Cận Thanh Hủ không biết mình bắt đầu thích Lâm Quan từ khi nào.
Kể từ khi cô sinh ra, mẹ cô đã dùng cô để kiếm được rất nhiều tiền ở chỗ Cận Ngạn, rồi biến mất không rõ tung tích.
Cận Ngạn cũng đã tự mình là xét nghiệm quan hệ cha con, sau đó lén nuôi cô trong viện phúc lợi của một người bạn.
Từ nhỏ Cận Thanh Hủ đã thông minh và nhạy bén, cũng trưởng thành từ rất sớm, cô biết được thân thế thật sự của mình từ chỗ viện trưởng.
Một đứa con ngoài giá thú không thể lộ diện.
Vào năm cô 12 tuổi, cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Năm 2016, vợ của Cận Ngạn quả thật mắc chứng ung thư phổi. Năm 2018, Cận Ngạn đưa cô đến Cận trạch.
Ngày đó đến mà không hề báo trước đối với Cận Thanh Hủ.
Đó là một buổi chiều giữa hè bình thường, Cận Thanh Hủ và một nhóm bạn đang chơi đùa ở con lạch gần trại trẻ mồ côi, nghỉ hè sau khi tốt nghiệp tiểu học không có bài tập về nhà nên bọn chúng hẹn nhau mỗi ngày đến chơi đùa gần trại trẻ mồ côi.
Ánh nắng khiến làn da của bọn trẻ phơi nắng đỏ bừng, nhưng cái mát lạnh của nước suối khiến bọn chúng không muốn tới chỗ bóng cây để tránh nắng.
Lúc này, một cậu nhóc nhỏ hơn từ xa chạy tới: “Chị Thanh Hủ! Chị Thanh Hủ! Viện trưởng bảo chị quay về!”
Hôm nay không phải là ngày Cận Ngạn thường tới để thăm cô, nhưng trong lòng Cận Thanh Hủ lại có chút bất an, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Trở lại trại trẻ mồ côi, viện trưởng gọi cô vào phòng riêng, trong phòng còn có Cận Ngạn.
“Gọi đi, Thanh Hủ.” Viện trưởng mỉm cười xoa đầu cô.
“Ba.” Cận Thanh Hủ khẽ gọi.
Cận Ngạn mỉm cười, nhưng trong nụ cười không có một chút ấm áp nào, giống như đang đối đãi với khách, trong nụ cười vẫn mang sự xa cách.
Cận Ngạn kéo Cận Thanh Hủ về phía mình: “Thanh Hủ, con có đồng ý theo ba về nhà không? Hay con vẫn muốn tiếp tục ở lại đây với viện trưởng Trương?”
Cận Thanh Hủ ngước mắt nhìn về phía viện trưởng Trương, căn bản cô không biết quyết định như thế nào, vì vậy cô đem quyền quyết định này giao lại cho viện trưởng.
“Đi theo ba con đi, có gia đình là điều tốt nhất, Thanh Hủ.” Đương nhiên viện trưởng Trương sẽ khuyên Cận Thanh Hủ về nhà, người lớn càng rõ ràng sự khác biệt giữa trại trẻ mồ côi với nhà họ Cận.
Cứ như vậy Cận Thanh Hủ được đưa về nhà họ Cận.
Trước khi rời đi, có rất nhiều bạn đến tiễn cô, có người hỏi khi nào bọn họ mới có thể gặp lại, Cận Thanh Hủ mơ hồ nói sang năm.
Dù còn nhỏ nhưng cô biết rằng lần này rời đi, đoán chừng sẽ rất khó có thể gặp lại những người bạn này, cho nên cô đã đem tất cả món đồ chơi mà mình yêu thích để lại cho các bạn.
Trước khi trở về nhà họ Cận, Cận Ngạn đã tự mình đến trung tâm mua sắm, mua quần áo mới cùng nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày, xách theo túi lớn túi nhỏ mang về nhà.
