– Trịnh gia các người đi ra cho ta, nếu các ngươi không trả tiền thì ta làm thịt Trịnh nhị nhà các ngươi!
Cố Tiểu Phù nghe vậy liền biết Trịnh nhị bài bạc ở bên ngoài bị người ta đuổi tới tận nhà, việc này năm ngoái cũng có một lần.
Hai già Trịnh gia cũng nghe thấy, gấp gáp đi ra, Cố Tiểu Phù đỡ Trịnh đại nương sắp hôn mê, đi ra ngoài cửa.
– A cha, a nương, các ngươi mau cứu ta! – Trịnh nhị thấy lão cha lão nương nhà mình đi ra thì vội vàng kêu.
– Nhị lang à, ngươi sao vậy! – Trịnh đại nương thấy một đám người hung thần ác sát vây quanh ở cửa viện, Trịnh nhị bị trói gô đặt trên mặt đất đang chịu quyền cước, thật đau lòng, nàng thấy thật dư thừa cho một đứa con trai không biết dưỡng lão tống chung (nuội cha mẹ về già và lo hậu sự), con lớn thì nằm ở trên giường, không biết quang cảnh này còn đến bao lâu.
– Sao vậy? Trịnh nhị nhà ngươi nợ ta hai mươi lượng bạc, hừ! – Thủ lĩnh vẻ mặt hung tợn, mở miệng nói, bàn tay to vung lên, ý bảo các thủ hạ ngừng tay.
– Hà lão đại, ta chỉ vay ngươi năm lượng, đâu ra hai mươi lượng – Trịnh nhị nghe vậy thì bất chấp đau đớn đầy người mà vội vàng phản bác, năm lượng hắn còn không có nổi thì hai mươi lượng lấy mạng hắn cho rồi!
– Năm ngày trước xác thực là năm lượng, mà lẽ nào vay tiền không tính lợi tức sao? – Hà lão đại không thèm đoái hoài mà nói, hắn lớn lên không tốt lắm, bất quá con mắt cũng tinh ranh biết nhìn, vừa nhìn đã biết Trịnh gia không có tiền trả, nhưng bất quá, tiểu nương tử kia lớn lên coi như không tồi, nuôi ăn uống ngon mấy ngày, nói không chừng có thể bán giá tốt.
– Nhà ta không có tiền, không bằng ngươi giết ta đi, đừng tới phiền cha nương ta! – Trịnh nhị làm con nghiện bài bạc, bản lĩnh trốn nợ đánh bạc thua cũng luyện đến thành thạo, giả chết cũng coi như một chiêu dùng rất được, người đòi nợ sợ nhất kẻ không muốn sống.
– Con ơi! Các ngươi không được đụng đến nhi tử của ta! – Trịnh đại nương vừa nghe thấy thì sợ đến ngồi bệt dưới đất kêu khóc, mới ra cửa đã thấy con trai bị người đánh, hiện tại con trai bị buộc phải tìm chết, bà không muốn sống nữa.
Hoa gia ở cạnh Trịnh gia, nghe được tiếng động thì chạy vội đến nhìn một cái, ai ngờ là quang cảnh như vậy, Hoa lão cha thật sự sợ mất mạng người, liền nói:
– Nhị lang, nhanh đi mời trưởng thôn tới.
– Vâng a cha.
Hoa nhị lang đáp rồi nhanh chân chạy đi, nhà trưởng thôn ở đông thôn, cách bên bọn họ cũng không gần!
– Vị huynh đài, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thế nhưng Trịnh gia xác thực không có tiền, không thể hoãn cho chút thời gian sao – Hoa đại lang theo ý Hoa lão cha, đi ra hoà giải.
– Hoãn! Hừ, hoãn thế nào? Nếu không vị tiểu ca này cho ta mượn hai mươi lượng bạc, ta hoãn chút thời gian trả lại ngươi! – Ngữ khí của Hà lão đại tương đương ôn hòa, thế nhưng ánh mắt lại tàn bạo, hắn đi đòi nợ cũng không phải ngày một ngày hai, kiểu người nào chưa thấy qua!
– Ngươi!
– Đại lang, lui ra – Hoa đại lang tức giận muốn tiếp tục lý luận, lại bị Hoa lão cha gọi lại.
– Huynh đài, Trịnh gia này xác thực không còn tiền, nếu ngươi ép buộc như vậy, nói không chừng sẽ bức mất mạng người, khi đó quan phủ cũng hỏi đến – Hoa lão cha lúc còn trẻ từng làm người bán hàng rong, hiểu chút cảnh đời, đánh chết Trịnh nhị thì quan phủ không truy xét, nhưng bức tử người Trịnh gia nhất định bị chất vấn.
