Chương 96
Hương thơm nồng tràn ngập không khi, đến cả wc cũng có mùi hương này. Hôm nay là ngày tế tổ của hồ tộc mỗi năm một lần, là thời gian các nàng động dục. Buổi sáng, trên người các hồ ly sẽ phát ra hương thơm đặc biệt, không giống như nước hoa ở nhân giới. Trên người hồ tộc sẽ phát ra hương thơm đặc biệt, tựa như lúc động vật giao phối có, các nàng tự hấp dẫn nhau, sau đó cùng giao hợp thỏa mãn.
Hồ Điềm Điềm lười biếng nằm trên giường, cái duôi trắng lắc lư qua lại, gò má hồng hồng, hai mắt rưng rưng, quần áo nửa che nửa hở, đưa tay đưa chân nhìn rất dâm đãng, nhưng cũng không để lộ nàng đang trong kỳ động dục.
“Tiểu Du.” môi mỏng hé mở, kêu tên người yêu, so với đường còn dính hơn, khiến người nghe muốn nhũn ra cả người khó chịu, “mẫu hậu, tối hôm qua còn chưa cho ngươi ăn no sao? mới sáng sớm đã dụ người vậy rồi?” Hồ Du giả vờ hỏi, nhưng hơi thở nặng nề khuôn mặt hồng hào lại khiến nàng bị lộ.
“Ha ha, Tiểu Du xấu xa, ta không tin hôm nay ngươi quên mất là ngày gì? huống hồ….” Hồ Điềm Điềm nói đến đây thì ngừng, ngón tay như rắn thò đến nơi tư mật của Hồ Du, chạm vào đã thấy ướt nhẹp trơn trượt rồi, “dù Tiểu Du quên hôm nay là ngày gì thì cơ thể của ngươi vẫn còn nhớ rõ đó nha? chỗ này… lại ướt nhẹp nữa rồi nè.”
“Ah…. mẫu hậu…. đừng chọc vào… chút nữa…. còn…. còn tế tổ….. chờ tối nay chúng ta lại….. ah!” thân thể Hồ Du sớm bị Hồ Điềm Điềm trêu chọc cho mềm nhũn, nàng quỳ xuống đất, nửa thân trên nằm cạnh Hồ Điềm Điềm, cái đuôi vàng đáng yêu nhẹ nhàng run rẩy, nhìn yếu đuối muốn ôm vào lòng.
“Tiểu Du, ngươi còn như vậy, tế tổ chỉ làm được một nửa sẽ dừng vì chịu không nổi đó, hay để mẫu hậu ăn no trước đã, sau đó đi cũng không muộn nha.” Hồ Điềm Điềm nói xong, cũng không cho Hồ Du phản bác. Ngón tay nhắm nhay lỗ huyệt ướt át, cắm vào trong, tiến thẳng đến nơi sâu nhất.
Tế tổ đối với hồ tộc là chuyện quan trọng trong một năm. Còn chưa bắt đầu, mọi người trong hồ tộc đã đến cung điện rồi, chờ nghi thức lớn bắt đầu.
Trong đám đông ấy, có một người trông hoàn toàn lạc lõng, chính là Địch Mâu. Nàng vẫn thích mặc đồ đen, mặc cho Hồ Phi đã không biết bao nhiêu lần năn nỉ nàng thay bộ áo choàng dài đen tuyền quá mức khoa trương đó. Nhưng thay vào đó, Địch Mâu lại chọn một chiếc áo khoác dài màu đen. Sở thích kỳ quặc này của nàng thực sự khiến Hồ Phi không biết nên khen hay chê. Ngươi nói xem, người này vốn dĩ đã mang đến cảm giác âm u lạnh lẽo, giờ lại thêm bộ trang phục đen từ đầu đến chân, đi trên phố, không bị người ta nhầm là đại tỷ của một băng nhóm xã hội đen thì cũng khiến vô số người ngoái đầu nhìn theo.
Nhìn đám nữ tử Hồ tộc xung quanh hớn hở vui mừng như vào mùa xuân, còn Địch Mâu vẫn đứng yên đó với khuôn mặt không chút biểu cảm, Hồ Phi nằm gọn trong lòng nàng, ngước lên nhìn và chỉ một cái liếc mắt thôi đã không nhịn được mà bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Địch Mâu nghi hoặc hỏi, cúi đầu nhìn Hồ Phi, ánh mắt vốn lạnh lẽo trong khoảnh khắc lại tràn đầy sự dịu dàng và cưng chiều.
“Ha ha ha… Ta cười gì à? Thân yêu của ta, ngươi có định cứ mãi giữ vẻ nghiêm túc như vậy không? Ngươi nhìn xem, xung quanh còn ai dám lại gần chúng ta nữa? Ngươi nói xem, ta đã lâu lắm rồi mới trở lại đây, những tiểu hồ ly ngày trước từng yêu mến ta vừa định đến chào hỏi, đã bị ngươi dọa cho chạy mất. Ngươi nói ta có nên trừng phạt ngươi không?”