“Thanh Hủ, trong nhà còn có một chị gái, tên là Cận Mộc Lan. Khi nhìn thấy chị ấy, con nhất định phải chào hỏi. Sức khỏe của chị ấy không được tốt lắm, con vẫn còn nhỏ, bình thường khi ba không có ở nhà, nhất định con phải nghe lời chị gái. Mẹ của chị gái đã qua đời năm ngoái, con không nên hỏi chị gái về chuyện của mẹ, biết không?” Ngồi ở trên xe Cận Ngạn dặn dò Cận Thanh Hủ: “Ba bận rất nhiều việc, thời gian con ở bên cạnh chị gái sẽ nhiều hơn khi ở với ba, con nhất định phải nghe lời chị, nếu có chỗ nào không hiểu con có thể hỏi chị hoặc có thể nói với ba, ba sẽ mời gia sư cho con. Hơn nữa chị gái con còn có một phòng đánh đàn, căn phòng này cùng với thư phòng của ba, con không được phép tùy tiện ra vào.”
“Con biết rồi, ba.” Cận Thanh Hủ đáp lại, trong lòng khắc ghi quy tắc sinh tồn ở nhà họ Cận.
Không có quy tắc nào kỳ lạ cả, cô chỉ không biết liệu người chị đó có dễ sống chung hay không, liệu đối phương có giống mấy cô chị điêu ngoa ác độc luôn nhắm tới em gái mà mình vẫn xem trên TV hay không.
Cận Thanh Hủ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ phải cãi nhau với người chị gái này, nhưng sự thật khiến cô sửng sốt.
Cận Ngạn dẫn cô đến gặp Cận Mộc Lan, Cận Mộc Lan không quá nhiều bài xích, ngược lại cô ấy còn mỉm cười chào hỏi.
Bất chấp cái nóng thiêu đốt của mùa hè, Cận Mộc Lan vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần dài, bên ngoài có áo vest, giống như một tiểu thư thực sự xuất thân từ một gia đình quý tộc.
Nhìn lại chiếc quần đùi ngắn cũn của mình, mặc dù mỗi bộ quần áo Cận Ngạn mua cho mình cũng đều có giá trị, Cận Thanh Hủ cảm thấy quần áo của mình kém một chút so với Cận Mộc Lan.
Cận Ngạn hẹn hai cô con gái của mình gặp nhau, giới thiệu ngắn gọn, nói vài lời với Cận Mộc Lan rồi lại rời khỏi nhà.
Cận Thanh Hủ vẫn nhìn về hướng Cận Ngạn rời đi, cô cảm thấy bầu không khí trong phòng khách có chút xấu hổ, không dám quay lại nhìn chị gái mình.
“Ông ấy vẫn luôn như vậy, bận rộn ở công ty, rất hiếm khi ở nhà.” Cận Mộc Lan chỉ nghĩ rằng em gái mình cần một người cha.
“Hay là chị đưa em đi tham quan nhé?” Cận Mộc Lan gợi ý, “Sau khi chị uống xong cái này chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo.”
Lúc này Cận Thanh Hủ có chút rụt rè quay đầu nhìn chị gái mình, đối phương đang cầm bát uống thứ nước đen sì giống như coca cola vậy.
“Đây là coca cola sao?” Cận Thanh Hủ cảm thấy Cận Mộc Lan đối với mình không có quá nhiều địch ý, vì thế mạnh dạn hỏi.
Chỉ thấy Cận Mộc Lan mỉm cười, dùng một chiếc thìa nhỏ múc thứ nước đen sì kia rồi đưa cho Cận Thanh Hủ: “Em nếm thử một chút đi.”
Cận Thanh Hủ do dự một lúc, sau đó đưa đầu lưỡi ra liếm chiếc thìa.
Vị đắng đột nhiên tràn ngập khắp miệng cô, cô không nhịn được muốn nhổ ra, Cận Mộc Lan ở bên cạnh che miệng cười lớn.
“Đây căn bản không phải coca cola!” Cận Thanh Hủ nói.
Đắng như vậy sao chị ấy có thể uống được chứ?
“Đây là thuốc Đông y, đồ ngốc.” Cận Mộc Lan mỉm cười giải thích với Cận Thanh Hủ.
Khi Trần Tịnh sinh Cận Mộc Lan, cô bị sinh non, khiến sức khỏe của Cận Mộc Lan vẫn luôn không tốt, hơn nữa, khi còn nhỏ Cận Mộc Lan đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo, ban đầu mọi người nghĩ rằng cô ấy sẽ khỏe hơn theo tuổi tác, nhưng thực tế không khá hơn là mấy.
Vì thế hiện tại mỗi ngày đều phải uống thuốc giúp điều dưỡng thân thể cho Cận Mộc Lan.
Cận Mộc Lan hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình nên sau khi mẹ cô qua đời, ba cô muốn đón Cận Thanh Hủ về nhà, cô cũng đã đồng ý.
