Warning: Chương này có yếu tố nhạy cảm, mang tính bạo lực và cưỡng đoạt. Cân nhắc trước khi đọc
Mộ Huyền Noãn bước vào phòng nghỉ dành cho thành viên trong đoàn kịch. Cô không buồn liếc nhìn ai, cũng chẳng buông một lời chào, nhưng sự im lặng của cô lại là một lời cảnh báo lớn hơn bất kỳ ngôn từ nào.
Sự xuất hiện của Mộ Huyền Noãn như một cơn gió lạnh tràn qua, mang theo áp lực vô hình khiến căn phòng đang ồn ào phút chốc chìm vào tĩnh lặng kỳ quái. Không ai dám đối diện trực tiếp với cô. Tiếng ghế kéo lê trên sàn vang lên lẻ tẻ khi từng người lần lượt rời đi, động tác nhanh nhưng lại cố gắng không gây quá nhiều tiếng động, tựa như chỉ cần nán lại lâu hơn, chính họ cũng sẽ bị đè bẹp dưới bầu không khí nặng nề
Chỉ trong chốc lát, không gian vốn chật chội bỗng trở nên trống trải lạ thường. Mộ Huyền Noãn đứng giữa căn phòng lạnh lẽo, hơi thở dài nhè nhẹ tan vào khoảng không. Sự mệt mỏi len lỏi vào từng thớ cơ, như dòng nước chảy ngấm ngầm, kéo cơ thể cô chìm xuống vực sâu không đáy. Cơn giận còn âm ỉ như than hồng cháy dưới tro tàn, không đủ để bùng lên nhưng cũng chẳng hề lụi tắt. Cùng với đó, một cảm giác nặng nề khác trườn lên tâm trí, quấn chặt lấy cô như sợi dây leo chẳng thể cắt bỏ.
Mộ Huyền Noãn thả mình xuống chiếc ghế bọc da ở góc phòng. Động tác không vội vã, nhưng mỗi bước chân đều mang theo sự mệt nhọc khó giấu. Cô tựa đầu ra sau, đôi mắt khẽ khép lại, để lại hàng mi dài run nhẹ dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng. Hai ngón tay thon dài đặt trên cánh tay, đều đặn gõ nhịp, như một cách xoa dịu đầu óc đang rối bời. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, cô lặng lẽ sắp xếp từng mảnh suy nghĩ hỗn loạn, cố tìm ra sợi chỉ dẫn lối qua mớ cảm xúc lộn xộn đang bám lấy mình.
Trước giờ, Mộ Huyền Noãn vẫn luôn là người kiểm soát mọi thứ, luôn nhìn xa hơn những người khác một bước. Nhưng lần này, dường như có điều gì đó vuột khỏi tầm tay cô, một mắt xích sai lệch đang trốn đâu đó, cười cợt sự chủ quan của cô.
Rốt cuộc, lỗ hổng nằm ở đâu? Câu hỏi đó xoay vòng, lặp đi lặp lại như một lời thì thầm, mỗi lần vang lên lại như siết chặt thêm một tầng xích trên lý trí, bóp nghẹt Mộ Huyền Noãn trong sự bế tắc không lối thoát.
Rồi hình ảnh cốc cà phê hiện lên như một tia chớp lóe sáng trong đêm tối. Đôi mắt khép chặt của Mộ Huyền Noãn khẽ động rồi chậm rãi mở ra. Trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của cô không còn mờ đục như trước, thay vào đó là sự tỉnh táo đến lạnh lùng.
Một nụ cười nhạt thoáng qua môi, mang theo chút chua chát và khinh miệt, như thể Mộ Huyền Noãn đang tự chế giễu chính mình. Một sự thật đơn giản đến khó tin, lại chính là chìa khóa mở ra mọi vấn đề. Không phải ai khác, không có sự ép buộc nào, mà chính cô, trong một khoảnh khắc ngớ ngẩn, đã tạo ra lỗ hổng đó.
Mộ Huyền Noãn cảm thấy cần phải giải thích, cần phải nói ra sự thật trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Chiếc điện thoại trong tay cô rung lên nhè nhẹ, từng tiếng tút dài như những vết xước, cào vào không gian tĩnh lặng của căn phòng. Ngón tay cô siết chặt hơn mỗi lần nhấn phím gọi nhanh số 7, một hành động lặp đi lặp lại, dường như trong vô vọng.
Căn phòng chìm trong sự im lặng ngột ngạt, chỉ có âm thanh kéo dài của chiếc điện thoại và nhịp thở đều đều của Mộ Huyền Noãn. Ánh đèn mờ hắt lên gương mặt cô, phản chiếu sự bất lực mà cô chưa từng quen thuộc. Nhưng rồi, một chuyển động nhẹ nhàng làm gián đoạn sự căng thẳng, như muốn xuyên qua khoảng cách vô hình giữa hai đầu dây điện thoại.
Vẻ mặt Lưu Di điềm nhiên, hoàn toàn tách biệt khỏi sự tĩnh lặng kỳ lạ đang bao trùm căn phòng. Cô khẽ đẩy cửa bước vào, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng mang theo sự quyết đoán không thể nhầm lẫn. Khi tiếng “cạch” vang lên lúc cô khóa cửa lại, không gian như bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài, chỉ còn lại sự riêng tư tuyệt đối giữa cô và Mộ Huyền Noãn
Chiếc áo khoác mỏng trên vai Lưu Di khẽ lay động theo từng bước chân, tạo nên một hình ảnh vừa thoải mái, vừa kín đáo. Bó hoa hồng đen tinh tế được cô ôm trong lòng ngực, như một bảo vật. Mỗi cánh hoa như được dệt từ bóng tối, lạnh lẽo nhưng đầy cuốn hút, mang theo sự bí ẩn và lạ lẫm.
Nơi này là phòng nghỉ của đoàn kịch, lẽ ra chỉ những thành viên có phận sự mới được phép ra vào. Vậy mà sự xuất hiện của Lưu Di lại như một điều đương nhiên, không chút khập khiễng.
Mộ Huyền Noãn an tĩnh ngả người trên ghế, ánh mắt không rời khỏi chiếc điện thoại. Âm thanh cửa mở rồi khép lại không khiến cô bất ngờ, đôi mắt khẽ liếc về phía tấm gương phản chiếu, lặng lẽ quan sát bóng dáng của người mới đến. Khi bước chân Lưu Di tiến gần hơn, Mộ Huyền Noãn khẽ hé môi, giọng nói lạnh nhạt vang lên, không chút cảm xúc.
“Đi đi, tâm trạng tôi không tốt.”
Bước chân của Lưu Di dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhưng khó lường lướt qua bóng lưng mảnh khảnh của Mộ Huyền Noãn. Cô không vội đáp lời, chỉ cúi xuống chỉnh lại bó hoa hồng đen đang ôm trên tay, những cánh hoa lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng yếu ớt của căn phòng. Một khoảnh khắc trôi qua, cô nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống chiếc bàn gần đó.
“Em mang hoa đến, không phải để hỏi tâm trạng chị tốt hay không.”
Giọng nói của cô vang lên, thanh thoát nhưng ẩn chứa hàm ý sâu xa, tựa như đang thử thách một điều gì đó nằm ngoài những lời bề mặt.
Mộ Huyền Noãn không đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, những ngón tay thon dài không ngừng bấm lại một con số, đôi mày khẽ nhíu mỗi lần tiếng tút dài từ loa điện thoại vang lên, báo hiệu rằng người bên kia vẫn không nhận máy. Hình ảnh cố chấp đó khiến Lưu Di cảm thấy một nỗi bất an lạ lùng dâng lên trong lồng ngực.
Cuối cùng, không kiềm chế được nữa, Lưu Di khẽ thở dài, giọng nói pha chút đau lòng.
“Noãn, chị trước đây sẽ không như vậy.”
Khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ vô lực của Mộ Huyền Noãn trên sân khấu, và cả hình ảnh hiện tại của cô, tất cả tựa như một cú tát mạnh vào trái tim Lưu Di. Nhưng dù vậy, một phần trong Lưu Di lại không cảm thấy hối hận. Bởi trong mắt cô, những việc mình đã làm không hề sai. Cô chỉ đơn giản là đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo, trả lại đúng bản chất thật của Mộ Huyền Noãn.
Lưu Di tiến lại gần, không vội vã mà chậm rãi, từng bước như đo đếm khoảng cách giữa hai người. Khi đứng bên cạnh Mộ Huyền Noãn, cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dò xét nhìn bóng dáng đối phương qua lớp kính phản chiếu, nghi ngờ hỏi.
“Chị sẽ không yêu đâu. Đúng chứ?”
Từ ngữ vừa rơi xuống, không khí trong phòng như đặc quánh lại. Điện thoại trong tay Mộ Huyền Noãn ngừng rung, những tiếng tút cuối cùng cũng tan biến vào bầu không khí. Không ai nói thêm lời nào, nhưng giữa hai người, sự căng thẳng lặng lẽ lan tỏa.