Nghe Hồ Phi nói như thể chuyện thật, Địch Mâu không khỏi hồi tưởng lại vừa rồi. Từ khi ở bên Hồ Phi, nàng nhận ra lòng mình ngày càng hẹp hòi hơn.
Có một lần hai người trở về Nhân giới, chỉ vì Hồ Phi nói muốn đi dạo chơi một chút, Địch Mâu liền đưa nàng đến đó. Kết quả, có thể đoán được.
Hồ Phi vốn đã là mỹ nhân đệ nhất của Hồ tộc, nay đến Nhân giới, càng khiến vô số nam nhân mê mẩn, còn khiến không ít nữ nhân tức điên. Một mình nàng vốn đã đủ nổi bật, giờ lại thêm Địch Mâu đi cùng, hai người sánh vai trên phố chẳng khác nào minh tinh bước trên thảm đỏ. Đáng nói hơn, Hồ Phi – yêu tinh nghịch ngợm này – lại chẳng biết tiết chế, mỗi khi có người nhìn nàng, nàng đều trả lại một cái liếc mắt quyến rũ, đủ sức mê hoặc đến 120%.
Vậy nên, với một ma vương có tính chiếm hữu cực mạnh và lòng dạ hẹp hòi như Địch Mâu, làm sao nàng có thể vui vẻ được chứ?
Vậy là, một người thì ném ánh mắt quyến rũ, một người lại tỏa ra sát khí. Kết quả khiến bầu không khí xung quanh trở nên cực kỳ quái dị. Từ đó, Địch Mâu hình thành một thói quen: hễ có kẻ lạ nào muốn đến gần Hồ Phi, nàng liền phát ra sát khí, triệt tiêu những “con ruồi” đó ngay từ khi còn cách vài mét, không cho bất kỳ ai cơ hội tiếp cận.
“Vậy… ngươi định trừng phạt ta thế nào?” Địch Mâu ghé sát vào tai Hồ Phi, thì thầm nhẹ nhàng. Động tác bất ngờ của nàng khiến cơ thể Hồ Phi khẽ run lên. Địch Mâu ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy người trong lòng mình khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt được bao phủ bởi một lớp hơi nước mỏng.
“Thì phạt ngươi… tối nay phải hầu hạ ta thật tốt.” Hồ Phi trêu chọc nói, nhưng lời này lại chính là sự thật. Nàng chắc chắn rằng Địch Mâu, dù sống ở Ma giới, cũng không biết hôm nay với Hồ tộc là một ngày đặc biệt ra sao. Từ sáng sớm, hơi nóng trong cơ thể nàng đã khiến nàng cảm thấy khó chịu không yên.
Vì sợ Địch Mâu cười chê, Hồ Phi mới nhịn đến giờ. Vừa rồi cơ thể vốn nhạy cảm lại bị Địch Mâu trêu chọc, nàng cũng biết dục vọng tồn trong người càng lâu càng nhiều sẽ bộc phát ra ngoài, eo đột nhiên mềm xuống, cố gắng không để đuôi lòi ra hiện nguyên hình.
“Phi nhi? ngươi?” Địch Mâu nhìn 9 cái đuôi đỏ nghi ngờ, đồng thời liếc mấy hồ tộc khác. Lúc này phát hiện hồ tộc giống người hiện tại đang lộ cả đuôi và tai, mặt cũng đỏ hồng giống như Hồ Phi.
“Ha ha, ta ngốc quá, giờ mới phát hiện ngươi khác lạ. Hôm nay là ngày tế tổ của hồ tộc, là lúc các ngươi động dục mà?! Phi nhi…. có phải khó nhịn đúng không?” Địch Mâu mặt đơ không còn, thay vào đó là khuôn mặt bỉ ổi biết sự thật.
Nàng Hồ Phi bằng một tay, tay còn lại thò xuống vùng đất nhỏ giữa hai chân. Lúc này Hồ Phi thấy hối hận vì mặc váy ngắn để con sói Địch Mâu này thừ cơ làm chuyện xấu, nhưng trên đời không có thuốc hối hận để uống.
“Địch Mâu, đừng ở đây, ah…. chờ tế tổ xong, chúng ta làm tiếp….ah!” hai tay Hồ Phi ở trên cổ Địch Mâu, từng đợt thở dốc, dù xin không ngừng, nhưng người kia cũng không tha cho nàng. Cúi đầu nhìn thế giới nhỏ nằm im thỏa mãn, Địch Mâu dùng mặt cọ mặt nàng, cảm động muốn khóc.