Sức khỏe của cô ấy không thích hợp để quản lý công ty, cô ấy cũng không có tham vọng làm việc đó. Nhưng Cận thị là một công ty lớn, cần người thừa kế, bởi vậy nếu có Cận Thanh Hủ tới giúp cô ấy quản lý công ty, cô ấy có thể hoàn toàn theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình rất tốt.
Vì vậy, cô và Cận Ngạn đã đạt được thỏa thuận có thể đưa em gái cô về nhà, nhưng Cận Ngạn không thể can thiệp vào việc học đại học hay chuyên ngành của cô, để Cận Mộc Lan tự mình quyết định.
Vì vậy năm 18 tuổi, Cận Mộc Lan đã được nhận vào Đại học Hải Kiềm ở thành phố này, chuyên ngành biểu diễn âm nhạc. Vì sức khỏe không tốt nên cô ấy không đăng ký ở ký túc, mỗi ngày đều có lái xe đưa đón, hiện giờ đang lúc nghỉ hè, vì thế mỗi ngày cô ấy đều ở nhà.
Cận Mộc Lan uống thuốc xong, trước tiên dẫn Cận Thanh Hủ lên lầu, phòng trong cùng trên tầng hai là phòng của Cận Thanh Hủ, Cận Mộc Lan mở cửa phòng ra: “Đây là phòng ngủ của em. Bên cạnh là phòng ngủ và phòng làm việc của ba, bình thường khi ông ấy làm việc ở nhà em không được làm ồn. Phòng của chị ở tầng ba, chị cũng thích sự yên tĩnh, bình thường nếu không phải thời gian nghỉ ngơi em có thể lên tầng tìm chị.”
Sau đó cô ấy dẫn Cận Thanh Hủ đi xem phòng bếp, phòng ăn và tầng hầm, Cận Thanh Hủ không còn kiềm chế như lúc mới đến, khi gặp chuyện gì mới sẽ hỏi Cận Mộc Lan, Cận Mộc Lan sẽ kiên nhẫn trả lời.
Khi hai người tới sân sau, họ nghe thấy có người gọi Cận Mộc Lan.
Chị Mộc Lan.
Cận Thanh Hủ có thể nghe ra được người này với chị gái có quan hệ rất thân thiết, cô bất giác trốn ở phía sau chị gái.
Lúc đó Lâm Quan giống như một đứa trẻ hoang dã, vui vẻ chạy tới chào hỏi, làm nũng với chị gái, mỗi cử chỉ đều rất đáng yêu.
Giống như một mặt trời nhỏ.
Lâm Quan cũng nhanh chóng chấp nhận cô, mỗi một lần chơi đùa với chị gái cũng sẽ chủ động đẫn cô theo, sợ cô cảm thấy không vui.
Mỗi khi cô ấy đến gặp chị gái, nếu chị gái đang luyện đàn hay không có ở nhà, cô ấy cũng sẽ lôi kéo Cận Thanh Hủ đi chơi với mình.
Vì vậy, nếu hỏi Cận Thanh Hủ thích Lâm Quan từ khi nào thật sự rất khó xác định.
Cận Thanh Hủ trưởng thành sớm cho nên cô biết loại tình cảm này là gì.
Những suy nghĩ của cô gái dần nảy mầm trong lòng, hạt giống mang tên tình yêu đã ẩn giấu trong một nghìn ngày đêm bên nhau, mỗi lần Lâm Quan chủ động nắm tay cô hay đứng ở trước cửa lớp học vẫy tay rồi mỉm cười gọi tên mình.
Khi cô mười bốn tuổi, không khó để xác nhận rằng cô đã yêu Lâm Quan, một người cùng giới tính, dù sao xung quanh cô đã có những người bạn cùng lớp bắt đầu yêu sớm.
Năm mười lăm tuổi, Cận Thanh Hủ vào cấp hai cùng với trường cấp ba, lớp học ở cùng tòa nhà với Lâm Quan, cô không cần phải lẻn từ cấp hai sang cấp ba để nhìn lén Lâm Quan hay mang bữa sáng cho Lâm Quan nữa.
Nhưng Lâm Quan đã là học sinh cuối cấp trung học, thời gian đến gặp mình cũng ít, bình thường cô không chủ động đến gặp Lâm Quan vì sợ làm phiền cô ấy.