Mộ Huyền Noãn chỉ cần thời gian để lắng lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Hiện tại, cô càng không muốn bất kỳ sự can thiệp nào làm xáo trộn suy nghĩ của mình. Nhưng câu hỏi của Lưu Di như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Chính lúc đó, một tia dao động thoáng qua trong đôi mắt Mộ Huyền Noãn, mờ nhạt nhưng không thể che giấu. Như thể một nút thắt nào đó trong lòng cô vừa bị siết chặt hơn, hoặc đang dần bung ra. Không báo trước, Mộ Huyền Noãn bất ngờ túm lấy cổ tay Lưu Di, kéo cô lại gần bằng một lực mạnh mẽ và dứt khoát.
Cảm giác giống như Mộ Huyền Noãn đã quay trở lại đúng bản chất, sau một thời gian dài đấu tranh với bản thân. Cô cũng không bận tâm đến sự ngỡ ngàng trong mắt Lưu Di, chỉ biết rằng mình đang chạm vào một khoảnh khắc mà cả hai đều đã sẵn sàng đối diện.
Khoảng cách giờ chỉ còn vài centimet, hơi thở của cả hai hòa lẫn, tạo nên một luồng khí đầy ám muội. Đôi môi Mộ Huyền Noãn khẽ cong lên, nở một nụ cười quyến rũ, tựa ánh trăng mờ trong đêm lạnh, vừa đủ để khiến người khác lạc lối.
Lưu Di thoáng giật mình, đôi mắt ánh lên sự ngỡ ngàng nhưng không che giấu được tia cảnh giác, như đang cố gắng đọc vị người trước mặt. Cô biết rõ bản chất của Mộ Huyền Noãn, nhưng khoảnh khắc này lại khiến cô cảm thấy như đang đứng trước một phiên bản khác, vừa xa lạ, vừa không thể chối từ.
“Tâm trạng tôi tệ vì mất đi một thứ mới mẻ,” Mộ Huyền Noãn thì thầm, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý. Đôi mắt cô sâu thẳm như vực tối, giam giữ ánh nhìn của Lưu Di, “Nhưng tôi nghĩ, em có thể giúp tôi lấp đầy khoảng trống đó.”
Lời nói ấy như một chiếc lưới mềm mại mà kiên cố, từng sợi dây đều siết chặt, khiến không gian giữa hai người trở nên kín kẽ đến ngột ngạt. Mộ Huyền Noãn cúi nhẹ đầu, hơi thở nóng ẩm lướt qua vành tai Lưu Di, cơ thể áp sát đến mức ranh giới giữa họ hoàn toàn tan biến. Mỗi cử động của cô, mỗi ánh mắt đều có một lực hút vô hình, khiến Lưu Di không thể thoát ra. Khi ngón tay cô chạm vào môi dưới của Lưu Di, cử chỉ đầy khiêu khích đó như ngọn lửa thiêu rui mọi lý trí, khiến trái tim Lưu Di vô thức đập nhanh, từng nhịp vang lên rõ ràng.
Chỉ trong giây lát, nụ hôn của Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng rơi xuống, không vội vã nhưng chất chứa sự thăm dò, từng chút một xóa nhòa mọi hoài nghi trong lòng Lưu Di. Cảm giác ấy mạnh mẽ và không thể cưỡng lại, trói chặt Lưu Di giữa những cám dỗ không lời và sự yếu đuối của bản thân khi đối diện Mộ Huyền Noãn.
Nụ hôn kéo dài, tưởng như không có hồi kết. Khi Mộ Huyền Noãn từ từ rời môi Lưu Di, giữa hơi thở còn lẩn khuất là một sự im lặng mơ hồ bao trùm.
“Cảm giác như đang ăn mận chín vậy.” Mộ Huyền Noãn như cố ý giữ lại dư âm thân mật này, đôi mắt cô trầm tĩnh quan sát Lưu Di, cùng với nụ cười quyến rũ, khơi gợi sự bối rối, tò mò hỏi, “Em đổi son mới à?”
Từng lời nói của Mộ Huyền Noãn được thốt ra dưới sự tính toán kỹ lưỡng, không vội vã. Chúng nhẹ nhàng phá vỡ lớp phòng vệ cuối cùng của Lưu Di, từng chút kéo cô bước vào một ván cờ mà Mộ Huyền Noãn đã sắp xếp từ lâu.
Màu son trên môi Lưu Di lập tức khiến Mộ Huyền Noãn nhớ đến màu son của Triệu Bách Nhã lúc trên sân khấu. Ban đầu, cô chỉ coi đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng càng nhìn, cô lại càng cảm thấy có điểm không đúng. Bởi lẽ, khi Triệu Bách Nhã mất đi ý thức, Mộ Huyền Noãn vô thức đã chạm nhẹ đầu ngón tay lên môi Triệu Bách Nhã.
