Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 10 - Câu trả lời (H+)
Trước đó
Tiếp theo
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Warning: Chương này có yếu tố nhạy cảm, mang tính bạo lực và cưỡng đoạt. Cân nhắc trước khi đọc

Mộ Huyền Noãn bước vào phòng nghỉ của đoàn kịch. Cô không buồn liếc nhìn ai, cũng chẳng buông một lời chào, nhưng sự im lặng ấy lại như lời cảnh báo sắc lạnh hơn bất kỳ ngôn từ nào.

Giống như một cơn gió lạnh quét ngang, mang theo áp lực vô hình khiến căn phòng đang ồn ào phút chốc chìm vào tĩnh lặng quái dị. Không ai dám đối diện trực tiếp với cô.

Mỗi tiếng ghế dịch chuyển vang lên rõ mồn một, chậm đến mức người ta có thể đếm từng nhịp. Từng bóng người lặng lẽ lướt qua phía sau, cố gắng không gây quá nhiều tiếng động, như thể chỉ cần nán lại thêm một hơi thở, họ cũng sẽ bị nghiền nát dưới bầu không khí bao quanh Mộ Huyền Noãn.

Chỉ trong chốc lát, căn phòng vốn chật chội người bỗng trở nên trống trải lạ thường. Cô đứng giữa khoảng không lạnh lẽo, sự mệt mỏi len lỏi vào từng thớ cơ, như dòng nước ngầm lặng lẽ bào mòn, kéo cơ thể trượt dần xuống vực sâu không đáy. Cơn giận vẫn âm ỉ, như than hồng vùi dưới tro, không đủ bùng lên nhưng cũng chẳng chịu tắt. Cùng lúc, một thứ nặng nề khác lại trườn lên, quấn chặt lấy tâm trí, dai dẳng như sợi dây leo bám vào thân gỗ mục, càng gỡ càng quấn sâu.

Mộ Huyền Noãn thả mình xuống chiếc ghế bọc da ở góc phòng, ngả đầu ra sau, mí mắt khẽ khép, hàng mi dài run nhẹ dưới ánh sáng mờ. Hai ngón tay thon đặt hờ trên tay vịn, đều đặn gõ nhịp như tự ru mình qua cơn rối trí. Trong khoảng lặng ấy, cô lặng lẽ nhặt lại từng mảnh suy nghĩ rời rạc, lần theo sợi chỉ mảnh để tìm lối ra.

Trước giờ, Mộ Huyền Noãn vẫn luôn là người nắm quyền kiểm soát, luôn nhìn xa hơn kẻ khác một bước. Thế nhưng lần này, có gì đó đã trượt khỏi tầm tay, một mắt xích lệch lạc ẩn mình đâu đó, cười cợt sự chủ quan của cô.

Rốt cuộc, lỗ hổng nằm ở đâu?

Câu hỏi đó xoáy tròn, lặp đi lặp lại trong đầu, mỗi lần vang lên lại siết chặt thêm một tầng xích trên lý trí, bó hẹp không gian hít thở, dồn ép cô vào khoảng bế tắc đặc quánh, không lối thoát.

Rồi hình ảnh cốc cà phê hiện lên, như tia chớp lóe sáng trong đêm tối. Đôi mắt khép chặt của Mộ Huyền Noãn khẽ động rồi chậm rãi mở ra. Trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của cô không còn mờ đục như trước, thay vào đó là sự tỉnh táo đến lạnh lùng.

Một nụ cười thoáng hiện, nhạt đến mức khó phân biệt đó là tự giễu hay chỉ để ngăn tiếng thở dài bật ra.

Một sự thật đơn giản đến khó tin, hóa ra chính là chìa khóa của mọi vấn đề. Không phải ai khác, không có sự ép buộc nào, mà chính cô, trong một khoảnh khắc ngớ ngẩn đã tự tay tạo ra lỗ hổng đó.

Mộ Huyền Noãn biết mình phải giải thích, phải nói ra sự thật trước khi quá muộn. Chiếc điện thoại trong tay cô rung lên nhè nhẹ, từng tiếng tút dài như những vết xước, cào vào không gian yên tĩnh của căn phòng. Mỗi lần ngón tay nhấn phím gọi nhanh số 7, lực bấm lại mạnh hơn, một hành động lặp đi lặp lại… đầy tuyệt vọng.

