Chương 64 : Quyết định sáng suốt
“Buổi trưa…”
“Hừm…” Bạch Mạt vội vàng nhét phần bánh bao còn lại vào trong miệng nhai một hồi rồi ném cái giấy dầu đi sau đó phủi phủi tay sạch sẽ, chỉ vào hướng nhà thờ tổ tiên bảo: “Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem.”
Vận Linh liếc mắt nói: “Ăn xong rồi nói chuyện…” Nhưng Vận Linh vẫn hiểu ý của Bạch Mạt, đi về hướng nhà thờ tổ tiên.
“Ừ…” Bạch Mạt nhanh chóng đi theo, còn chưa đi xa đã nhìn thấy càng ngày càng nhiều người đi ngược hướng so với bọn họ, cảm thấy không bình thường Bạch Mạt nhanh chóng giữ một người lại để hỏi: “Sao vậy sư huynh? Huynh không đi bái niên thú nữa sao?”
“Còn bái cái gì nữa, nghe nói niên thú đã bị đạo tặc trộm đi rồi, tặng phẩm của triều đình cũng bị mất, nhóm đại nhân đều đang tức điên lên sai binh lính phong tỏa nơi này rồi, trời ơi ngươi buông ta ra đi, nếu không đi nhanh không cẩn thận sẽ phải ở đại lao qua mùa đông đấy…” Người nọ hất tay Bạch Mạt rồi chạy đi.
Bên ngoài khó có thể nói gì: “Thôi, chúng ta cũng về đi!” Vận Linh gật gật đầu, ba người chỉ có thể quay đầu lại một lần nữa đi thẳng về phủ.
“Chậc chậc, mấy người đó che giấu tốt như vậy thật sự không tầm thường đâu, giữa ban ngày ban mặt còn chưa nói ở trên đường đến nhà thờ tổ lại nhiều người như vậy, các người nghĩ hắn ta trộm được từ bao giờ? Đúng rồi Đông Vi, hôm đó ngươi còn giữ đồ đạc không?”
“Trả lại chỗ Phò Mã rồi ạ”
“Vậy thì không sao, ít nhất tên trộm kia vẫn phải bôi thuốc, được rồi, xem ra chúng ta nên đợi một ngày, rồi đi xem vòng quanh các y quán…” Quay đầu lại nhìn thấy Vận Linh đang để tay phía trên lò sưởi, theo thói quen xoa xoa tay, Bạch Mạt nở nụ cười: “Vận Linh! Đông rồi chúng ta đi ăn bánh bao đi !”
“Ăn vẫn chưa no sao…?”
“Ta nói đây là cơm chiều được không!” Nói xong Bạch Mạt lại nhìn xung quanh một vòng, nghiêm khắc nói: “Tuy đây chỉ là nơi ở tạm thời, cũng không thể để không đàng hoàng được, ta phái bọn họ trang hoàng lại phủ một chút, còn có người với ngươi…” Nói xong chỉ tay về phía Vận Linh và Đông Vi khỏe mạnh: “Các ngươi cũng phải trợ giúp… Ha ha”. Vì thế dưới sự chỉ dẫn của Bạch Mạt, làm cho tất cả mọi người cảm thấy mùa đông này cũng không tệ lắm.
Ngày thứ hai, lúc rảnh rỗi, Vận Linh đưa Bạch Mạt và hai con chó, theo sau là Đông Vi, đến tửu lâu ở gần y quán tốt nhất Giang Châu, kiếm một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt, rồi ngồi ở đó cả buổi sáng… Bạch Mạt ôm mặt nhìn Vận Linh mặc quần áo nam nhân vô cùng tuấn tú, nhưng nhìn tư thế hiện tại, rõ ràng là nàng muốn ngồi cả ngày, hoặc là… Vài ngày!
“Thất lễ một chút, Vận Linh, chúng ta cứ nhìn chằm chằm một y quán thôi sao?”
“Bây giờ thành đã đóng cửa, một số y quán điều trị không được tốt, người đó tự nhiên sẽ đến đây để tìm một thầy thuốc tốt hơn…”
“Điều này… có lý, nhưng…”
“Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, có thể đi vòng quanh một mình …”
“Thật tốt! Vận Linh, ngươi là một người rất chu đáo … Đệ đệ! Haha … Ngươi muốn ăn bánh hải đường không? Chút nữa ta sẽ mua cho đệ bánh hải đường, Vượng Tài, Tiểu Cường, đi thôi…” Bạch Mạt nhanh chóng cởi dây trói buộc ở chân bàn, nói xong với Vận Linh rồi dắt chó xuống lầu.
