Lần này Dương Gia Lợi còn kinh ngạc hơn lần trước khi nhìn thấy tôi, tôi chỉ biết cười ngượng nghịu.
Cô ấy là người lên tiếng trước để tôi đỡ mất tự nhiên: “Cậu cần gì à?”
“Ừ, tôi muốn lấy cái chăn, tôi muốn sang phòng khách ngủ.”
“Sao thế?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô ấy, tôi chợt hiểu rằng mình bất lực thế nào: “Tôi…” Tôi chưa nói hết câu, cô ấy đã mở rộng cửa ra: “Vào đi!”
Tôi ngồi lại trên giường của cô ấy, thẫn thờ nhìn xuống sàn nhà, mọi chuyện hôm nay thật sự là quá tải với tôi.
“Không phải cậu nói rằng tôi có chuyện gì cũng có thể nói với cậu sao?” Cô ấy chăm chú nhìn tôi nói: “Vậy cậu có chuyện gì cũng có thể nói với tôi.”
“Sao có thể giống nhau được.”
“Sao lại không thể giống nhau?” Dương Gia Lợi mà tôi biết dường như đã trở lại, trở lại thành Dương Gia Lợi mà tôi từng quen thuộc, người luôn có thể thuyết phục tôi chỉ bằng vài ba câu.
Tôi ngẩng đầu, cô ấy chờ đợi tôi với ánh mắt kiên định.
Tôi đặt tay lên đầu gối và xoa nhẹ: “Vương Chân Y đã hôn tôi.”
Dương Gia Lại hơi hé miệng, rõ ràng là nhất thời không tiêu hóa được tin tức này: “Cậu cảm thấy… hai người tiến triển quá nhanh sao?”
“Không có cái gì gọi là tiến triển cả!” Tôi tức giận đập mạnh xuống nệm lò xo: “Bọn tôi không yêu nhau.”
“Tôi cho rằng… Ồ…” Dương Gia Lợi ho khan mấy tiếng, sau đó nói: “Thế nên, cậu ấy đơn phương thích cậu.”
Tôi không lên tiếng, cô ấy coi đây như là ngầm thừa nhận.
“Cậu thích cậu ấy không?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn Dương Gia Lợi đang cố gắng đóng vai một người bạn tốt một cách thành thạo. Cô ấy muốn khuyên bảo tôi, muốn giúp tôi làm rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng câu hỏi của cô ấy khiến tôi cảm thấy đau đớn và khó chịu.
Tôi thích cô ấy mà, Dương Gia Lợi.
Tôi cúi đầu: “Tôi không biết.”
Dương Gia Lợi nghiêng đầu hỏi: “Làm sao cậu biết bản thân thích nữ giới?”
“Gì cơ?” Tôi không ngờ tới câu hỏi này, tôi nghĩ vẻ mặt của mình lúc này chắc chắn là rất ngu ngốc, bởi vì Dương Gia Lợi vừa cười vừa trèo lên giường, ôm lấy gối ôm, giống như muốn giải xóa bớt ngượng ngùng của mình: “Phụ nữ với nhau thân mật một chút cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, đúng không?”
“Ờ…”
“Ví dụ như, chúng ta cũng rất thân mà!” Cô ấy lại nghiêng người đụng vào bả vai tôi: “Sao cậu không nói cậu thích tôi?”
“Ha ha.” Tôi cười to: “Dương Gia Lợi, tôi thích cậu ư?”
“Cậu thích tôi à?” Cô ấy cũng cười: “Này, tôi đang nghiêm túc hỏi cậu đấy! Sao các cậu lại biết mình thích nữ giới?”
“Ha ha… Chỉ là biết vậy thôi!” Tôi cười không ngớt, cười đến khom cả người, như thể Dương Gia Lợi đang nói chuyện tiếu lâm buồn cười nhất vậy.
“Cậu nói ví dụ đi.”
Tôi ngồi thẳng người, nhìn dáng vẻ nghiêm túc khẽ cau mày của Dương Gia Lợi, dường như quay lại thời cấp ba của chúng tôi, khi cô cắn đầu bút làm toán trông thật dễ thương.
Dương Gia Lợi dựa sát lại gần tôi vì muốn tôi nhìn cô ấy, và nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Khoảng cách gần như vậy, tôi có thể nhìn thấy rõ đôi môi hơi khô của cô ấy. Cô ấy bĩu môi tỏ vẻ nghi ngờ. Có lẽ chính cô ấy cũng không phát hiện bản thân lại có những hành động nhỏ đáng yêu như này.
“Tiểu Kim, cậu nói đi mà!”
Tôi vít cổ Dương Gia Lợi, đôi mắt tròn xoe của cô ấy ngây ra nhìn tôi. Tôi từ từ cúi xuống gần miệng cô ấy, áp môi mình lên môi cô ấy, rồi nhanh chóng lùi lại.
“Chính là như vậy đó.” Tôi nói với giọng khô khan, giọng tôi không giống chính mình chút nào.
“Chính là như vậy sao?” Dương Gia Lợi ngơ ngác, trông không có vẻ gì là khiếp sợ hay khó chịu.
Tốt lắm.
“Chuyện này rất đơn giản!” Tôi đứng lên: “Cậu xem, chúng ta vừa rồi hôn nhau đều không có cảm giác đúng không? Nếu cậu thích nữ giới thì cậu sẽ có cảm giác với hành động này!”
“Nếu thích nam giới như cậu thì sẽ cảm thấy hôn nữ giới giống như, giống như hôn người thân, như uống nước trong ly thôi!”
“Được rồi! Chúc ngủ ngon!” Tôi chạy vọt tới cửa, tôi phải rời khỏi đây, phải nhanh chóng ra khỏi đây.
“Tiểu Kim à, cậu chờ một chút.”
Tôi liền sững sờ. Dương Gia Lợi muốn nói gì với tôi? Cô ấy nhận thấy tôi rất kỳ lạ sao? Không, tôi không thể trốn chạy được.
“Cậu còn chưa cầm chăn,”
Tôi hít sâu một hơi, quay người lại, vẻ mặt như thể “Ôi chao, sao mình bất cẩn thế chứ”.
Dương Gia Lợi đứng dậy lấy một chiếc chăn bông nhỏ trong tủ ra, chiếc chăn che hết mặt cô ấy, may mà cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt của tôi.
“Chúc ngủ ngon!”