Căn phòng chìm trong âm thanh kéo dài của chiếc điện thoại và nhịp thở đều đều của Mộ Huyền Noãn. Ánh đèn mờ phủ lên gương mặt, khắc rõ sự bất lực mà cô chưa từng quen thuộc. Rồi, giữa nền tĩnh ấy, một chuyển động khẽ khàng len vào, như muốn xuyên qua khoảng cách vô hình giữa hai đầu dây điện thoại.

Vẻ mặt Lưu Di điềm nhiên, hoàn toàn tách biệt khỏi không khí đang bao trùm căn phòng. Cô khẽ đẩy cửa bước vào, cử chỉ mềm mại nhưng mang theo sự quyết đoán khó lẫn. Khi tiếng “cạch” vang lên lúc cô khóa cửa, không gian như bị cắt rời khỏi thế giới bên ngoài, chỉ còn lại sự riêng tư tuyệt đối giữa cô và Mộ Huyền Noãn.

(P/s: Khóa cửa chi vậy Lưu Di ơi!)

Chiếc áo khoác mỏng trên vai Lưu Di khẽ lay nhẹ theo từng bước chân. Bó hoa hồng đen tinh tế được cô ôm sát ngực như báu vật, mỗi cánh hoa dường như được dệt từ bóng tối, bí ẩn nhưng cuốn hút đến lạ thường, khác hẳn với những bó hoa tươi sáng thông thường.

Nơi đây là phòng nghỉ của đoàn kịch, lẽ ra chỉ dành cho những thành viên có phận sự được phép ra vào. Vậy mà sự xuất hiện của Lưu Di lại tự nhiên đến mức không một ai thắc mắc.

Mộ Huyền Noãn an tĩnh ngả người trên ghế, ánh mắt không rời khỏi chiếc điện thoại. Âm thanh cửa mở rồi khép lại không khiến cô bất ngờ, đôi mắt khẽ liếc về phía tấm gương phản chiếu, lặng lẽ quan sát bóng dáng người mới đến. Cô không vội quay người, chỉ giữ nguyên ánh nhìn, đến khi bước chân Lưu Di tiến gần hơn mới khẽ hé môi. Giọng nói lạnh nhạt vang lên, không chút cảm xúc.

“Đi đi, tâm trạng tôi không tốt.”

Bước chân Lưu Di dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhưng khó đoán lướt qua bóng lưng Mộ Huyền Noãn. Cô im lặng, chỉ cúi xuống chỉnh lại bó hoa hồng đen trên tay, từng cánh hoa lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong căn phòng. Khoảnh khắc lặng yên trôi qua, rồi cô mỉm cười nhẹ, đặt bó hoa xuống chiếc bàn gần đó.

“Em mang hoa đến, không phải để hỏi tâm trạng chị tốt hay không.”

Giọng nói của Lưu Di vang lên, thanh thoát nhưng ẩn chứa hàm ý, tựa như đang thử thách một điều gì đó nằm ngoài những lời bề mặt.

Mộ Huyền Noãn không đáp lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, những ngón tay thon dài không ngừng bấm lại một con số, đôi mày khẽ nhíu mỗi lần tiếng tút dài từ loa điện thoại vang lên, báo hiệu người bên kia vẫn chưa nghe máy.

Hình ảnh cố chấp đó khiến Lưu Di cảm thấy một nỗi bất an lạ lùng dâng lên trong lồng ngực.

Cuối cùng, không thể kiềm chế được nữa, cô khẽ thở dài, giọng nói mang theo chút đau lòng.

“Noãn, chị trước đây sẽ không như vậy.”

Khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ vô lực của Mộ Huyền Noãn trên sân khấu, rồi cả hình ảnh hiện tại, tất cả tựa như một cú tát mạnh vào trái tim Lưu Di. Nhưng dù vậy, một phần trong cô không hề cảm thấy hối hận. Bởi trong mắt Lưu Di, những việc mình làm không hề sai. Cô đơn giản chỉ đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo, trả lại cho Mộ Huyền Noãn bản chất thật nhất của chính mình.

Lưu Di tiến lại gần, từng bước chậm rãi như đang đo đếm khoảng cách giữa hai người. Khi đứng sát bên, cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua tấm gương trang điểm, nghi ngờ hỏi.

“Chị sẽ không yêu đâu. Đúng chứ?”

Từ ngữ vừa rơi xuống, điện thoại trong tay Mộ Huyền Noãn ngừng rung, tiếng tút cuối cùng tan vào khoảng lặng. Không ai nói thêm lời nào, nhưng giữa hai người, một lớp khí lạnh âm thầm tràn đến.