Nhìn từ trên xuống, dưới lầu có một người và hai con chó, nhìn chỗ này hoặc sờ chỗ kia, người ăn cũng không quên hai con chó, nhìn bộ dáng ăn chơi trác táng, cho đến khi họ ra khỏi tửu lâu, Bạch Mạt đi xung quanh một lúc trước khi dừng lại, lợi dụng khoảng trống trong việc cho chó ăn, đặt tinh dầu mà tối hỏi xin Vận Linh vào mũi của Vượng Tài và Tiểu Cường, sau đó cô bịt tai chúng lại. lẩm bẩm một hồi: “Ta huấn luyện ngươi hơn nửa tháng, lần này ta xem thử các ngươi có ngửi thấy mùi không, nếu tìm được buổi tối cho các ngươi ăn canh xương lớn!” Bạch Mạt vỗ vỗ tay. để thu hút sự chú ý của con chó, và sau đó lắc tinh dầu, ra lệnh, “Tìm kiếm!”
Chỉ riêng trò này, hai chú chó đã chơi hơn nửa tháng, và như mọi khi, chúng bắt đầu hưng phấn lôi kéo Bạch Mạt đi…….
Đi tới đi lui, Bạch Mạt được kéo đến một phủ đệ rất đẹp được kiểm soát ra vào chặt chẽ, nhưng đẹp đến mức có chút gì đó quen thuộc… Đang giữ chặt Vượng Tài và Tiểu Cừng muốn tiến xa hơn, Bạch Mạt đột nhiên nhớ ra, đây không phải là nơi mà Hoàn Thư đã ép buộc cô đến đô đốc phủ sao! Nhưng trước khi Bạch Mạt có thể suy nghĩ về điều đó, Vượng Tài và Tiểu Cường đã kêu lên hai lần, lại chạy tới hướng của một người khác.
Không thuận theo sức nắm giữ của Bạch Mạt, sau khi lảo đảo hai bước, Bạch Mạt bị kéo lại nên phải chạy, nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của hai con chó, đương nhiên Bạch Mạt sẽ không ngăn cản, đại khái là đã đi theo một thời gian, bọn chúng dừng lại ở cửa sau của một tiểu viện, càng sủa hưng phấn hơn. Bạch Mạt đứng lặng người suy nghĩ một lúc, theo mấy nha phủ từ nhà thờ tổ đến nơi này gần như là phải đi qua phủ đô đốc. Có thể hắn ta ghét sự bắt giữ của Hoàn Thủ Đức đối với hắn, vì vậy hắn ở đó một lúc, để lại một mùi hơi nồng, khiến Vượng Tài và Tiểu Cường có phản ứng. Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán, Bạch Mạt chỉ có thể ra lệnh khác với một câu nói ngắn gọn: “Tìm kiếm đi!”. Vương Tài to lớn không nhúc nhích, hài lòng muốn cô thưởng, còn Tiểu Cường nhỏ hơn lại phấn khích chạy, một tay kéo hai sợi dây, bọn chúng cùng nhau di chuyển thì cô có thể giữ, nhưng chỉ có một con kéo khiến sợi dây buông ra khỏi tay do ít ma sát hơn, Tiểu Cường phấn khởi chui vào một cái lỗ ở góc tường, Bạch Mạt trợn tròn mắt, nhưng một lúc
sau, tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Cường phát ra, tiếng kêu ngày càng dồn dập hơn, Bạch Mạt kéo Vượng Tài sang một bên đi trốn, ngay sau đó lại thấy Tiểu Cường lao ra khỏi lỗ, lao về hướng cô, nhưng rõ ràng một chân sau bị khập khiễng, lúc chạm đất hét lên một tiếng, đợi một hồi cũng không thấy tiểu viện mở cửa, Bạch Mạt dẫn Vượng Tài vội vã rời đi…
Trong lúc đi, Bạch Mạt cũng không quên quan sát xung quanh, chẳng qua Tiểu Cường vẫn lợi hại hơn cô, khi bước ra khỏi con đường này, nó khập khiễng bước ra khỏi góc, đi thẳng tới chỗ cô rồi mới ngồi xuống liếm láp cái chân sau bị thương của mình, bế Tiểu Cường lên. Bạch Mạt nhìn trời, đứng đó một lúc, cô đi đến tiệm rèn lần trước và tiệm gỗ…
Mãi cho đến khi trời tối, Bạch Mạt mới vội vàng trở lại quán, chắc chắn người vẫn ở đó, bình tĩnh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía cửa ra vào của y quán.
