Lúc sắp gói xong sủi cảo, A Chính là người đầu tiên đến quán, khi đi vào nhìn thấy người đẹp kia, tâm trạng của cậu lập tức trở nên hào hứng, chủ động tiến lên chào hỏi.
“Vị khách nữ xinh đẹp, rất vui khi cô lại đến quán ăn cơm, tôi tên là Bào Bá Chính, cô có thể gọi tôi là A Chính.” A Chính xoa tay vào áo thun đen của mình rồi đưa tay ra, hai tròng mắt đen nhánh lóe sáng, khuôn mặt chờ đợi có thể nắm được bàn tay dài mảnh của người đẹp.
Loan Khúc Cừ nhìn cậu duỗi tay đến thì ngưng mắt nhìn vài giây, hơi nghiêng đầu lại nhìn phản ứng của Tiểu Tri vài lần, thấy trong mắt nàng chỉ có sủi cảo. Cô quay đầu lại thấy hai mắt A Chính càng sáng hơn, giơ tay nắm nhẹ tay cậu, mặc dù trên mặt nam sinh này có ý đồ rõ ràng, nhưng cậu không hề nhân lúc bắt tay ngầm làm động tác gây rối. hơn nữa cô cảm nhận được lòng bàn tay của cậu có mồ hôi và hơi run.
Khúc Cừ thừa nhận chỉ cần đối diện với những người đàn ông có ý đồ trên mặt thì cô sẽ đề phòng và có phản xạ điều kiện đầu tiên.
“Tôi là Loan Khúc Cừ.” Nam sinh nhỏ trước mắt còn rất ngây thơ, Khúc Cừ không ngại nói ra tên của mình.
Biểu cảm A Chính cứng lại, nụ cười trên khóe miệng thay đổi, cậu cố gắng nhịn xuống, không sợ chết hỏi lại để xác nhận: “Thật sự tên là Loan… Khúc Khúc sao? Vậy cô biết bà chủ nhà tôi tên gì không?” Nhịn cười rất vất vả, A Chính âm thầm điên cuồng nhéo thịt trên đùi.
“Tôi biết, bà chủ nhà cậu tên là Lộ…” Khúc Cừ cong khóe môi ngầm ám chỉ Tiểu Tri bên cạnh.
Lộ Chức Tri gói xong viên sủi cảo cuối cùng, nàng bất ngờ cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người, nói với A Chính: “A Chính, mang sủi cảo vào tủ lạnh, sau đó em nhanh tay chuẩn bị công việc ở mặt tiền của cửa hàng, tôi nghe bên ngoài có khách.” A Chính vừa nghe bà chủ dặn dò xong cũng không dám tiếp tục nói chuyện, tay chân lanh lẹ mang đĩa sủi cảo lớn vào trong phòng bếp.
“Cô ngại sao?” Khúc Cừ vươn đầu ngón tay chọc ghẹo thùy tai trước mắt.
Vị trí mẫn cảm của đa số người đều ở lỗ tai, Chức Tri cũng không ngoại lệ, bị cô chọc ghẹo như thế, ma sát tê dại bên tai chạy đến trái tim, thân thể run lên theo phản xạ có điều kiện, lui qua một bên vài phần. Nàng dùng sức che lại lỗ tai, sắc mặt lạnh lẽo, con ngươi tức giận trừng cô: “Ăn no thì nhanh chóng rời đi, chúng tôi muốn mở hàng.”
“Vậy mở hàng đi, tôi cũng coi như là khách mà, còn chưa trả tiền đó, cô nỡ để tôi đi sao?” Khúc Cừ chống khuỷu tay lên bàn nâng đầu, nghiêng thân nhìn biểu cảm tức giận trên mặt nàng Quả nhiên cho dù tính cách có hướng nội chín chắn thế nào, thì khi tức giận cũng đều sẽ thể hiện lên mặt, hơn nữa dáng vẻ nàng tức giận…
Có thể giải quyết nỗi buồn khổ trong cuộc sống cho cô.
Nhắc tới đến chuyện trả tiền này, thân là một chủ cửa hàng, Lộ Chức Tri bị trói buộc bởi việc nguồn chi tiêu phải cân bằng, nàng rất muốn tiêu sái đá cô ra ngoài, cho dù tiền sủi cảo chiên không nhiều lắm, nhưng sủi cảo ban ngày nàng vất vả làm được mà không đòi lại số tiền hợp lý thì thật sự xin lỗi sức lao động chân tay của mình. Nàng xòe bàn tay về phía cô: “Tám mươi lăm tệ cho sủi cảo, rau xanh và bia, cảm ơn.”
Cô liếc nhìn bàn tay của nàng, nhìn thấy có mấy vết chai dày giữa ngón tay và tại một số chỗ nữa của nàng, thân thể lập tức không thể khống chế tự nhiên vươn tay nắm lấy tay nàng. Ngón tay cái của cô vuốt ve những vết chai rõ ràng nhất trên gan bàn tay của nàng, cảm giác lạ thường từ vết chai thô ráp lại có chút mê người: “Tôi chưa nói muốn tính tiền, cô vội cái gì.”
