Xe dừng trước cửa biệt thự của Dương Gia Lợi.
“Cậu mau trở về đi thôi!”
Vương Chân Y không vội trả lời, mà chỉ nhìn tôi, vẻ mặt trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng tôi biết rõ, cảm xúc dâng trào trong mắt cô ấy giống như muốn thiêu đốt tôi.
Tôi nắm chốt mở cửa xe, quay đầu lại, lúng búng nói: “Vậy tôi đi đây.”
“Ừ, khi nào về đến nhà tôi sẽ báo với cậu một tiếng.” Vương Chân Y nói với giọng kìm nén cảm xúc, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hoảng hốt khi nhận ra điều này.
Tôi đã xuống xe nhưng cô ấy vẫn không có ý định nổ máy xe.
“Sao cậu còn ở đây?” Tôi gõ cửa xe.
“Chờ cậu vào nhà!” Vương Chân Y kéo cửa sổ xuống, nói như thể lẽ đương nhiên.
“Được rồi, tôi vào nhà đây.”
Trong đầu tôi toàn là những lời của Vương Chân Y, và thái độ hiện giờ của tôi đối với cô ấy.
Điều này có nghĩa là gì? Vương Chân Y đã nói gì nhỉ? Tôi đã dao động sao?
Đầu óc tôi rối bời nên lúc bước vào cửa tôi không chú ý đến tiếng động vang lên từ cửa phòng Dương Gia Lợi.
“Con có biết rằng con đang lãng phí điều kiện của mình không?”
Động tác của tôi rất nhẹ nhàng. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trung niên mang theo sự tức giận không thể kìm nén.
“Con lại nhờ mẹ con giúp con viết chữ trên bao bì gói gạo sao? Con có biết là mình đã nhậm chức gần một năm rồi mà không có thành tích gì không? Đổi cách đóng gói gạo thì có tác dụng gì? Đúng là chỉ giỏi làm hỏng việc.”
“Còn không bằng dùng tiền mời người ta chuyển hộ khẩu đến đây, tăng số lượng nhân khẩu từ nơi khác chuyển đến là được.”
“Ba đã dạy con thế nào? Rốt cuộc con có để vào đầu không hả?”
“Con còn muốn tranh cử hay không? Con có biết công việc của chúng ta ở nông thôn quan trọng nhường nào không hả?”
“Cuộc phiêu lưu dành cho học sinh cấp ba cái gì chứ? Họ có thể bầu cho chúng ta không?”
“Không có ai tham gia chứ gì?”
“Còn chưa bắt đầu đăng ký.” Dương Gia Lợi nói với giọng bĩnh tình, bình tĩnh như thể tiếng của máy móc vậy.
“Vấn đề nằm ở chỗ chưa đăng ký sao? Ai mà thèm đăng ký chứ? Đây là một việc quá lãng phí.”
“Con hãy dùng kinh phí vào những nơi hữu ích, có được không hả?”
“Ba đã dạy con thế nào?”
Sau đó, có giọng nói của người thứ ba, Chủ tịch Dương liền hạ thấp giọng, tiếp đến là một loạt tiếng tút tút tút.
Chủ tịch Dương lập tức cúp máy.
Dương Gia Lợi đi lại mấy bước, tôi bèn quay đầu lại, tôi đi nhanh về phía huyền quan và phát ra tiếng động, cố ý làm ra vẻ vừa mới bước vào.
“Cậu về rồi à.”
“Ừ.” Tôi giả vờ bình tĩnh đáp.
Dương Gia Lợi khoanh tay trước ngực, lui lại một bước dựa vào tường, “Cậu chưa thay giày.”
“Gì cơ?” Tôi cúi đầu nhìn xuống. Mẹ kiếp, tôi vẫn đang đi đôi giày khi ra ngoài.
Vừa rồi chỉ vì muốn nghe rõ chủ tịch Dương nói gì, mà ngay cả giày cũng không đổi đã bước vào nhà.
“Tôi… Tôi quên mất.” Tôi nở nụ cười vô tội, Dương Gia Lợi cười nhạt: “Thay giày rồi đi lau nhà đi!”
“Vâng… Nô tài làm ngay đây…” Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn thay giày, còn Dương Gia Lợi bỗng phì cười.
“Sao vậy?”
“Cậu đã nghe thấy, có đúng không?” Dương Gia Lợi đi vào phòng bếp, ngồi bên quầy bar.
“Ừ…” Tôi cũng đi tới, thấy sắc mặt cô ấy vẫn như thường, trông không giống như vừa bị lãnh đạo đồng thời là bố mình mắng té tát.
“Xem ra kế hoạch của tôi quả thật chỉ là lí thuyết suông.”
Tôi không khỏi cảm thấy chán nản, lúc đâu tôi còn thề sắt son rằng nhất định sẽ giúp được cô ấy.
“Đây là phương án rất đáng để thử.” Cô ấy chọc vào cánh tay tôi, và nói với giọng an ủi: “Dùng tiền đổi lấy hộ khẩu chỉ là kế tạm thời, còn kế hoạch của cậu thật sự có thể thay đổi một thứ.”
“Chúng ta còn trẻ, không phải là để làm vài chuyện ngu ngốc sao?”