“Hộc hộc… Vận… Vận Linh, bánh… bánh hải đường!” Bạch Mạt ngồi xuống một chút, thở hổn hển, lấy từ ngực ra túi bánh hải đường,”Còn nóng…”
“Sao ngươi lại chạy vội như vậy?” Vận Linh trực tiếp đẩy tách trà của mình lên.
Bạch Mạt thấy động tác này của cô, mừng rỡ sắp bay lên trời rồi, sau khi nhấp một ngụm trà, Bạch Mạt nói: “Ta sợ bánh hải đường bị lạnh…” Cô vội vàng mở chiếc túi vải bạt ra, Chiếc bánh thơm ngọt ngào ngạt lộ ra, đưa thẳng vào miệng Vận Linh.
Vận Linh không chút do dự, cô ấy ngoảnh mặt làm ngơ trước những ham muốn háo hức và những ánh mắt ghê tởm xung quanh mình, cắn một miếng nhỏ và nhai mà không nói một lời.
Đương nhiên Bạch Mạt cũng chú ý tới người khác, hiện tại bắt hai người đều mặc quần áo nam, trong lòng cười thầm nghĩ, cho dù không phải nam, nhưng đều là nữ, lý do giống nhau, nhưng vẫn có một loại đùa giỡn khiến bọn họ đều vui “Này ~ Vận Linh, ngươi có biết ta vừa đi dạo ở đâu không?”
“Đâu?”
“Còn nhớ cái lò sưởi cầm tay mà ta đưa cho ngươi hôm qua không? Bên ngoài của nó do một người lạ mặt ở Giang Châu làm. Mọi người gọi hắn là Mộc sư phó. Hắn có tay nghề rất đỉnh… Không… Hắn cũng có thể thích tạo ra một số ý tưởng kỳ quặc. Ngươi cũng biết ta rất tốt vừa rồi đi ngang qua lại nhịn không được ở lại xem một vài thứ cùng hắn, ngươi xem… ” Nói xong Bạch Mạt mở bàn tay vừa cầm bánh hải đường ra cùng với lòng bàn tay còn lại, cô lại nói tiếp: “Bàn tay đỏ hỏn, chỗ này còn hỏng, nhưng vui lắm!”
“Người lớn như vậy mà còn giống như một đứa trẻ…”
Bạch Mạt bị giọng điệu cưng chiều của Vận Linh làm dịu đi, nóng lòng muốn đi lên cọ hai cái đầu lại với nhau, cố ép xuống, sau đó nhướng mày rất hung hăng nói: “Không còn sớm, ngươi còn canh ở đây đến bao giờ? ”
“Ngươi muốn về thì chúng ta trở về…” Vận Linh cười nhẹ với Bạch Mạt.
Lúc này Bạch Mạt đã bị mê hoặc bởi lời nói nhẹ nhàng của Vận Linh, bất giác đứng lên muốn hướng về phía Vận Linh, nhưng đột nhiên lại chú ý tới Đông Vi ở phía sau lưng, trong lòng chợt bị một một chậu nước lạnh dội xuống.
“Sự dịu dàng của Vận Linh chỉ có thể dành cho Đông Vi, để cho thánh thượng xem, mà không phải…”
“Sao vậy?”
“Hả? Không phải, khụ… Ta đang suy nghĩ phương pháp, chúng ta cứ cố ngồi ở đây không bằng trực tiếp đến y quán… Nếu không chúng ta ăn bữa tối tại đây rồi quay về đi, tên đó sẽ không trực tiếp đến y quán lớn nhất này nhanh như vậy đâu…”
“Được…”
Bữa ăn này Bạch Mạt giống như đang nhai sáp, cô không biết mình đang ăn cái gì, tinh thần lên xuống thất thường, vừa rồi cô suýt chút nữa đã hạ quyết tâm tỏ tình, nhưng kết quả vẫn bị chặn lại…
“Vượng Tài cùng Tiểu Cường đâu?”