Mộ Huyền Noãn chỉ cần thời gian để lắng lại những cảm xúc trong lòng. Hiện tại, cô càng không muốn bất kỳ sự can thiệp nào làm xáo trộn suy nghĩ của mình. Nhưng câu hỏi của Lưu Di như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Chính lúc đó, ánh nhìn của Mộ Huyền Noãn chợt gợn lên, tựa như một sợi dây giấu kín bấy lâu bất ngờ căng lên trong bóng tối, chưa đứt nhưng đủ để khiến hơi thở chậm lại nửa nhịp.

Không báo trước, cô bất ngờ túm lấy cổ tay Lưu Di, kéo đối phương lại gần bằng lực mạnh mẽ.

Khoảng cách giờ chỉ còn vài centimet, hơi thở hòa vào nhau, tạo thành một luồng khí mơ hồ, vừa ấm vừa lạnh.

Đôi môi Mộ Huyền Noãn khẽ cong, nở nụ cười quyến rũ như ánh trăng mờ trên mặt hồ đêm, đẹp đến mức dễ khiến người khác lạc lối. Thế nhưng, trong đôi mắt Lưu Di vẫn ánh lên tia cảnh giác, lặng lẽ dò xét từng đường nét của gương mặt trước mặt, như muốn đọc ra điều ẩn giấu phía sau. Còn Mộ Huyền Noãn, dường như chẳng bận tâm đến sự lo lắng ấy. Cô chỉ biết rằng mình đang chạm vào một khoảnh khắc mà cả hai đều đã sẵn sàng đối diện.

“Tâm trạng tôi tệ vì mất đi một thứ mới mẻ.” Giọng Mộ Huyền Noãn trầm thấp, đôi mắt cô sâu thẳm như vực tối, giam giữ ánh nhìn của Lưu Di, “Nhưng tôi nghĩ, em có thể giúp tôi lấp đầy khoảng trống đó đấy.”

Lời nói ấy như một chiếc lưới mềm mại mà kiên cố, từng sợi dây đều siết chặt, khiến không gian giữa hai người trở nên kín kẽ. Mộ Huyền Noãn cúi nhẹ đầu, hơi thở nóng ẩm lướt qua vành tai Lưu Di, cơ thể áp sát đến mức ranh giới giữa họ hoàn toàn tan biến. Mỗi cử động của cô, mỗi ánh mắt đều có một lực hút vô hình, khiến Lưu Di không thể thoát ra. Khi ngón tay cô chạm vào môi dưới của Lưu Di, cử chỉ đầy khiêu khích đó như ngọn lửa thiêu rui mọi lý trí, khiến trái tim Lưu Di vô thức đập nhanh, từng nhịp vang lên rõ ràng.

Chỉ trong giây lát, nụ hôn của Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng rơi xuống, không vội vã nhưng chất chứa sự thăm dò, từng chút một xóa nhòa mọi hoài nghi trong lòng Lưu Di. Cảm giác ấy mạnh mẽ và không thể cưỡng lại, trói chặt Lưu Di giữa những cám dỗ không lời và sự yếu đuối của bản thân khi đối diện Mộ Huyền Noãn.

Sự giao hòa kéo dài, tưởng như chẳng tìm thấy điểm dừng. Khi Mộ Huyền Noãn từ từ rời môi Lưu Di, giữa hơi thở còn lẩn khuất là một sự im lặng mơ hồ.

“Cảm giác… như đang ăn mận chín vậy.” Mộ Huyền Noãn cố ý giữ lại dư vị thân mật này, đôi mắt cô trầm tĩnh quan sát Lưu Di. Trên đôi môi còn đọng chút ướt át, nụ cười đẹp khẽ nở, gợi ra chút tò mò khi hỏi, “Em đổi son mới à?”

Từng từ cô nói ra đều được cân nhắc kỹ, chậm rãi như đang gõ nhịp vào lớp phòng vệ mỏng manh nhất của Lưu Di, từng chút kéo Lưu Di bước vào một ván cờ đã an bài từ lâu.

Thời điểm ánh mắt lướt qua tấm gương, màu son trên môi Lưu Di lập tức gợi Mộ Huyền Noãn nhớ đến sắc môi Triệu Bách Nhã lúc đứng trên sân khấu. Ban đầu, cô chỉ cho rằng đó là sự trùng hợp. Nhưng càng quan sát, cảm giác ấy càng trở nên bất thường. Bởi trong khoảnh khắc Triệu Bách Nhã mất đi ý thức, Mộ Huyền Noãn đã vô thức khẽ chạm ngón tay lên đôi môi ấy.

Dưới lớp son đỏ kia là mùi hương thanh khiết, tươi mát như mận chín, thứ hương vị không hề phổ biến trên thị trường. Ánh mắt Mộ Huyền Noãn chậm rãi rà qua môi Lưu Di, sắc đỏ thẫm gần như trùng khớp, hương trái cây thoảng nhẹ, cùng độ mượt và độ bám của chất son. Mỗi chi tiết nhỏ như một mảnh ghép, âm thầm khớp dần vào bức tranh nghi vấn đang hình thành trong đầu.

Và khi Lưu Di ngại ngùng nhìn cô, vô tư chia sẻ niềm tự hào, “Đây là mẫu son chuẩn bị ra mắt của công ty cha em đấy. Trên thị trường giờ vẫn chưa bày bán đâu. Nếu chị thích, bây giờ em sẽ dùng nó thường xuyên hơn.” Câu nói ấy như mảnh ghép cuối cùng, rơi xuống đúng vị trí còn trống, khép kín bức tranh Mộ Huyền Noãn đang cố ghép.

Sự dịu dàng trong mắt Mộ Huyền Noãn tan biến, thay bằng một cơn bão lạnh lẽo quét qua. Bàn tay cô bất ngờ siết lấy cánh tay Lưu Di, kéo mạnh đối phương ép sát mép bàn. Ngón tay lướt chậm trên môi Lưu Di, như muốn lần tìm từng bí mật giấu kín, giọng trầm khẽ buông.

“Son môi em tô lên cho cô ấy rất đẹp.” Nụ cười giễu cợt thoáng hiện, từng chữ được nhấn xuống như kim mảnh xuyên qua da thịt, “Rõ ràng đến mức này… là đang thử giới hạn của tôi, hay em muốn vượt qua nó, Lưu Di?”

Lưu Di hít vào một hơi ngắn, nhưng ánh nhìn kia ghim chặt khiến hơi thở tắc lại giữa ngực. Trong thoáng chốc, cô nhận ra mình đang bị vây chặt, không chỉ bởi lực siết trên tay, mà bởi thứ áp lực tinh thần khiến mọi phản kháng đều trở nên vô nghĩa. Nhưng thay vì run rẩy, nhịp tim lại dồn dập, như thể sự nguy hiểm kia mang theo một sức hút khó cưỡng.

Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt thấu suốt của Mộ Huyền Noãn. Cảm giác vừa bị soi đến tận đáy tâm trí, vừa bị cuốn sâu vào một vòng xoáy không chắc mình muốn thoát ra. Khóe môi khẽ cong, pha chút bất cần lẫn chấp nhận.

“Thì ra ngay từ đầu, chị đã gài bẫy em.”

Hóa ra, tất cả những gì Lưu Di vừa trải qua chỉ là một màn kịch được sắp đặt, từng khoảnh khắc mê đắm chỉ là lớp đường ngọt ngào phủ lên sự lừa dối của Mộ Huyền Noãn. Cô không còn tìm cách lẩn trốn, ánh mắt thẳng thắn đối diện, giọng không chút sợ hãi, thậm chí còn phảng phất sự khiêu khích.

“Đồ chơi mới của chị, em lỡ tay chạm vào rồi. Nếu chị thích thứ sạch sẽ, thì nó không còn phù hợp với chị đâu.”

Giữ lại lý trí lúc này là điều không thể. Ánh mắt Mộ Huyền Noãn lạnh lẽo, tàn nhẫn hiện rõ. Bàn tay cô chộp lấy cổ Lưu Di, lực siết không báo trước. Chỉ một cú đẩy mạnh, Lưu Di đã bị ép ngã xuống sàn, cú va đập dội lên xương cốt khiến Lưu Di bật tiếng kêu đau, nhưng vòng kiềm tỏa ấy không hề nới lỏng

Một tia ảm đạm thoáng quét qua mắt Mộ Huyền Noãn. Ánh nhìn chậm rãi rơi xuống chiếc cổ trắng nõn của Lưu Di, thứ mảnh mai ấy nằm gọn trong lòng bàn tay cô, mong manh đến mức chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Cảm xúc nơi đáy mắt biến hóa từng khắc, cơn giận lặng lẽ dâng lên, nuốt trọn mọi kiềm chế. Bàn tay cô siết chặt hơn, như muốn đoạt lấy từng hơi thở của đối phương.

