm chế mà run rẩy: “Gia tha mạng! Gia tha mạng! Tiểu nhân nhất thời lòng tham! Ngọc… Ngọc còn ở! Ta lập tức cho ngài lấy! Cầu gia tha mạng…”
Mọi người cũng không thể tin được, mọi chuyện đột nhiên lại như thế này…
“Động thủ…” Mở cây quạt, nhàn nhã nói, bọn gia đinh sắp sửa tiến lên, Hổ Tử và Bạch Mạt lại đồng loạt hô thanh “Từ từ.”
Bạch Mạt ngạc nhiên nhìn Hổ Tử gian nan đi đến phía trước Chu Song Hỉ rồi quỳ xuống: “Gia, cầu ngài buông tha Song Hỉ thúc! Cầu ngài xin thương xót, tiểu Tường Nhi còn nhỏ như vậy, nhà hắn cũng có mình Song Hỉ thúc chèo chống, nếu đã không có cha… Không có cha…” Đôi mắt Hổ Tử đỏ lên không nói thêm gì nữa, chỉ là ngốc nghếch không ngừng dập đầu phía trước Lăng Chu Song Hỉ và kêu lên: “Cầu gia xin thương xót buông tha Song Hỉ thúc… Cầu gia xin thương xót buông tha Song Hỉ thúc… Nếu ngài muốn hết giận có thể đánh Hổ Tử, Hổ Tử còn chịu được… Cầu gia xin thương xót buông tha Song Hỉ thúc…”
Tử Hề vẫn là như vậy, dẫm lên khinh công rơi xuống phía trước Hổ Tử chuẩn bị tư thế đánh nhau: “Ta xem các ngươi ai dám động thủ!”