“Ơ! Đi vội, ta quên mất hai đứa ở chỗ của Mộc sư phó rồi!”
“Không sao! Hôm khác đến lấy về……”
“Hừm …” Mặc dù đã đáp ứng, nhưng Bạch Mạt chỉ nghe được hai chữ, ‘Không sao …’ Như là uống một viên thuốc trấn an, Bạch Mạt đột nhiên cảm thấy cả người đều trầm mặc, sau đó ngẩng đầu nhìn Vận Linh duyên dáng đang ăn tối, và một câu tự nhiên chợt lóe lên trong đầu cô ‘Mọi sự đến và đi trong cuộc sống đều là duyên phận, không cần phải cưỡng cầu’
Đúng, thành thật mà nói, khoảng thời gian này, cô đã tự mình làm rất nhiều thứ, nàng ấy thông minh như vậy chắc chắn sẽ nhận ra. Có lẽ, khi mọi việc ở đây hoàn thành, cô sẽ nói chuyện thật tốt với Vận Linh, bất kể thế nào kết thúc ra sao ít nhất nó sẽ không ảnh hưởng nhiều đến Vận Linh, nếu nàng ấy muốn tìm thấy hạnh phúc của mình, vậy thì cô sẽ tiếp tục du sơn ngoạn thủy phiêu bạt chân trời góc bể cũng không tồi.
“Ăn xong chưa?” Thấy Vận Linh đặt đũa xuống, Bạch Mạt vội vàng đút hết phần cơm còn lại trong bát vào miệng, ngay sau đó đứng dậy nhai nuốt, “Đi thôi…”
“Ừ…”
Hai người đi trả tiền rồi đi khỏi tửu lâu, khi trở về phủ thì trăng đã lên trên cao nên cả hai đều đi tắm rửa và đi ngủ, cuối cùng Bạch Mạt cũng có thể ôm nàng vào lòng với niềm vui, sự nâng niu và âu yếm, và khi cô thì thầm, cô trộm hôn lên sụn vành tai của nàng và cuối cùng chìm vào giấc ngủ từ từ trong sự lưu luyến ôm hôn…
Trưởng thành đó là mặc kệ có bỏ dược hay không, nhưng tới thời điểm thì chính bản thân đưa ra được lựa chọn, cho dù chỉ có thể xin lỗi đối phương.
Vừa nhắm mắt mở mắt, ngày tháng trôi qua, không xác định được có phải là Vượng Tài và Tiểu Cường đoán đúng hay không, cũng có thể là không muốn bứt dây động rừng, Vận Linh lựa chọn tiếp tục đến tửu lâu để canh gác, điều này cũng cho Bạch Mạt thời gian một mình đi làm một cái túi đeo ở thắt lưng để có thể dễ dàng lấy ra các món đồ kỳ dị. Cô đã đi lấy những thứ đã mua vào ngày hôm qua. Sau khi cho tất cả vào túi, Bạch Mạt quay trở lại tửu lâu, sau đó ngồi xuống như nhà ảo thuật, ngồi đối diện Vận Linh, Bạch Mạt có thể dễ dàng lấy ra những món đồ dùng bằng gỗ mới lạ từ túi ở thắt lưng, chẳng hạn như dây quấn, ổ khóa,… chỉ để giết thời gian với Vận Linh.
Thật sự là Bạch Mạt không thể ngồi yên, Vận Linh giống như một lão sư có thể ôm đủ thứ, cứ thế ngồi đợi đã là ngày thứ ba, rốt cuộc cũng xuất hiện một bệnh nhân tương tự, Bạch Mạt nhanh chóng cất sự hứng thú đi, những đồ dùng đó đã được cất vào túi ở thắt lưng, khi cả ba người rời khỏi y viện, để giảm bớt sai sót, Vận Linh liền yêu cầu Đông Vi bắt đầu bí mật theo dõi, để lại dấu vết cho Vận Linh và Bạch Mạt, là những người không hiểu võ thuật có thể đuổi theo.