– Ai nói nhà bọn họ không có tiền, ta thấy nhà bọn họ còn có thứ rất đáng giá – Hà lão đại não lắc đầu rồi quay lại nhìn chằm chằm Cố Tiểu Phù, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
Cố Tiểu Phù bị ánh mắt xâm lược kia nhìn đến cảm thấy cực kỳ không khỏe, vừa định quay về phòng trốn tránh thì đã bị một thủ hạ của Hà lão đại giữ lại.
– Ngươi buông ra! – Cố Tiểu Phù giãy dụa, mà nàng sao so được khí lực tay chân, hai tay bị bắt chéo sau lưng, mặt bị Hà lão đại bắt lấy nhìn tỉ mỉ.
– Ai chà chà, quả nhiên là một khuôn mặt đẹp, Trịnh nhị, gán nàng cho ta, hai mươi lượng thua bạc kia chúng ta xóa bỏ, thế nào?
Trịnh nhị ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Phù, đại tẩu này từ lúc tới nhà hắn thì bận rộn trong bận rộn ngoài, ăn cám nuốt rau chưa từng nói câu oán hận, ngày xưa hắn đối với vị tẩu tử này cũng rất tôn kính. Hà lão đại như vậy là có ý tứ, đây là định bán đại tẩu vào kỹ viện!
Thế nhưng, trong mắt Trịnh nhị, kỹ viện cũng tốt hơn trong nhà, ở kỹ viện tốt xấu gì cũng có ăn có uống, có người sai bảo, cười một cái là có thể kiếm ra một đống bạc, bằng tự sắc của đại tẩu hắn có thể làm hoa khôi.
Đến lúc đó, nếu hắn thiếu bạc, chỉ cần hỏi xin đại tẩu là được rồi, vụ buôn bán này được!
– Hà lão đại, ngươi nói thật? – Trịnh nhị cũng bị lừa không ít lần, lần này rất cẩn thận, Trịnh gia bọn họ thực sự đã không còn tiền.
– Thấy rõ chưa, đây là giấy nợ của ngươi, bảo cha ngươi đóng dấu vân tay gán nàng cho ta thì tờ giấy nợ này trả lại ngươi tại chỗ! – Hà lão đại lộ ra nụ cười thắng lợi, cả khuôn mặt đều uốn nếp, sai thủ hạ viết khế bán mình tại chỗ, đưa tới trước mặt Trịnh lão cha.
– A cha, ngài cứu con một mạng đi! – Trịnh nhị đáng thương nhìn về phía Trịnh lão cha, mong có thể đổi lấy sự thương hại của lão cha.
– Lão Trịnh, ngươi phải nghĩ cho kĩ, tức phụ Phù nương này rất tốt, ngươi tuyệt đối đừng vô lương tâm! – Hoa lão cha thấy Trịnh lão cha cực kỳ do dự thì vội khuyên nhủ.
Người Hoa gia cũng nóng ruột khó dằn nổi, chỉ là mấy tay chân mà Hà lão đại mang theo đang nhìn chằm chằm bọn hắn, bọn họ là nông dân thật thà, đâu có thể dây dưa với loại du côn lưu manh này.
Uyển nương lo lắng nhìn Cố Tiểu Phù, Cố Tiểu Phù bị tay chân Hà lão đại giữ chặt không cách nào giãy ra, trên mặt kia có biểu tình tuyệt vọng. Đều là tức phụ người ta, Uyển nương xúc động lây, nếu Hoa gia đối xử với nàng như vậy, nàng tất không sống nổi.
– A cha, a nương! – Trịnh nhị thấy lão cha nhà mình chậm chạp không in vân tay thì vội quỳ xuống thỉnh cầu.
– Cha nó, in đi! – Trịnh đại nương nhìn vết thương giăng khắp trên mặt trên người Trịnh nhị thì sao nhẫn tâm không cứu con trai, chỉ là nàng không nhìn nổi biểu cảm tuyệt vọng trên mặt Cố Tiểu Phù.
– Đành chịu thôi – Trịnh lão cha lắc đầu, gia môn bất hạnh, đường đời gian nan, một nông dân thành thật như ông có thể có cách gì.
– Dừng tay! – Trịnh lão cha vừa định in vân tay thì một tiếng nói suy yếu vang lên, mọi người nhìn tới, cư nhiên là Trịnh đại lang nằm trên giường đã lâu.
– Đại lang, mau quay về phòng đi, ngươi không thể ra gió, cