Chương 58: “Khí cụ khuấy trộn”
Ban đêm, Bạch Mạt tắm rửa xong trở về phòng thì thấy Vận Linh đang ngồi trước thư án nhìn nàng, chuẩn bị cho nàng ba cuốn truyện thành ngữ, Bạch Mạt đầy đắc ý chạy chầm chậm đến ngồi xuống cạnh Vận Linh.
“Đa tạ…” Vận Linh bỏ sách xuống, nhìn Bạch Mạt ôn nhu nói.
Câu nói này lại khiến Bạch Mạt thấy ngượng ngùng: “Ài, đa tạ gì chứ?… Giữa chúng ta không cần khách sáo vậy đâu!”
“Bạch Mạt, vừa rồi…ngươi có ý gì…” Vận Linh do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn hỏi.
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Vận Linh, Bạch Mạt chỉ cảm thấy lòng căng thẳng, trong nháy mắt kia trong đầu đấu tranh cực nhanh: thổ lộ, trông vẻ mặt nàng hiện tại, hơn phân nửa là thời cơ vẫn chưa chín muồi, bị từ chối không nói, nhưng loại cấm kỵ này, một khi nàng sinh lòng phòng bị thì càng khó xuống tay! Không thổ lộ, trừ giới tính ra thì còn lại đều là ưu thế, mưa dầm thấm lâu, ngoài mặt rõ ràng chỉ cần nhẫn nhịn một chút thì tỉ lệ thành công cao hơn nhiều rồi.
Âm thầm cắn răng, diễn kịch phải diễn cho trót, trước tiên Bạch Mạt làm bộ suy nghĩ một lát, sau đó bừng tỉnh nói: “Ngươi đang nói chuyện khi nãy ta hôn mặt ngươi ấy à? Đó là chúc phúc, hơn nữa khi nãy ngươi đáng yêu chết được, vốn dĩ chỉ định dùng tay nhéo phát, nhưng nghĩ lại, ta huy động lực lượng đến vậy để chúc mừng sinh thần ngươi, lại là thân phận phò mã, một khi thân mật như vậy, truyền ra ngoài cũng có thể thu hút tai mắt một số người, dù gì thì nữ nhân với nhau ngươi cũng đâu phải chịu thiệt, sao nào, có phải thấy ta rất thông minh không? Ha ha ha…” Sau cùng còn bổ sung thêm tràng cười khô khốc, Bạch Mạt cho rằng như vậy chắc cũng che đậy được cho qua chuyện rồi.
“Vậy thì tốt, chỉ là giữa nữ nhân với nhau cũng không thể quá thân mật…” Vận Linh rốt cuộc cảm thấy đáng lý ra phải vậy.
“Ô… ý ngươi là… giữa nữ nhân với nhau còn có thể có chuyện gì? Tư tưởng của ngươi tiến bộ đấy! Thật không nhìn ra nha!” Bạch Mạt mở to mắt hiếu kỳ nhìn Vận Linh.
“Ngươi đâu có nghĩ như vậy, biết nhiều quá cũng không tốt cho ngươi…”
“Ai da, có gì không tốt chứ, ngươi xem ta cũng đâu phải loại người cổ hủ gì, nào nào nào, mau nói ta nghe. Ai! Ta nhớ ra rồi, ngày đó ta bị lừa ra ngoài…”
“Đừng có làm loạn…” Nói rồi lại cầm quyển truyện thành ngữ lên nhìn, trông như lại lơ đẹp Bạch Mạt.
“Cổ quái! Hừ…” Vỗ vỗ mông, Bạch Mạt dù bận tối mặt vẫn ung dung dịch lên giường, nhìn chằm chằm bóng lưng đẹp đẽ của Vận Linh, lúc này mất mát mới có cơ hội dâng trào trong lòng, nhưng cũng may ban nãy bản thân không có kích động. Mà theo những gì nàng nói khi nãy thì hình như việc nàng biết cũng không ít đâu, thấy quen rồi sẽ thành chuyện tự nhiên! Tức khắc Bạch Mạt cảm thấy lòng tin tăng vọt, quyết tâm không ngừng cố gắng!
Ngày hôm sau, từ sớm Bạch Mạt đã đi đến tửu lâu kia, bánh được nướng từ bếp lò đặc biệt lần này chỉ đơn giản hai chữ hoàn mỹ, báo hiệu quán lại sắp có thể cho ra món mới, cộng thêm thành công của yến tiệc sinh thần hôm qua, tâm tình của Bạch Mạt quả thực không tồi, vậy là đích thân làm thêm vài cái bánh của tân triều làm vật biếu, cũng tiện phổ biến ra…
Công việc tự do ổn định, đối tượng thầm mến cận kề một bên, Bạch Mạt vô cùng mãn nguyện với một ngày như vầy.
Mà phủ công chúa lại nghênh đón một đạo *khẩu dụ của Hoàng thượng, công công trong phủ lo lắng cháy ruột cháy gan dọn dẹp đồ đạc cùng hộ vệ hồi cung, Vận Linh tuân thánh mệnh, thu dọn châu báu nữ trang, nhân lúc trời chưa sáng thay sang y phục nam, lệnh xe ngựa và hộ vệ mang châu báu nữ trang đi trước một bước, sau đó bản thân và Hề Nhân lại đến tửu lâu tự túc kia.
*Khẩu dụ: “Khẩu dụ” là từ cũ, trước đây trong thời phong kiến, nhiều mệnh lệnh của nhà vua truyền xuống khồng dùng văn bản mà trực tiếp truyền miệng, hoặc gián tiếp sai các văn thần, võ tướng truyền đạt đến người có trách nhiệm thi hành.
“Đại hiệp!”
“Hề Nhân cô nương, cô lại đến chuẩn bị điểm tâm ngọt hồi phủ đấy à? Đến thật đúng lúc, *lão bản vừa mới lên lầu rồi, để ta đi gói cho cô…”
*Lão bản: chủ quán
“Không cần không cần! Ta là đến tìm phò mã.”
“Lão bản đang nghiên cứu món mới, nghiêm cấm cấp bậc như ta đi vào, không bằng… cô tự đi xem đi. Sau bếp số hai.”
“Được, vậy làm việc của ngươi đi” Nói rồi Hề Nhân dẫn một vị công chúa mặt ngọc tiến về phía sau bếp.
Lúc này bảng gỗ đánh dấu bếp số hai còn treo trên cửa, trên đó viết cấm đi vào, Hề Nhân đặt tay lên cửa, đang định gọi to: “Phò…”, ai biết được cửa không có then cài, vừa dùng sức, cả người Hề Nhân đã trực tiếp lao vào trong, lảo đảo hai bước mới đứng vững lại.
Bạch Mạt bị tiếng động đột ngột dọa hết hồn một phen, nhìn thấy người đến: “Vận Linh!”, Bạch Mạt đang giơ “khí cụ khuấy trộn” trong tay kinh ngạc hô.
Vừa rồi Vận Linh còn ôn nhu máy môi định mở miệng, tầm mắt lại bị đồ vật không ngừng bị khuấy động trong tay Bạch Mạt hấp dẫn, chỉ là không quá một khắc sau, vì không ngừng khuấy khiến bơ chảy ra làm lộ vẻ bề ngoài, Vận Linh lạnh mặt, trước ngày đại hôn hỉ bà bà cũng cho nàng một tập tranh về chuyện vợ chồng, tuy chưa xem kỹ, nhưng cũng nhận ra vật không sạch sẽ kia, lại nhìn đến tay kia của Bạch Mạt đang ôm một thau đồng đầy bơ, không khó để đoán được nàng đang làm gì! Lại nghĩ đến hôm qua mình đưa miếng bánh kia vào miệng, Vận Linh nheo nheo đôi mắt ánh lên vẻ hung hăng đi qua!
Bạch Mạt còn đang mải mê ngắm bộ dáng mặc nam trang anh tuấn đã lâu không thấy của Vận Linh, đột nhiên cảm thấy gáy lành lạnh mới chú ý đến ánh mắt như giết người của Vận Linh…đột nhiên quay đầu, quả nhiên! Kẻ đáng chết không chết như mình đang giơ một cái YG giả dính bơ không ngừng lẳng lơ khuấy khuấy, bởi vì lượng bơ cần đánh quá lớn nên Bạch Mạt lại đem cái YG giả chạy bằng điện do mình thiết kế làm khí cụ khuấy trộn đang dùng!
*P/S: Tụi mình lúc edit đoán có thể YG là một cái vật giống sex toy chạy điện mà Bạch Mạt nhặt được trong toà nhà để đánh trứng
“Hề Nhân, chúng ta đi!”
“A? Ái! Chủ tử! Người đợi ta với!”
“Uy! Vận Linh! Ngươi đợi chút! Ngươi nghe ta nói!”
…
“Chát!”
“Chát! Chủ tử! Người chạy chậm chút!”
“Đại hiệp! Lấy ngựa cho ta”