Dưới lớp son đỏ ấy, là một mùi hương rất đặc trưng, thanh khiết và tươi mát như hương mận, hoàn toàn khác biệt với những loại son thông thường trên thị trường.
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn sắc bén rà soát từng chi tiết trên đôi môi Lưu Di, từ sắc độ đỏ thẫm tương đồng, mùi hương trái cây thoảng nhẹ quen thuộc, và độ mượt mà, bám dính của chất son khi quẹt lên tay. Mỗi chi tiết đó lại như những mảnh ghép nhỏ, gắn kết với bức tranh mà Mộ Huyền Noãn âm thầm dựng lên trong suy nghĩ.
Và khi Lưu Di ngại ngùng nhìn cô, vô tư chia sẻ niềm tự hào hiếm hoi, “Đây là mẫu son chuẩn bị ra mắt của công ty cha em. Trên thị trường giờ vẫn chưa bày bán. Nếu chị thích, em sẽ dùng nó thường xuyên.” Câu nói ấy như một mảnh ghép cuối cùng, hoàn thiện bức tranh Mộ Huyền Noãn đang cố ghép.
Sự dịu dàng trong ánh mắt Mộ Huyền Noãn thoáng chốc tan biến, thay vào đó là một cơn bão lạnh lẽo quét qua. Bất chợt, bàn tay của cô siết chặt lấy cánh tay Lưu Di, kéo mạnh đối phương xuống sát bàn.
Động tác nhanh gọn và dứt khoát, Lưu Di chỉ kịp thở hắt ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Huyền Noãn khóa chặt.
Như muốn thâm nhập sâu vào mọi bí mật giấu kín, Mộ Huyền Noãn áp ngón tay mình lên môi Lưu Di, chậm rãi lướt qua, “Son môi em tô lên cho cô ấy rất đẹp.” Một nụ cười giễu cợt thấp thoáng trên môi, Mộ Huyền Noãn nhấn từng chữ, “Nhưng lộ liễu ngay trước mặt tôi như vậy, chẳng phải em đang thử quá sức sao, Lưu Di?”
Giọng Mộ Huyền Noãn đều đặn, mang theo sự đe dọa. Mỗi từ cô nói ra như mũi dao găm, cắm sâu vào tâm trí Lưu Di, khiến cô không dám thở mạnh dưới cái nhìn sắc lạnh của Mộ Huyền Noãn. Đôi môi Lưu Di khẽ mấp máy, như muốn lên tiếng biện bạch, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Huyền Noãn khiến cô chỉ có thể im lặng. Cuối cùng, như một tấm màn bị vén lên, Lưu Di không còn gì để che giấu, chỉ biết nhếch nhẹ khóe môi thừa nhận sự thật.
“Vậy chị đã tính toán, gài bẫy em đến mức độ đó. Nhưng lại không lường trước được chuyện này, phải không?”
Hóa ra, những gì Lưu Di vừa trải qua chỉ là một màn kịch được dàn dựng tỉ mỉ. Hóa ra, mọi khoảnh khắc mê đắm, chỉ là sự lừa dối ngọt ngào của Mộ Huyền Noãn.
Lưu Di không còn tìm cách lẩn trốn, ánh mắt thẳng thắn nhìn Mộ Huyền Noãn, giọng nói không chút sợ hãi, thậm chí còn mang theo sự khiêu khích, ẩn ý nói. “Đồ chơi mới của chị, em lỡ tay chạm vào rồi. Nếu chị thích thứ sạch sẽ, thì nó không còn phù hợp với chị đâu.”
Quả thực, muốn giữ lại lý trí trong khoảnh khắc này là điều không thể. Ánh mắt Mộ Huyền Noãn không còn chút dịu dàng nào, thay vào đó là sự tàn nhẫn rõ rệt. Cô vươn tay, túm chặt lấy cổ Lưu Di, không chút do dự đẩy mạnh người Lưu Di xuống đất. Cú đập mạnh làm Lưu Di cảm thấy xương cốt như bị nghiền nát, đau đớn kêu lên thành tiếng, nhưng không thể nào thoát ra được.
Một tia ảm đạm lướt qua mắt Mộ Huyền Noãn, nhưng nhanh chóng bị che giấu dưới vẻ lạnh lùng. Ánh mắt cô hạ xuống chiếc cổ trắng nõn của Lưu Di, mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Sự biến hóa trong ánh mắt ngày càng rõ rệt, cảm xúc tức giận không ngừng lấn át, khiến bàn tay cô càng siết chặt lấy cổ Lưu Di.
