Chương 97
Cái cổ ấm ấp khiến cơ thể Hồ Phi mềm nhũn như trái cây đông lạnh, áo khoác dưới thân đã bị mồ hôi làm ướt, nơi tư mật bị quần lót che kín cũng khó chịu nhiều hơn. Dù không cần người kích thích, nàng cũng bị dục hỏa đốt người.
“Địch Mâu, đừng…. đừng khi dễ ta….ah… cho ta đi….” Hồ Phi giãy dụa eo, không ngừng dụ dỗ Địch Mâu. Nhưng đối phương lại như không thấy, vẫn như cũ theo từng nhịp của mình. Cảm giác bàn tay lạnh lẽo từ trên người lướt xuống khe ngực rồi đến bụng dưới đến đùi, rồi đến mắt cá chân.
Địch Mâu dùng hai tay sờ khắp người Hồ Phi, đến nổi cơ thể bốc hỏa từng mảng. Lúc này đôi mắt bị dục vọng thân thể làm cho biến đỏ, kết hợp cùng hoàng quang của kết giới nhìn thật ấm áp lòng người.
“Phi nhi, ta thật may mắn có được ngươi.” Địch Mâu cảm thán nói, đôi mắt chứa lệ. Nếu đời này mình mất đi nữ nhân này, có lẽ sẽ là tiếc nuối lớn nhất?! “không phải chúng ta đang ở cùng nhau sao? ta vĩnh viễn sẽ ở cùng ngươi, chúng ta sẽ sống tốt mỗi ngày.”
Một câu nói có thể chạm đến lòng người đối phương sâu sắc đến đâu, Hồ Phi không biết. Nhưng khi thấy giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Địch Mâu, nàng hiểu rằng câu nói vừa rồi của mình thực sự đã chạm đến trái tim nàng ấy. Dẫu cả hai hiện giờ đã ở bên nhau, nhưng phải thừa nhận rằng, trong lòng họ vẫn chưa thể có được sự an toàn tuyệt đối.
Thế gian này có quá nhiều điều không thể đoán trước. Ngay cả khi đã kết hôn, người ta vẫn có thể ly hôn, vậy thì làm gì có thứ gì là vĩnh cửu? Những thứ hữu hình sẽ tàn úa, vậy những thứ vô hình, liệu có thể duy trì được bao lâu?
“Ngươi đang mơ màng.” Giọng nói có chút không hài lòng của Địch Mâu vang lên từ phía dưới, kéo Hồ Phi về thực tại. Nàng cúi đầu xuống, liền thấy Địch Mâu đặt một nụ hôn lên mu bàn chân mình.
“Ngươi… ưm… Ta thật không ngờ ngươi còn có sở thích này đấy.” Hồ Phi trêu chọc nói, hoàn toàn không cảm thấy lúng túng. Dù gì cả hai cũng luôn táo bạo trong chuyện tình cảm, dù phần lớn người chịu thiệt thòi luôn là Hồ Phi, nhưng số lần nàng thực sự cảm thấy ngượng ngùng cũng hiếm khi xảy ra.
“Cũng đâu có đam mê gì? ta chỉ trúng độc của ngươi thôi, chỉ cần trên người ngươi, ta đều muốn sở hữu. Cho dù là chân, hay tay, hay là …. chỗ này.” Địch Mâu nói tới đâu hôn tới đó, rồi dừng lại ở chỗ đó. Tay vén váy đỏ lên, quần lót ren tím lộ ra trước mắt.
“Ha ha… không ngờ sáng nay ta mặc dùm ngươi, bây giờ lại phải cởi ra cho ngươi.” Địch Mâu nói xong, liền tự tay cởi quần lót đã ướt đẫm ra. Vì Hồ Phi ngủ say mới thức cơ thể yếu ớt không thể tự hoạt động. Mặc quần áo cũng khó khăn, chứ nói gì là bước đi. Mỗi ngày Địch Mâu đều ôm Hồ Phi trong lòng, người biết còn tưởng họ là song sinh.