Nàng đột nhiên rút tay lại, gương mặt hơi căng lên, khi nàng quyết chí làm đầu bếp, thì đã biết chắc chắn sẽ có chai dày trong tay, nhưng thân là nữ sinh, Lộ Chức Tri cũng rất để ý việc cho người khác nhìn thấy bàn tay đầy chai: “Tùy cô, cô cứ ngồi cho tới khi muốn tính tiền rồi thôi.”
Đầu bếp đi rồi, A Chính trong quán xum xoe lại đây rót ly nước ấm cho cô, cậu không hề quấy rầy chỉ nói có thể ngồi từ từ rồi quay đầu nhanh chóng chuẩn bị mở hàng.
A Chính mở cửa, nở nụ cười như ánh mặt trời mời ba bàn khách đang đợi bên ngoài đi vào, Khúc Cừ uống nước nhìn khách đi vào, ngay từ đầu đã có ba bàn khách đợi, tính ra buôn bán của cửa hàng nhỏ trong ngõ nhỏ này cũng không tệ, cô lại quan sát một tiếng, tám cái bàn ở mặt tiền cửa hàng đã ngồi đầy khách.
Loan Khúc Cừ cũng xem như là một doanh nhân, cô không hề có chút ý thức một mình mình đã chiếm bàn bốn người, dường như bên ngoài cũng có người đang chờ chỗ, A Chính cũng ngại để khách khác ngồi cùng bàn với cô. Đang lúc cô muốn gọi A Chính lại đây tính tiền, thì chuông cửa lại vang lên, cô nhìn qua đó, người tới rất quen mắt, rất nhanh trong đầu cô đã xuất hiện một đoạn ngắn.
À..
Là người vợ kia.
Bỗng nhiên, Loan Khúc Cừ không muốn tính tiền.
A Chính tiến lên muốn nói với khách đến đã đầy bàn xin nhận số chờ chỗ, nhưng cậu nhìn vài lần đã nhận ra khách đến đúng là người bạn mà bà chủ cố ý chừa bàn để chiêu đãi, nên lập tức sửa lời nói: “Cô tìm bà chủ sao?”
Cao Xảo Viên có hơi do dự kéo cổ áo, nhẹ gật đầu: “Ừ, em ấy… Đang bận phải không?” Cô ta nhìn bàn ở bốn phía đều có người, có thể tưởng tượng chắc là Tiểu Tri không rảnh.
“Đúng là bận, nhưng cô đã tới rồi, tôi đi nói với bà chủ một tiếng.”
Động tác của A Chính nhanh nhạy, không chờ Cao Xảo Viên ngăn cản đã xoay người đi đến phòng bếp: “Bà chủ, bên ngoài có bạn đến tìm chị.”
Bạn sao? Nàng nhớ tới rạng sáng trước khi về nhà ngủ đã nhìn thấy tin nhắn của Xảo Viên.
Động tác đang xào tôm vàng hơi ngừng lại, nàng đảo tôm vàng hai lần trước rồi vớt ra để vào đĩa trắng, lại thêm một chút rau thơm lên trên để trang trí, sau đó xoay người giao nó cho A Chính: “Bàn số năm.”
“À, bạn của chị…” A Chính xấu hổ nhắc nhở.
Nội tâm nàng hơi kháng cự, Lộ Chức Tri gật đầu với A Chính: “Em mang đồ ăn đến bàn số năm, chị lau mồ hôi rồi đi nhìn một cái.” Nàng cầm một cái khăn lông ướt ở bên cạnh, xoa lung tung mồ hôi trên mặt và cổ. Nàng không tình nguyện gặp người khác với dáng vẻ chật vật này cho lắm, đặc biệt người kia là Cao Xảo Viên.
Nàng thoáng sửa sang lại mũ trùm đầu trên đầu một chút và trang phục đầu bếp trên người, uống một ngụm nước rồi mới từ từ đi ra ngoài. Từ ánh mắt đầu tiên nàng đã nhìn thấy vẻ mặt không biết làm sao của Xảo Viên đứng ở cửa nhà ăn, cô ta cũng nhìn thấy nàng đầu tiên, vài giây sau Xảo Viên đã đi đến trước mặt nàng.
“Đàn chị, tôi hơi vội, chị đi về trước đi.” Lộ Chức Tri bình tĩnh, không cho cô ta ở lại.
“Tiểu Tri… Tôi đã nói nếu em không để ý tới tôi thì tôi sẽ đến đây chờ em.” Nếu không phải ở đây có nhiều người, Cao Xảo Viên đã muốn hôn môi Tiểu Tri một cái. Từ lần trước hôn Tiểu Tri, tế bào đồng tính bị đè nén trong cơ thể cô ta đã không chịu khống chế, ngày đêm nhớ mãi không quên đối với môi và cơ thể của Tiểu Tri.
Cô ta đã không quản được nhẫn cưới mang trên ngón áp út nữa rồi.
“Hà tất phải như vậy, đừng quên chị đã kết hôn, đàn chị.” Tiếng người ở xung quanh thật ầm ĩ, ồn đến nỗi khiến Chức Tri tâm phiền ý loạn.
Về việc Xảo Viên đã tổn thương nàng như thế nào, những ngày ấy lấy nước mắt rửa mặt như thế nào, đau xót như khắc sâu vào xương tủy, Lộ Chức Tri không muốn đụng đến tình cảm nữa, nàng tình nguyện khép chặt bản thân, một lòng chỉ nghĩ kinh doanh một cửa hàng cho tốt, đó là tâm nguyện của nàng.
Nhưng vì sao đàn chị cách mấy năm quay về lại muốn đụng vào nàng? Nàng không rõ, cũng không thể lý giải.
Cao Xảo Viên không có gì để phản bác lại lời nói của cô, hai người các nàng cứ đột ngột đứng ở chỗ đó như vậy, rất nhanh Lộ Chức Tri đã hoàn hồn, còn vài món khách gọi trên thực đơn, nàng trở về phòng bếp, mắt nhìn gương mặt tinh xảo thành thục không ít kia của Cao Xảo Viên lộ ra sầu thương, vẫn không đành lòng đuổi cô ta ra ngoài. Nàng nắm cổ tay của cô ta dẫn đến nơi nào đó bên cạnh bàn của người phụ nữ còn chưa đi, để cô ta ngồi xuống: “Nếu đã tới, vậy thì ăn một chút gì đó để trở về cũng dễ báo cáo với chồng chị kết quả công tác.”
“Muốn dọn bàn thì nên hỏi ý kiến của tôi một chút mới đúng chứ?” Khúc Cừ không biết xấu hổ gõ mặt bàn.
“Tôi mặc kệ cô có đồng ý hay không, không đồng ý thì nhanh chóng tính tiền rời đi, chiếm bàn bốn người rồi mà còn không biết xấu hổ nói phải hỏi ý kiến của cô sao?” Chức Tri tức giận trừng mắt liếc cô một cái, lại nhìn thoáng qua Xảo Viên cúi đầu, không muốn ở lại nữa, trở về phòng bếp mới có thể khiến nàng bình tĩnh lại.
Để lại hai người lần lượt liếc nhìn đối phương một cái, Cao Xảo Viên biết người phụ nữ này, cô ta nghĩ thầm, chỉ cần gặp cô thì liếc mắt một cái đã thấy khó quên được nhỉ? Cô quá xinh đẹp, khí chất cao nhã, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt kia, như đá quý đen lộ ra ánh sáng sâu thẳm, cái mũi thẳng tắp lộ ra sự cường thế của cô, vừa thấy đã biết chắc cô là cấp lãnh đạo trong công ty.
Trước mặt cô không có đồ ăn khác, chỉ có một lon bia và ly thủy tinh, trong ly thủy tinh chỉ còn một ngụm bia. Trực giác của phụ nữ nói cho cô ta, người này không trùng hợp đến quán ăn cơm như vậy, mục đích của cô là muốn tiếp cận Tiểu Tri. Tưởng tượng đã có người giành với mình, Cao Xảo Viên không nhịn được cắn môi dưới, ánh mắt khi nhìn cô chứa đầy địch ý.
Ở trước mặt cô, Cao Xảo Viên không có lòng tin.
Trái lại vẻ mặt của Loan Khúc Cừ nhẹ nhàng chứa ý cười, cô nâng sườn đầu, đầu ngón tay vỗ về chơi đùa miệng ly, ngón tay thon dài trắng đẹp đến mê người. Cô quang minh chính đại đánh giá Cao Xảo Viên, từ tóc trên đầu đến đôi tay bất an đang siết ly nước của đối phương. Khi đôi mắt nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón áp út thì híp lại, kết hợp với những gì Tiểu Tri đã nói khi để cô ta ngồi xuống…
Chân tướng vừa xem đã hiểu ngay, Khúc Cừ hầu như có thể khẳng định người phụ nữ ngồi ở đối diện mình chính là người yêu cũ của Tiểu Tri. Dường như người yêu cũ này quá cặn bã, có chồng rồi mà vẫn muốn có được Tiểu Tri, còn quấn lấy không buông, khi nghĩ đến điều này, lòng Khúc Cừ không thoải mái nổi, kéo theo tâm tình ngồi chung với cô ta cũng không còn sót lại chút gì.
Cô bỗng nhiên đứng lên, xách túi theo muốn rời đi, khi cọ qua bên người cô ta, thì nhỏ giọng nói một câu cảnh cáo: “Nếu đã lập gia đình rồi thì chuyên tâm làm người vợ tốt đi.”
Cao Xảo Viên bị chọc giận xoay người, chỉ là người đã đi về hướng phòng bếp bên kia, cô ta cắn cánh môi, không cam lòng.