“Sự kiêu ngạo của em đang khiến em tự đào hố chôn mình đấy Lưu Di.” Ánh mắt Mộ Huyền Noãn không hề chớp, lạnh lùng sắc như dao. Cô không chút khoan nhượng, áp chặt tay vào cổ Lưu Di, ép buộc từng nhịp thở của đối phương phải theo sự kiểm soát của mình, trong khi âm thanh lạnh lẽo thoát ra từ môi cô, như một lời cảnh báo khẽ khàng, “Cơn giận của tôi, em đã tính tới nó chưa?”
Cổ là một trong những bộ phận quan trọng nhất cơ thể, cái cảm giác nắm cả sinh mệnh người khác trong tay, kiểm soát đối phương khiến họ phục tùng mình gần như tuyệt đối, Mộ Huyền Noãn vô cùng yêu thích nó. Tuy nhiên, cảm giác thỏa mãn trong lòng Mộ Huyền Noãn không hề nguôi ngoai, mà lại càng mạnh mẽ hơn, như một ngọn lửa âm ỉ bùng lên, thiêu đốt từng ngóc ngách trong tâm trí cô.
Mộ Huyền Noãn rất có kinh nghiệm trong Edgeplay*, với kỹ năng đủ để giữ cho Lưu Di an toàn trong tình huống này. Mỗi động tác của cô đều chính xác, không hề lơ là, chỉ để cảm nhận sự tuyệt vọng của đối phương từng chút một.
(Thuật ngữ “Edgeplay” là một thuật ngữ trong BDSM, chỉ những hành động hoặc tình huống mà các giới hạn của các bên tham gia được thử thách nhưng vẫn đảm bảo an toàn.)
Dùng đầu ngón tay đè lên động mạch cổ, chừa khoảng trống giữa tay và cuống họng, dễ dàng cắt đứt luồng không khí đến phổi, ngăn máu chạy lên não. Mộ Huyền Noãn điều chỉnh áp lực trong từng khoảnh khắc, đủ để Lưu Di cảm nhận sự kiềm chế không hề nương tay, nhưng không đến mức mất kiểm soát. Mỗi lần cô thay đổi chút ít, tăng hoặc giảm độ mạnh, đều khiến Lưu Di thấy mình ngày càng gần với ngưỡng giới hạn
Lưu Di bản năng ra sức vùng vẫy, không ngừng đập mạnh vào cánh tay Mộ Huyền Noãn. Mọi thứ đang trở nên mờ nhạt, như thể hơi thở của cô đang bị dồn ép ra ngoài, mỗi lần hít thở đều trở thành một cuộc chiến sinh tử. Cô cố gắng chống trả, nhưng cơ thể đã không còn nghe lời. Nỗi sợ hãi bủa vây, và đau đớn chỉ làm nhấn chìm cô trong bóng tối không thể thoát ra.
Khóe môi của Mộ Huyền Noãn hạ xuống, cái nhìn lạnh lẽo không chút cảm xúc, trong khi lắng nghe từng cái nấc nghẹt thở của Lưu Di vang lên, bàn tay cô vẫn không hề có chút lơi lỏng.
Cuối cùng, khi thấy Lưu Di đã gần như không thể tiếp tục, mất hết sức lực và khả năng chống trả, Mộ Huyền Noãn mới lạnh lùng buông tay. Nhưng không để cho Lưu Di có một chút thời gian để ổn định hơi thở, cô lại tiếp tục bắt đầu trò chơi của mình.
Trên cổ còn in rõ vết hằn từ đốt ngón tay Mộ Huyền Noãn, Lưu Di vừa hít thở được chút không khí, như kẻ chết đuối vừa ngoi lên mặt nước, thì đột ngột một cơn đau nhói từ đỉnh đầu ập đến, khiến cô không thể nén lại mà phải phát kêu lên.
Lưu Di nghiến chặt răng, ánh mắt trừng lớn, phẫn uất nhìn Mộ Huyền Noãn. Từng sợi tóc bị bàn tay Mộ Huyền Noãn túm lấy, kéo căng, đau rát như từng mảnh da đầu bị xé toạc.
Mộ Huyền Noãn cúi người xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại lóe lên một tia thích thú tàn nhẫn. Không để Lưu Di kịp phản ứng, cô đột ngột đưa ngón trỏ vào miệng đối phương, ép buộc đôi môi khép chặt kia phải mở ra.
Đầu móng tay sắc bén của Mộ Huyền Noãn ấn mạnh lên đầu lưỡi Lưu Di, cảm nhận được sự mềm mại run rẩy của cô, nhưng không dừng lại. Lực tay Mộ Huyền Noãn gia tăng, ngón tay sâu dần, từng chút từng chút như muốn ép buộc toàn bộ cảm giác của Lưu Di vào sự kiểm soát của mình.
“Đau không?” Giọng nói của Mộ Huyền Noãn trầm thấp, như thể đang thưởng thức nỗi đau của đối phương. Cô cúi xuống, không để Lưu Di kịp phản ứng, đột ngột đưa thêm ngón tay thứ hai vào miệng Lưu Di, cắm sâu hơn, “Mọi thứ chỉ vừa bắt đầu thôi. Đừng nghĩ nó kết thúc nhanh vậy.”
Từng hơi thở nặng nhọc, đứt quãng của Lưu Di vang lên yếu ớt, hòa quyện với sự yên tĩnh đến lạnh người trong căn phòng. Ánh mắt cô hoảng loạn, toàn thân mất hết khả năng kháng cự. Ngược lại, những ngón tay Mộ Huyền Noãn ngày càng tự do, thấm đượm máu tươi lẫn nước bọt từ khóe miệng Lưu Di chảy xuống, tạo nên một lớp ẩm ướt, nhầy nhụa đầy ám ảnh.
Ý nghĩ trốn chạy dâng lên, nhưng trước mắt chỉ là ngõ cụt. Lưu Di cố gắng lắc mạnh đầu, vùng vẫy một cách yếu ớt. Nhưng hành động ấy chỉ càng khiến từng ngón tay Mộ Huyền Noãn xâm nhập sâu hơn, ép cô vào cảm giác bị đặt dưới sự áp chế đến nghẹt thở.
Cổ họng bỏng rát, miệng và lưỡi tê dại, Lưu Di gom hết sức lực còn lại, mạnh mẽ cắn xuống ngón tay của Mộ Huyền Noãn.
Cơn đau bất ngờ làm Mộ Huyền Noãn khẽ nhíu mày, buộc phải rút tay ra. Đầu ngón tay kéo theo một sợi chỉ bạc lẫn sắc đỏ nhàn nhạt, như một minh chứng rõ ràng cho sự phản kháng của Lưu Di. Nhưng thay vì tức giận, Mộ Huyền Noãn chỉ cười khẩy, ánh mắt rực lên vẻ thích thú. Cô đưa ngón tay lên ngang tầm mắt, nhìn dấu răng Lưu Di, cùng một vệt máu mờ hiện lên trên da, không chút ngần ngại đưa lưỡi liếm nhẹ qua vết thương, như muốn nếm trải chính nỗi đau đó.
Không chút chần chừ, Mộ Huyền Noãn đè mạnh Lưu Di xuống đất, xé rách lớp áo mỏng manh, từng động tác như phủ lên người cô sự thống trị không thể phản kháng. Cơ thể Lưu Di co lại, hai tay níu chặt lấy nhau, đôi mắt trừng lớn đầy hoảng loạn, nhưng tiếng kêu đau vừa thoát ra đã bị bịt chặt bởi bàn tay của Mộ Huyền Noãn.
Căn phòng như bị hút hết không khí, chỉ còn lại những hơi thở vỡ vụn, đứt đoạn của Lưu Di, mỗi nhịp thở như một lời cầu cứu không thể thốt lên. Đầu ngón tay của Mộ Huyền Noãn, lạnh như thép, lướt qua lớp da mềm mại, ấm nóng của Lưu Di, cảm nhận rõ từng cơn run rẩy bất lực, không lưỡng lự tăng thêm lực đạo.
Mộ Huyền Noãn áp sát, nhiệt tình rút hết không khí trong miệng của Lưu Di. Vị máu mằn mặn lan trên cánh môi khô khốc, hòa lẫn với nước mắt và hơi thở nồng nặc. Lưu Di giãy dụa, từng nhịp hít vào cũng chỉ nhận được sự ngột ngạt và đau đớn. Đôi tay run rẩy của Lưu Di quờ quạng, móng tay cào sâu vào tấm lưng đang phủ bóng lên mình, để lại những vết xước đỏ rướm máu. Nhưng dù có van xin hay bật khóc, Mộ Huyền Noãn cũng không dừng lại.
Mộ Huyền Noãn thô bạo dày xéo, cắn lấy da thịt Lưu Di, khiến trên làn do trắng hồng, mỏng manh của Lưu Di, có chỗ ngưng tụ thành máu, có chỗ bị rách.
Không một chút khoái cảm, hết cơn đau này đến cơn đau khác ập đến, Lưu Di trải qua những giây phút chịu đựng đã mất dần đi cảm giác, vô lực buông tay rời khỏi lưng Mộ Huyền Noãn.
Mộ Huyền Noãn tách hai chân Lưu Di, đưa thân mình vào giữa, bàn tay di chuyển xuống dưới bắp đùi, rồi không hề có bước dạo đầu, trực tiếp một lần đâm thẳng vào bên trong.
“A…!!”
Một tiếng kêu đau đớn bật ra khỏi miệng Lưu Di. Thân thể cô căng cứng, dùng lực đẩy Mộ Huyền Noãn, nhưng cho dù cô đã dùng hết tất cả sức lực, đối với Mộ Huyền Noãn mà nói, căn bản không có chút đáng kể. Trong khi, Mộ Huyền Noãn tiếp tục đẩy sâu một ngón tay, rồi thêm một ngón khác xuyên vào.
Là cảm giác chỉ muốn đem cơ thể quăng lên sàn đầy mảnh kính chà qua đạp lại. Dù đau đến ứa nước mắt, nhưng không có lời nào được thốt ra khi Mộ Huyền Noãn luôn khóa chặt môi Lưu Di, nuốt lấy những lời oán trách của cô. Thậm chí, hai tay Lưu Di cũng bị Mộ Huyền Noãn dùng dây áo ngực thắt chặt, đặt lên đỉnh đầu.
Mồ hôi lăn dài trên thái dương, tóc mai ướt đẫm, cơ thể Lưu Di mềm nhũn như nước, chỉ còn sức gắng gượng không ngã khụy. Mặc cho sự tức giận của Mộ Huyền Noãn dày vò, gặm nhấm từng phần cơ thể, Lưu Di vẫn không thể thoát ra.
Nhưng Mộ Huyền Noãn không cho cô một giây phút nghỉ ngơi, không chút cảnh báo nào đẩy nhanh tốc độ, như thể muốn nghiền nát cô ngay lập tức. Tiếng thở của Lưu Di dần trở nên nặng nhọc, rồi dần nhỏ đi, chỉ còn lại một mảnh hơi tàn, lịm dần như que diêm cháy hết.
“Này, đừng như thế.” Mộ Huyền Noãn không thấy Lưu Di tiếp tục kêu gào hay van xin, ngược lại, cô tăng cường động tác, dùng nỗi đau để ép buộc Lưu Di phải tỉnh táo. Bàn tay lạnh lẽo của cô nâng gương mặt Lưu Di lên, môi nở một nụ cười lạnh nhạt, “Em vẫn chưa cảm nhận hết tình yêu của tôi mà.”
Căn phòng như bị hút hết không khí, chỉ còn lại những hơi thở yếu ớt, đứt đoạn của Lưu Di và tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài. Những lời cầu cứu đau đớn của cô, như một bản nhạc tuyệt vọng, vang lên, hòa quyện với nhau trong không khí nặng nề, làm lòng những người ngoài cửa càng thêm hoảng loạn, vội vã tìm cách phá cửa.
Đau, đau đến thấu xương, Mộ Huyền Noãn liên tục thúc ép Lưu Di, các ngón tay đưa vào bên trong đến khi quá chặt, động tác thô bạo, ngày một nhanh, ngày một mạnh. Chất lỏng ấm nóng từ trong cơ thể Lưu Di theo nhịp tay Mộ Huyền Noãn chảy xuống đùi, hòa lẫn máu, tạo nên một mùi tanh nồng bao phủ cả không gian.
Lưu Di nghẹt thở, đôi mắt cô ngấn nước, từng cơn đau ập tới như cơn sóng dữ cuốn trôi lý trí. Ngược lại, những ngón tay của Mộ Huyền Noãn không chút thương xót, tiếp tục chiếm đoạt, khắc sâu vào trong cơ thể Lưu Di. Đến khi Lưu Di bị hành hạ, không thể cử động được nữa, vùng dưới bắt đầu sưng tấy, hỗn hợp máu và dịch thể bết dính, dần đóng khô trên tay Mộ Huyền Noãn, cô mới chịu dừng lại, chậm rãi đứng dậy.
Mộ Huyền Noãn bình thản ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế, tay chầm chậm lau sạch vết máu còn vương lại trên từng ngón tay. Ánh mắt cô lạnh lùng, sắc bén như một lưỡi dao, không hề có chút rung động nào, chỉ có một nụ cười lạnh lẽo, không rõ nghĩa treo trên khóe môi.
Đột ngột, cánh cửa bị phá tung, những kẻ bên ngoài lao vào, chỉ để đối mặt với một cảnh tượng không thể tin nổi.
Trước mắt họ là Mộ Huyền Noãn, vẫn ngồi yên tĩnh, không hề có chút lo lắng, tay cầm chiếc dũa móng, thong thả cắt đi những chiếc móng tay dính máu không thể chùi sạch. Còn dưới sàn nhà, Lưu Di nằm cuộn tròn bất động, trống trơn không một mảnh vải, thân thể không còn chút sinh khí, như một con búp bê bị vứt bỏ.
Không khí trong phòng nặng nề, như thể mọi thứ đều ngừng lại trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Mọi ánh mắt đều tránh né, không ai dám lên tiếng, không ai dám hỏi về những gì vừa xảy ra, không ai đủ can đảm yêu cầu một sự giải thích từ Mộ Huyền Noãn.
Vì thanh danh và uy tín của trường, vụ bê bối của Mộ Huyền Noãn nhanh chóng được nhà trường và sinh viên thống nhất giấu kín, nhưng cảnh tượng ấy sẽ mãi là nỗi ám ảnh đối với bất kỳ ai đã chứng kiến. Dù có muốn quên, họ vẫn không thể xua đi hình ảnh đó, như một bóng ma luôn rình rập trong tâm trí, không thể tẩy xóa sạch.
Với Mộ Huyền Noãn, ám ảnh và chấp niệm lớn nhất lúc đó chính là không có cơ hội để giải thích với Triệu Bách Nhã. Chỉ trong một ngày, Triệu Bách Nhã đã rời khỏi Trung Quốc, và khi Mộ Huyền Noãn quay lại ký túc xá, đồ đạc cá nhân của Triệu Bách Nhã đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Không bỏ cuộc, Mộ Huyền Noãn tìm đủ mọi cách, thậm chí còn mặt dày tìm đến Hướng Lam Vân, hy vọng nhận được chút thông tin, một cách thức liên lạc nào đó với Triệu Bách Nhã. Nhưng tuyệt nhiên, mọi thứ ở chỗ Hướng Lam Vân đều đưa Mộ Huyền Noãn đến ngõ cụt, thậm chí Hướng Lam Vân cũng hoàn toàn bị mất liên lạc với Triệu Bách Nhã.
Mọi thứ cứ vậy mà bị cắt đứt, như một cánh cửa đã đóng sầm lại, mãi mãi không thể mở ra. Song Triệu Bách Nhã, cái tên ấy vẫn cứ quẩn quanh trong tâm trí Mộ Huyền Noãn.
Đời người chẳng qua chỉ là một cuộc trải nghiệm, trong đó có những thứ ta không thể nào đạt được. Vậy nên dù hiện tại, kết quả có ra sao, vẫn luôn có những mục tiêu còn chờ ta ở phía trước. Với suy nghĩ ấy, Mộ Huyền Noãn đã tận dụng tối đa các mối quan hệ rộng rãi cô có được khi còn là sinh viên tại Đại học H, biến chúng thành nền tảng vững chắc cho sự nghiệp kinh doanh. Chỉ trong ba năm, cô không chỉ khéo léo thu mua cổ phần, thao túng thị trường, mà còn sở hữu một công ty chứng khoán đầy tiềm năng ở Bắc Kinh.
Nhiều năm qua, Mộ Huyền Noãn dồn hết tâm sức vào công việc, mọi bước đi đều được cô tính toán tỉ mỉ, từ việc lựa chọn đối tác chiến lược đến việc kết hợp với các công ty lớn để xây dựng một lực lượng mạnh mẽ phía sau. Những quyết định của cô đều nhằm hoàn thành kế hoạch trả thù mà cô đã vạch ra từ khi còn nhỏ.
Nhưng khi bước sang tuổi 25, chỉ trong một giây ngắn ngủi, nghe được giọng nói ấy, thứ Mộ Huyền Noãn từng không làm được ở quá khứ, bỗng dưng trở thành thứ cô ao ước có lại.
Đức Phật từng dạy, những người ta gặp và cảm thấy quen thuộc từ lần gặp đầu tiên, không phải do vẻ đẹp bên ngoài mà vì một cảm giác như đã từng biết nhau từ kiếp trước. Tình cảm ấy chưa thể kết thúc, vì thế ta lại gặp lại họ trong kiếp này, như một món nợ duyên chưa trả xong. Dù yêu chẳng thể thành, cũng chẳng thể buông bỏ. Một khi trái tim đã hướng về ai đó, dù chỉ một lần nhìn lại, thì mãi vẫn nhớ, vẫn yêu.
Và người nói, đó chính là duyên phận.