Khi quần lót cởi ra, một sợi chỉ bạc từ dâm dịch được kéo dì. Địch Mâu cười xấu xa, từ từ mở hai chân Hồ Phi ra. Đập vào mắt là hoa viên đã ướt nhẹp, rừng rậm đen nhánh ướt át vì nước cũng long lanh hơn, đóa hoa đã nở nộ xinh đẹp, lộ ra tâm hạch đỏ hồng. Đến cả dâm dịch cũng không ngừng chảy, mỹ cảnh đẹp đến xuất thần.
Địch Mâu cảm khái trong lòng, đồng thời há miệng ngậm lấy hoa viên, “ha… ah…” đột nhiên kích thích khiến Hồ Phi rên rỉ, nàng vô lực hai tay xoa đầu Địch Mâu, hai chân đang bị đối phương mở rộng hơn.
Âm thanh mút vào dâm đãng bên dưới truyền đến tai, nhìn bên ngoài hồ tộc đang đến càng nhiều, Hồ Phi cũng đỏ mặt. Mặc dù có kết giới, nàng và Địch Mâu làm gì cũng không ai thấy. Nhưng Hồ Phi vẫn thấy xấu hổ, tựa như bị nhiều người nhìn thấy.
Nhưng dù có mắc cỡ, thì cơ thể vẫn thành thật. Hạ thể bị cái lưỡi nóng bỏng quấn lấy liếm, cảm giác như điện giật tê dại từng đợt kéo đến, cảm giác thoải mái không muốn dừng lại, “ah! ưm! Địch Mâu! nhẹ chút đi!” Hồ Phi đang chìm đắm trong khoái cảm, trên ngực đột nhiên bị cắn khiến nàng tỉnh hồn.
Thấy hai cái tay xoa nắn trên ngực mình, sức mạnh rất lớn, giống như ngực nàng không phải bình thường vậy. Hồ Phi phàn nàn nhưng Địch Mâu không nghe, vẫn cứ dùng sức nhào nặn hai bầu ngực kia. Cảm giác chúng nằm trong tay biến dạng, hứng thú dạt dào khiến Địch Mâu không muốn buông ra.
“Ah! ngươi…. ah…. Địch Mâu…. nhẹ một chút….” Hồ Phi mất sức ngã xuống, cũng không xin tha nữa. Vì nàng biết Địch Mâu chìm trong tình dục thì sẽ không nghe mình nói nữa, hơn nữa nàng cũng dần quen với hành động này, không thấy đau mà còn thấy sung sướng.
Đánh chết Hồ Phi nàng cũng không thừa nhận mình là M!
Đầu lưỡi nóng bỏng không gì sánh được, thình thoảng đè lên hạch tâm sưng đỏ, sau đó vẽ vòng quang huyệt đạo nhỏ. Nhưng dù làm gì, cũng khiến Hồ Phi rên rỉ rất đáng yêu. Sung sướng trong người càng lâu càng nhiều, Hồ Phi biết mình sắp lên đỉnh rồi, muốn phun ra trong miệng Địch Mâu.
Nhưng lúc nàng sắp lên đỉnh, người kia đột nhiên dừng lại, dục vọng còn chưa thỏa mãn Hồ Phi biết rất rõ, như lúc này hạ thể trống rỗng, tựa như lấy đi thứ gì trong người, nàng muốn Địch Mâu nhanh trả cho nàng.
“Đừng dừng lại…..” Hồ Phi nhịn không được hé miệng xin Địch Mâu yêu thương, đối phương chỉ cười xấu xa, đối mặt với nàng, “Phi nhi, ta thích bộ dạng khi ngươi lên đỉnh, khi đó ngươi rất đẹp. Cho nên đừng vội, để ta từ từ yêu ngươi.”
Nghe vậy, Hồ Phi khóc cũng không nổi. Điều này nghĩa là gì? vui thú xấu xa của Địch Mâu phát tác rồi, không biết lần này sẽ làm bao nhiêu lần kiểu gì nữa đây?
Đang lúc Hồ Phi suy nghĩ, trong cơ thể đột nhiên xuất hiện hai ngón tay, nàng còn chưa kịp phản ứng thì hai ngón tay điên cuồng di chuyển, nàng cũng không có cơ hội rên rỉ, “Ah! Địch Mâu! Địch Mâu! nhanh quá! chậm một chút….. ah! không được! ah!”
Vì động tác của Địch Mâu quá nhanh quá mạnh khiến cho cơ thể Hồ Phi lắc lư theo nhịp của nàng. Cả người từ hồng thành đỏ, cái đuôi dấu dưới mông cũng không nhịn được vung lên, lắc lư quanh Hồ Phi.
“Ha ha, xem ra nó cũng muốn rồi.” Địch Mâu chọc ghẹo cười, túm cái đuôi gần nhất, chậm rãi vuốt ve ở gốc đuôi, nhìn biểu tình của Hồ Phi vô cùng hài lòng, “đừng vuốt….. đừng vuốt cái đó….” sống lâu năm như Hồ Phi sợ gì nhất thì đó chính là sợ bị Địch Mâu nắm đuôi.
Lúc trước đã nói nhiều lần, đuôi hồ ly rất mẫn cảm. Những chỗ nhạy cảm khác cũng không bằng đụng vào đuôi, túm đuôi sẽ có kích thích, người hồ tộc sẽ được thỏa mãn tận cùng. Hiện tại, cơ thể và đuôi bị dụ dỗ cùng lúc, Hồ Phi sao chịu nổi kích thích gấp đôi này?
“Địch Mâu….. Địch Mâu…. đừng vuốt nữa mà! ah!” Hồ Phi đưa tay muốn lấy lại đuôi của mình, đối phương liền ném cho nàng đi túm cái đuôi khác. Lúc này Hồ Phi hận mình là cửu vĩ hồ, không có việc gì lại mọc nhiều đuôi vậy làm gì? không lẽ là chuẩn bị cho nàng vuốt sao?
Cho nên khi Hồ Phi đòi lấy lại thì Địch Mâu sẽ cầm cái đuôi khác vuốt ve…. qua vài lần, Hồ Phi cũng không còn sức nữa, mềm nhũn nằm trong ngực Địch Mâu. Người kia thấy nàng tâm tình khá tốt, đưa tay ôm eo để nàng ngồi trên đùi mình, tư thế đổi thành cưỡi ngồi, đồng thời Hồ Phi cảm nhận được hai ngón tay vào sâu bên trong cơ thể mình hơn.
“Ah…. ngươi…. ngươi chỉ biết…. khi dễ ta…. ah ah…. đừng mà….. ta sắp chịu không nổi nữa!” Hồ Phi tựa cằm lên vai Địch Mâu xin tha, nhưng không biết âm thanh như vậy lại kích thích thú tính của đối phương. Địch Mâu nheo mắt lại, há miệng ngậm lấy nhũ hoa sưng đỏ cắn gặm ngon lành.
Ngón tay dưới âm huyệt ra vào điên cuồng, mỗi lần đều tiến sâu vào trong, đồng thời lòng bàn tay không ngừng ma sát vách thịt bên ngoài, ngón cái bên ngoài phối hợp nghiền ép hạch tâm sưng đỏ, ngón tay như xúc tua trắng mịn vô cùng.
Những chỗ nhạy cảm trên người đều bị kích thích, Hồ Phi không còn sức chống cự, đành dùng chút sức cuối cùng ôm cổ Địch Mâu, để mình không ngã xuống đất. “Ah…. ah…. Địch…. Địch Mâu…. ta yêu ngươi….. chúng ta sẽ luôn ở bên nhau…. cùng một chỗ….. ah!”
Đầu óc trống rỗng khiến Hồ Phi không nói nổi nữa, nàng ôm chặt Địch Mâu, cơ thể run rẩy kịch liệt. 9 cái đuôi đỏ như bị bị điện giật, chúng bị Địch Mâu túm lấy, âm huyệt bên dưới càng lúc càng nóng.
“Địch Mâu! dừng lại! ta chịu không nổi! ah ưm! ah ha!” hạnh phúc như quả cầu tuyết đang to dần, càng lúc càng nhiều. Hồ Phi cảm giác cơ thể mình sắp bị khoái cảm làm nổ tung. Nàng hé miệng cắn Địch Mâu xin tha, nhưng đối phương chỉ mặc kệ nàng, mà còn tăng tốc trên tay trên miệng.
“Ah…. ra rồi….. đang ra….. ah! ah ha!” Hồ Phi cao giọng hô, cổ ngửa lên cao, đẹp đến khó tả. Địch Mâu ngẩng đầu nhìn nàng, vô tình hoảng hốt, đến tay còn cắm trong cơ thể Hồ Phi vẫn chưa rút ra. Cảm giác có thứ gì đó chạm tay mình muốn tuôn ra, ánh mắt Địch Mâu lóe lên, ngón tay thọc vào sâu hơn.
“Địch Mâu…. đừng vậy mà…. ah…. ta không nhịn được…. đừng vậy mà!” Hồ Phi thở dốc từng hồi, đôi mắt đẹp run rẩy, tựa như cánh bướm.
“Ah? ta làm sao hả?” Địch Mâu hỏi ngược lại, tay nắm đuôi Hồ Phi chặt hơn.
“Ta xin thua…. ngươi thả ra đi…. ta…. ah ha!”
“Ha ha, Phi nhi rất muốn ra đúng không? nhưng ta không muốn vậy nha, hay ngươi xin ta đi, ta sẽ rút ra nha.”
Nghe Địch Mâu nói, Hồ Phi đỏ mặt nhiều hơn, nàng đã chịu không nổi khoái cảm này rồi, nếu không được tuôn ra chắc nàng điên mất.
“Xin…. xin ngươi…..”
“Hả? xin ta cái gì?”
“Xin ngươi….. để ta xả….. ah… xả ra ngoài.”
“Ha ha, được, ta biết rồi.”
Khi hai ngón tay rút ra, Hồ Phi rên dài một tiếng, cơ thể run rẩy so với trước còn nhiều hơn. Địch Mâu nhìn váy và áo khoác dính dâm dịch, nàng hài lòng liếm môi.
“Thoải mái không?” Địch Mâu ôm Hồ Phi thì thào nói, nhưng lại bị người kia liếc một cái.
“Địch Mâu! ta phát hiện càng ngày ngươi càng xấu xa, còn trêu đùa ta, 1 tháng không được đụng vào ta!”
“Dạ! lão bà đại nhân!”
“Này! ngươi nghe lời vậy sao? vừa rồi ta nói ngươi dừng sao ngươi không dừng?”
“Vì ta biết ngươi hay dối lòng mà.”
“Ai nói ta hay dối lòng? ngươi đọc được hả? ngươi biết dối lòng là gì sao?”
“Ai nói ta không biết chứ, ta nói ngươi biết, ta có bằng viện sĩ rồi đó!”
“Vậy ta hỏi ngươi, x﹢y×(y- 3)= 12 tính thế nào?”
“Eh, ta không có học tiếng Anh, sao ta biết được?”
“Ngu ngốc! đó là toán học!”
Hai người tiếp tục nói nhảm, không hề phát hiện mấy người hồ tộc đứng đó kinh ngạc nhìn bọn họ.
Thật ra, kết giới của Địch Mâu chỉ có thời gian hạn chế.
— TOÀN VĂN HOÀN—