Người này, suýt chút nữa đã vĩnh viễn rời xa nàng. Trong trận đại chiến lần đó, Hồ Phi đã thay nàng đỡ một đòn chí mạng của Thiên Tôn, thực sự mất đi sinh mạng. Tuy nhiên, Địch Mâu không từ bỏ hy vọng cứu lại Hồ Phi. Nàng phong ấn linh hồn và nguyên thần của Hồ Phi vào trong cơ thể mình, sau đó mang theo thi thể rời khỏi Ma giới, sử dụng cấm thuật của Ma giới để vượt qua sáu giới, đến một không gian khác ngoài lục giới.
Nơi đó là một vùng đất lạnh lẽo, hoang vu không bóng người. Ngoài những lớp tuyết vĩnh cửu không bao giờ tan, chỉ còn lại những cơn gió rét buốt thấu xương. Ngay cả với tu vi của Địch Mâu, nàng cũng bị lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, huống hồ là Hồ Phi, không còn pháp lực bảo vệ, chỉ còn lại một thân xác yếu ớt? Vì vậy, suốt dọc đường, Địch Mâu liên tục truyền linh khí từ cơ thể mình vào thân thể Hồ Phi, dù rằng tay chân nàng đã sớm tê cứng vì lạnh.
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy tuyết trắng bao phủ, ngoài ngọn núi tuyết kia – trông như thế nào cũng không thể đến được – thì không còn gì khác. Nhưng chính ngọn núi tuyết đó lại là mục tiêu của Địch Mâu. Nàng nhớ rất rõ, sau ngọn núi ấy có một hang động cực kỳ kín đáo. Bên trong hang động, nhiệt độ không lạnh buốt như bên ngoài, vừa không khiến thi thể phân hủy, lại không làm hỏng thân xác yếu ớt của Hồ Phi.
Không gian này cũng giống như Ma giới, không có ngày đêm. Không biết mất bao nhiêu thời gian, Địch Mâu mới ôm Hồ Phi đến được trước cửa hang động. Lúc này, linh khí trong cơ thể nàng đã gần như cạn kiệt, đôi chân vì bước đi lâu ngày trên tuyết dày mà nứt toác, máu chảy ròng ròng.
Tuy nhiên, một sự thật còn tàn nhẫn hơn đang chờ đợi nàng: vì tuyết rơi quanh năm, hang động đã bị tuyết phủ kín từ lúc nào không hay. Muốn đặt Hồ Phi vào trong đó, việc đầu tiên nàng cần làm là phải đào tuyết mở cửa hang. Nếu là bình thường, Địch Mâu hoàn toàn có thể dùng một cái vẫy tay và pháp thuật để làm tuyết tan. Nhưng giờ đây, điều đó lại trở nên bất khả thi.
Nàng cõng Hồ Phi trên lưng, bắt đầu dùng đôi tay để đào tuyết chắn trong hang. Đầu ngón tay nối liền với tim, ngay cả ma cũng không ngoại lệ. Trong lớp tuyết không chỉ có tuyết, mà còn xen lẫn những tảng băng cứng rắn. Đôi tay của Địch Mâu sớm đã nhuốm đầy máu, nhiều móng tay bị bật ngược lên, để lộ phần thịt mềm bên dưới, trông vô cùng đáng sợ.
Nhìn hang động đã được đào xong, Địch Mâu bất giác nở một nụ cười. Nhưng khi cúi đầu, thấy mình đầy vết máu và bùn đất, nụ cười ấy lại pha lẫn chút tự giễu. Đã bao lâu rồi nàng chưa từng chật vật đến mức này? Ngay cả trong trận đại chiến với Thiên Tôn lần trước, nàng cũng chưa từng để một chút bùn đất vấy bẩn lên người. Thế mà giờ đây, nàng lại dùng đôi tay trần để đào một hang động.
Nhưng tất cả những điều này đều đáng giá, phải không? Chỉ cần có hy vọng giúp người đó sống lại, dù phải chết, Địch Mâu cũng sẽ không do dự dù chỉ một giây.
Dùng quần áo lau qua loa máu trên tay, Địch Mâu cẩn thận đặt Hồ Phi vào trong hang động. Sau đó, nàng đặt lên ngực nàng ấy một viên pha lê đỏ rực, được ngưng tụ từ máu của Phong Ma. Mặc dù vết thương trên ngực Hồ Phi đã được Địch Mâu xử lý, nhưng vẫn còn một lỗ máu lớn cỡ chiếc bát. Mỗi lần nhìn thấy vết thương này, trái tim Địch Mâu lại đau như bị xé nát.
“Phi nhi, ta sẽ cứu ngươi trở về. Hãy ở đây chờ ta, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi.” Nàng cố nén xúc động muốn bật khóc, cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Hồ Phi. Sau đó, Địch Mâu đứng dậy rời đi.
Ra khỏi hang động, nàng dùng tuyết che lại cửa hang như cũ. Bóng dáng cô độc của nàng cũng dần biến mất trong khung cảnh trắng xóa ấy.
Sau đó, Địch Mâu không ngừng đi khắp lục giới và các không gian khác, chỉ với một mục đích duy nhất: tìm cách giúp Hồ Phi sống lại. Dù mất đi trái tim, nhưng may mắn là nguyên thần và hồn phách của nàng ấy vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ cần tìm ra cách phục hồi thân thể, việc hồi sinh Hồ Phi sẽ không còn là điều khó khăn.
Dẫu bận rộn tìm kiếm phương pháp, nhưng Địch Mâu vẫn không yên tâm để Hồ Phi một mình ở trong hang động quá lâu. Vài năm sau, nàng lại quay về vùng đất lạnh giá ấy. Khi nhìn thấy cơ thể của Hồ Phi, nàng kinh ngạc phát hiện ra vết thương trên ngực nàng ấy đã hoàn toàn lành lặn từ lúc nào không hay. Còn viên pha lê đỏ thì kỳ lạ thay đã biến mất.
“Phi nhi! Phi nhi!” Địch Mâu kích động gọi tên nàng, cẩn thận chạm vào lồng ngực mượt mà, không một dấu vết như trước khi bị thương, lòng nàng vừa hồi hộp vừa tràn ngập hy vọng.
“Địch…” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nhưng người nói không phải là Hồ Phi trong lòng nàng. Địch Mâu hoảng hốt tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói, vì người gọi tên nàng như vậy chỉ có một người!
“Địch, ngươi không cần tìm ta, ta xuất hiện ở đây chỉ vì chút ý thức còn sót lại trong viên pha lê.”
“Phong Ma! Là ngươi sao? Sao ngươi lại ở đây? Ngươi không phải đã…”
“Địch, xin hãy để ta nói hết. Thời gian của ta không còn nhiều. Lý do ta dùng chút ý thức cuối cùng để nói chuyện với ngươi chỉ là muốn nói cho ngươi biết một vài điều.”
“Ta chưa bao giờ muốn phản bội ngươi, càng không muốn khiến ngươi hận ta. Dù chỉ còn lại một chút ý thức trú ngụ trong viên pha lê, ta vẫn có thể cảm nhận được sự hận thù mà ngươi dành cho ta. Nhưng từ khi nàng ấy xuất hiện, ta có thể cảm nhận rằng sự hận thù đó đang dần tan biến. Dù nàng là chuyển thế của ta, nhưng lại là một người hoàn toàn khác. Ngươi thực sự đã yêu nàng, không phải yêu chuyển thế của ta.”
“Nàng ấy là một nữ nhân rất tốt, càng xứng đáng để ngươi yêu. Ta có thể cảm nhận được rằng nàng ấy yêu ngươi hơn cả ta. Khi xưa, ta vì lục giới mà chọn làm tổn thương ngươi, còn nàng ấy lại vì bảo vệ ngươi mà chấp nhận cái chết. Giờ đây, ta rất vui khi thấy ngươi đã nhận ra tình cảm thật sự của mình. Hy vọng khi nàng ấy trở lại, ngươi sẽ đối xử tốt với nàng.”
Cùng với giọng nói của Phong Ma dần tan biến, người trong lòng Địch Mâu cũng từ từ mở mắt. Nhưng lúc này, nàng vẫn đang đắm chìm trong những lời Phong Ma vừa nói, hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi của Hồ Phi. Chỉ đến khi một tiếng cười khẽ như nước chảy vang lên bên tai, Địch Mâu mới kinh ngạc nhìn về phía nữ nhân đang tựa vào lòng mình, nở nụ cười gian xảo.
“Phi nhi… Ta yêu ngươi…”
“Ưm… Địch Mâu… Dừng tay lại… Ư!”
Thân thể Hồ Phi gầy yếu nằm trong lòng Địch Mâu, thân thể khẽ run theo động tác người kia, nhìn có vẻ là được yêu thương rất nhiều. Cảm giác ngón tay thon dài ma sát quần lót của mình, Hồ Phi nhịn không được mà rên lên, sợ bị hồ ly khác nghe thấy vội ngậm miệng lại.
“Ha ha, sao Phi nhi lại xấu hổ? từng làm ở ngoài rồi mà, ta làm kết giới thì bọn họ không biết ngươi và ta đang làm gì đâu.”
“Nhưng mà…. tế tổ… ah ah… ha ah!”
Hồ Phi biết có nói cũng như không, nhìn xung quanh có kết giới vàng nhạt cùng đôi mắt tím của Địch Mâu nhìn đầy thâm thúy, nàng đành chấp nhận bị đối phương áp dưới người.