Thỉnh thoảng cô giả vờ lơ đãng đi ngang qua lớp Lâm Quan, có lúc nhìn thấy Lâm Quan đang làm bài, có lúc lại thấy Lâm Quan nằm gục trên bàn ngủ gật, nếu Lâm Quan tình cờ nhìn thấy cô sẽ vui vẻ chào hỏi, sau đó cô ấy sẽ chạy ra khỏi lớp học hỏi xem sao Cận Thanh Hủ lại lên đây.
Mà Cận Thanh Hủ đều trả lời: “Nhà vệ sinh ở tầng dưới nhiều người, em chỉ có thể lên đây thôi.”
Ngay cả Cận Mộc Lan cũng nhận thấy em gái mình có gì đó khác thường, cô ấy hỏi xem có phải em gái đã có người mình thích hay không.
Mấy năm nay quan hệ giữa Cận Thanh Hủ và Cận Mộc Lan cũng không tệ lắm, cũng không có bất cứ điều gì phải giấu giếm, cô nói cho Cận Mộc Lan biết chuyện mình thích Lâm Quan.
Không ngờ Cận Mộc Lan lại có vẻ hiểu rõ, còn nói mình đã sớm nhìn ra, còn nói sẽ giúp đỡ Cận Thanh Hủ âm thầm tác hợp hai người.
Cận Thanh Hủ dự định sẽ tỏ tình với Lâm Quan sau kỳ thi tuyển sinh đại học của Lâm Quan, vẫn còn một năm nữa, cô vốn tưởng rằng một năm này cũng sẽ yên ổn trôi qua giống như một năm trước.
Nhưng mọi chuyện không bao giờ diễn ra như mong đợi.
Ngày hôm đó là một buổi tối yên bình, Cận Thanh Hủ ngoan ngoãn ở trong phòng học ôn tập tới tối muộn, vừa bắt đầu thu dọn cặp sách thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn chạy lên trên lầu, đợi Lâm Quan về nhà như thường lệ.
Lâm Quan đang trò chuyện với Cận Thanh Hủ như thường lệ, cô giả vờ thản nhiên hỏi: “Sinh nhật chị gái em sắp đến rồi.” “Ừm…” Cận Thanh Hủ đếm số ngày trong đầu, “Nếu không nhầm là ngày 16 tháng sau.”
“Gần đây chị gái em có đặc biệt thích món quà nào không?”
“Chị ấy… Ngoại trừ luyện đàn dường như không có gì khác.” Cận Thanh Hủ nghĩ nghĩ, cảm thấy bình thường chị gái ở nhà, ngoại trừ thời gian chơi với mình và Lâm Quan, trên cơ bản đều cùng gia sư luyện đàn, không cho người khác quấy rầy.
“Em nói xem nếu chị tặng chị ấy một cây đàn điện tử thì thế nào?” Lâm Quan hỏi: “Không phải trong nhà có đàn dương cầm rồi sao? Điều này không cần thiết.” Cận Thanh Hủ cười nhạt.
“Vốn dĩ chị muốn gấp một nghìn con hạc giấy cho chị ấy, nhưng chị cảm thấy nếu tặng cho chị ấy một nghìn con hạc giấy không tốt lắm, hay lại tặng cái khác.” Lâm Quan thở dài, “Chị đã gấp được sáu trăm con rồi.”
Trong lòng Cận Thanh Hủ hiện lên một tia nghi ngờ, bạn tốt có cần gấp một nghìn con hạc giấy không? Trước kia cô chưa từng thấy Lâm Quan tốn nhiều công sức chuẩn bị quà cho chị gái như vậy.
“Sao lại gấp hạc giấy? Giống như đang yêu vậy, sến sẩm quá.” Cận Thanh Hủ cười nói đùa, nhưng giây tiếp theo khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quan rốt cuộc cô không thể cười nổi nữa.
“Rõ ràng như vậy sao?” Mặt Lâm Quan đỏ bừng, thăm dò hỏi.
“Chị…” Thế giới của Cận Thanh Hủ giống như sắp sụp đổ, nói năng có chút lộn xộn.
“Chị thích chị gái của em?” Cận Thanh Hủ cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, run rẩy hỏi.
“Rõ ràng như vậy sao?” Lâm Quan mỉm cười, sau đó nhào lên lưng Cận Thanh Hủ: “Em cũng đừng nói cho chị em biết nhé.”
Cận Thanh Hủ không còn ủng hộ Lâm Quan như trước nữa.