“Nếu em nghĩ những trò đó có thể kéo tôi quay lại… vậy thì em chưa từng hiểu gì về tôi cả.” Lực siết trên tay tăng dần, buộc hơi thở của Lưu Di phải lệ thuộc vào nhịp tay cô. Không còn khoảng cách, chỉ còn sự áp chế ngột ngạt, và giọng nói tiếp theo của Mộ Huyền Noãn sắc như lưỡi dao, rạch thẳng vào tâm trí, “Và càng không hiểu, cơn giận của tôi… có thể đi xa đến mức nào.”

Cổ, nơi mong manh nhất trên cơ thể. Cảm giác nắm gọn sinh mệnh kẻ khác trong tay, điều khiển từng nhịp thở của họ, buộc họ phải khuất phục. Mộ Huyền Noãn đã thử và vô cùng yêu thích nó. Khi ấy, đó là một trò chơi đầy tính kiểm soát, một ranh giới nguy hiểm mà cô luôn biết cách dừng đúng lúc.

Nhưng giờ đây, khoái cảm ấy không còn. Thay vào đó, cơn giận dữ dâng trào như muốn cuốn phăng mọi giới hạn, khiến bàn tay cô muốn siết mạnh hơn, cho đến khi mọi phản kháng đều tắt lịm.

Với kinh nghiệm trong Edgeplay*, Mộ Huyền Noãn đủ kỹ thuật để giữ cho Lưu Di an toàn; từng động tác đều chính xác, không hề sơ suất. Ngón tay cô đè lên động mạch cổ, chừa một khoảng trống giữa tay và cuống họng, dễ dàng chặn luồng khí vào phổi, ngăn máu chạy lên não. Cô điều chỉnh áp lực từng chút một, tăng rồi giảm, để mỗi khoảnh khắc trôi qua, Lưu Di càng thấy mình tiến sát hơn tới ngưỡng giới hạn.

(*Edgeplay: Là một thuật ngữ trong BDSM, chỉ những hành động hoặc tình huống mà các giới hạn của các bên tham gia được thử thách nhưng vẫn đảm bảo an toàn.)

Lưu Di bản năng vùng vẫy, tay đập liên hồi vào cánh tay Mộ Huyền Noãn. Tầm nhìn mờ dần, hơi thở bị dồn ép ra ngoài, mỗi lần hít vào đều như một cuộc vật lộn với tử thần. Cô cố chống trả, nhưng cơ thể đã phản bội, rơi vào trạng thái tê liệt. Sợ hãi và đau đớn trộn lẫn, kéo cô chìm sâu vào bóng tối không lối thoát.

Khóe môi Mộ Huyền Noãn khẽ hạ, ánh mắt trơ lạnh, lắng nghe rõ từng tiếng nấc nghẹn trong cổ họng Lưu Di. Bàn tay cô vẫn siết chặt, tuyệt nhiên không cho đối phương dù chỉ một khe hở để thoát.

Cuối cùng, khi thấy Lưu Di gần như kiệt sức, mất hết khả năng chống trả, Mộ Huyền Noãn mới lạnh lùng buông tay. Nhưng chưa cho cô kịp hít một hơi đầy, bàn tay khác đã luồn vào tóc, giật mạnh về phía sau.

Vết hằn ngón tay vẫn in đậm trên cổ, chưa kịp mờ thì cơn đau nhói từ đỉnh đầu ập xuống. Lưu Di bật tiếng kêu khẽ, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt trừng to, phẫn uất. Mỗi sợi tóc bị giật căng như xé từng mảnh da đầu, buộc cô phải ngửa cổ, hoàn toàn phơi bày trước ánh nhìn lạnh giá kia.

Mộ Huyền Noãn cúi xuống, tia thích thú tàn nhẫn lóe lên nơi đáy mắt. Không để Lưu Di kịp phản ứng, ngón trỏ đã ấn mạnh vào môi Lưu Di, buộc đôi môi đang khép chặt phải hé ra.

Đầu móng tay sắc bén chạm lên đầu lưỡi, kéo theo một cơn run rẩy khó kìm. Ngón tay lấn sâu từng chút, từng chút một, như muốn khắc vào ký ức đối phương cảm giác bị ép khuất phục.

“Đau không?” Giọng nói của Mộ Huyền Noãn trầm thấp, không giấu nổi sự khoái cảm lạnh lẽo khi thưởng thức phản ứng kia. Rồi, chẳng để Lưu Di nuốt trôi câu trả lời, ngón tay thứ hai đã luồn vào, cắm sâu hơn. “Nhưng mới chỉ bắt đầu thôi… Đừng nghĩ nó kết thúc nhanh vậy.”

Từng hơi thở nặng nhọc, đứt quãng của Lưu Di vang lên yếu ớt, hòa tan vào sự tĩnh lặng lạnh lẽo của căn phòng. Ánh mắt hoảng loạn, cơ thể hoàn toàn mất khả năng kháng cự. Ngược lại, những ngón tay của Mộ Huyền Noãn càng lúc càng tự do, thấm đẫm máu và nước bọt chảy từ khóe miệng, tạo nên lớp ẩm ướt nhầy nhụa đầy ám ảnh.

Ý nghĩ trốn chạy lóe lên, nhưng trước mắt chỉ là ngõ cụt. Lưu Di lắc mạnh đầu, cố vùng vẫy, song hành động ấy chỉ khiến từng ngón tay kia xâm nhập sâu hơn, ép cô vào cảm giác bị trấn áp đến nghẹt thở.

Cổ họng bỏng rát, miệng và lưỡi tê dại, Lưu Di gom hết sức lực còn lại, bất ngờ cắn mạnh xuống ngón tay của Mộ Huyền Noãn.

Cơn đau làm Mộ Huyền Noãn khẽ nhíu mày, buộc phải rút tay về, đầu ngón tay kéo theo một sợi chỉ bạc lẫn sắc đỏ nhàn nhạt. Nhưng thay vì tức giận, Mộ Huyền Noãn chỉ cười khẩy đưa ngón tay lên ngang tầm mắt, ngắm dấu răng hằn sâu cùng vệt máu mờ trên da như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm vừa hoàn thiện. Rồi, không chút do dự, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua vết thương, thong thả nếm lấy chính cơn đau ấy.

Không hề có ý định buông tha con mồi, Mộ Huyền Noãn ấn mạnh Lưu Di xuống nền lạnh, xé toạc lớp áo mỏng. Từng động tác phủ trùm lên người Lưu Di thứ quyền lực tuyệt đối, không để lại bất kỳ kẽ hở nào cho phản kháng.

Cơ thể Lưu Di co rúm, hai tay siết chặt lấy nhau, đôi mắt trừng lớn, ánh hoảng loạn dữ dội, nhưng tiếng kêu đau vừa kịp thoát ra đã lập tức bị bịt nghẹn bởi bàn tay lạnh lẽo của Mộ Huyền Noãn.

Không gian như bị hút sạch không khí. Chỉ còn lại những nhịp thở vỡ vụn, đứt quãng của Lưu Di, mỗi hơi hít vào như một lời cầu cứu chết yểu. Đầu ngón tay Mộ Huyền Noãn, lạnh như thép, chậm rãi lướt qua làn da mềm mại ấm nóng, cảm nhận từng đợt run rẩy bất lực rồi không ngần ngại gia tăng lực, đóng dấu chủ quyền không thể xóa.

Mộ Huyền Noãn áp sát, rút sạch không khí trong miệng của Lưu Di. Vị máu mằn mặn len qua cánh môi khô rát, hòa cùng mùi nước mắt và hơi thở nặng trĩu, quẩn quanh đến nghẹt thở. Lưu Di giãy dụa, từng nhịp hít vào chỉ nhận về cơn ngột ngạt quặn thắt. Đôi tay run rẩy quờ quạng, móng tay cào sâu vào tấm lưng áp sát, để lại những vệt xước đỏ rướm máu. Nhưng dù có van xin hay bật khóc, Mộ Huyền Noãn vẫn không buông.

Nụ hôn chuyển thành cơn cắn xé thô bạo, dày xéo lên da thịt, để lại những vệt máu tụ và vết trên làn da trắng hồng. Không có chút khoái cảm nào, chỉ hết cơn đau này đến cơn đau khác ập đến, khiến Lưu Di tê liệt, cảm giác dần trôi khỏi cơ thể, đôi tay vô lực trượt khỏi lưng Mộ Huyền Noãn như bỏ mặc tất cả.

Cảm nhận sự chống cự dần lắng xuống, Mộ Huyền Noãn nghiêng người, chậm rãi len vào khoảng trống vừa ép ra giữa hai chân Lưu Di, bàn tay di chuyển xuống dưới bắp đùi, rồi không hề có bước dạo đầu, trực tiếp một lần đâm thẳng vào bên trong.

“A…!!”

Một tiếng kêu đau đớn bật ra khỏi miệng Lưu Di. Thân thể Lưu Di căng cứng, dùng lực đẩy Mộ Huyền Noãn, nhưng cho dù cô đã dùng hết tất cả sức lực, đối với Mộ Huyền Noãn mà nói, căn bản không có chút đáng kể. Trong khi, Mộ Huyền Noãn tiếp tục đẩy sâu một ngón tay, rồi thêm một ngón khác xuyên vào.

Là cảm giác chỉ muốn đem cơ thể quăng lên sàn đầy mảnh kính chà qua đạp lại. Dù đau đến ứa nước mắt, nhưng chẳng một âm thanh nào thoát ra, vì môi đã bị Mộ Huyền Noãn khóa chặt, nuốt trọn cả những lời oán trách chưa kịp thành hình. Thậm chí, đôi tay cũng bị Mộ Huyền Noãn tước đoạt tự do, dùng dây áo ngực trói ghì lên đỉnh đầu.

Mồ hôi lăn dài trên thái dương, thấm ướt tóc mai, cơ thể Lưu Di mềm nhũn như nước, chỉ còn sức gắng gượng không ngã khụy. Mặc cho sự tức giận của Mộ Huyền Noãn dày vò, gặm nhấm từng phần cơ thể, Lưu Di vẫn không thể thoát ra. Rồi bất ngờ, nhịp độ tăng vọt, gấp gáp và dữ dội đến mức như muốn nghiền nát cô ngay tức khắc. Tiếng thở của Lưu Di từ nặng nhọc chuyển thành đứt quãng, rồi chỉ còn mảnh hơi tàn, tắt dần như que diêm vụt lụi.

“Này, đừng như thế.” Thấy Lưu Di không còn kêu gào hay vùng vẫy, Mộ Huyền Noãn chẳng hề chậm lại, ngược lại càng dồn ép, dùng chính cơn đau để kéo đối phương về từ mép vực. Bàn tay lạnh lẽo nâng cằm Lưu Di lên, đôi môi khẽ nhếch, giọng trầm thấp mà tàn nhẫn, “Em vẫn chưa cảm nhận hết… tình yêu của tôi đâu.”

Căn phòng bị bịt kín bởi hơi thở yếu ớt, đứt đoạn của Lưu Di, xen lẫn tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài. Những âm thanh cầu cứu bị nuốt nghẹn, vọng ra thành thứ nhạc nền tuyệt vọng, khiến người bên ngoài càng cuống cuồng, vội tìm cách phá tung cánh cửa.

Đau, đau đến thấu xương, Mộ Huyền Noãn liên tục thúc ép Lưu Di, các ngón tay đưa vào bên trong đến khi quá chặt, động tác thô bạo, ngày một nhanh, ngày một mạnh. Chất lỏng ấm nóng từ trong cơ thể Lưu Di theo nhịp tay Mộ Huyền Noãn chảy xuống đùi, hòa lẫn máu, tạo nên một mùi tanh nồng bao phủ không gian.

Lưu Di nghẹt thở, đôi mắt cô ngấn nước, từng cơn đau ập tới như cơn sóng dữ cuốn trôi lý trí. Ngược lại, những ngón tay của Mộ Huyền Noãn không hề biết mỏi, không một chút thương xót, tiếp tục cắm sâu, khắc dấu chiếm đoạt vào tận cùng cơ thể. Đến khi Lưu Di kiệt quệ, toàn thân run lẩy bẩt, vùng dưới bắt đầu sưng tấy, hỗn hợp máu và dịch thể bết dính, dần đóng khô trên tay, Mộ Huyền Noãn mới chịu dừng lại, chậm rãi đứng dậy.

Mộ Huyền Noãn ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế, chậm rãi lau sạch vết máu trên từng ngón tay. Ánh mắt cô lạnh lùng, không hề có chút rung động nào, chỉ có một nụ cười không rõ nghĩa treo trên khóe môi.

Đột ngột, cánh cửa bị phá tung, những kẻ bên ngoài lao vào, chỉ để choáng váng trước cảnh tượng không thể tin nổi.

Trước mắt họ, Mộ Huyền Noãn vẫn ngồi yên, bình thản đến mức lạnh lùng, tay thong thả cầm chiếc dũa móng, tỉ mỉ xóa đi những vết máu không thể rửa sạch. Dưới sàn, Lưu Di cuộn tròn bất động, trống trơn không một mảnh vải, thân thể mềm nhũn, mất hết sinh khí, như một con búp bê bị vứt bỏ.

Không khí trong phòng nặng nề, mọi ánh mắt né tránh, không ai dám hé răng, không ai dám hỏi về những gì vừa diễn ra, và chẳng ai đủ can đảm đòi một lời giải thích từ Mộ Huyền Noãn.

Kết quả, để bảo vệ thanh danh và uy tín của trường, vụ bê bối liên quan đến Mộ Huyền Noãn nhanh chóng bị bưng bít, sinh viên giấu kín, nhưng cảnh tượng ấy sẽ mãi ám ảnh bất kỳ ai đã chứng kiến.

Còn với Mộ Huyền Noãn, nỗi ám ảnh và chấp niệm lớn nhất chính là không có cơ hội để giải thích với Triệu Bách Nhã. Chỉ trong một ngày, Triệu Bách Nhã đã rời khỏi Trung Quốc, và khi Mộ Huyền Noãn quay lại ký túc xá, đồ đạc cá nhân của đối phương đã được dọn sạch sẽ.

Không bỏ cuộc, Mộ Huyền Noãn tìm đủ mọi cách, thậm chí mặt dày đến gặp Hướng Lam Vân, hy vọng tìm được manh mối, một cách thức liên lạc với Triệu Bách Nhã. Nhưng tuyệt nhiên, tất cả đều dẫn cô vào ngõ cụt.

Mọi thứ như một cánh cửa đóng sầm trước mắt, vĩnh viễn không thể mở ra. Song cái tên Triệu Bách Nhã vẫn liên tục quẩn quanh trong tâm trí Mộ Huyền Noãn, như dư âm của đoạn tình cảm chưa kịp nắm giữ, chỉ còn lại trống rỗng và tiếc nuối.

Đời người, hóa ra chỉ là một chuỗi trải nghiệm, trong đó có những thứ ta không bao giờ với tới. Dù kết quả ra sao, vẫn luôn tồn tại những mục tiêu khác, chờ đợi phía trước.

Bốn năm trôi qua, Mộ Huyền Noãn tận dụng tối đa các mối quan hệ rộng rãi có được, biến chúng thành nền tảng vững chắc cho sự nghiệp. Chỉ trong ba năm khởi nghiệp, cô không chỉ khéo léo thu mua cổ phần, thao túng thị trường, mà còn sở hữu một công ty chứng khoán đầy tiềm năng ở Bắc Kinh. Nhiều năm liền, cô dồn hết tâm sức vào công việc, từng bước đi đều tính toán tỉ mỉ, từ việc lựa chọn đối tác chiến lược đến hợp tác với các công ty lớn, xây dựng một lực lượng hùng hậu phía sau. Tất cả đều nhằm hoàn thành kế hoạch trả thù mà cô đã ấp ủ từ nhỏ.

Thế nhưng, khi bước sang tuổi 26, chỉ trong khoảnh khắc nghe lại giọng nói ấy, thứ Mộ Huyền Noãn từng không thể có trong quá khứ, bỗng chốc trở thành điều cô khao khát hơn bao giờ hết.

Đức Phật từng dạy, những người ta gặp và cảm thấy quen thuộc từ lần gặp đầu tiên, không phải do vẻ đẹp bên ngoài mà vì một cảm giác như đã từng biết nhau từ kiếp trước. Tình cảm ấy chưa thể kết thúc, vì thế ta lại gặp lại họ trong kiếp này, như một món nợ duyên chưa trả xong. Dù yêu chẳng thể thành, cũng chẳng thể buông bỏ. Một khi trái tim đã hướng về ai đó, dù chỉ một lần nhìn lại, thì vẫn sẽ nhớ, vẫn sẽ yêu.

Và người nói, đó chính là duyên phận.

(P/s: Vậy là 10 chương tiền đề đã kết thúc! Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng những bước chân đầu tiên của câu chuyện. Và bây giờ, hãy nắm tay họ thêm một lần nữa. Phần hấp dẫn nhất… mới chỉ bắt đầu)

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây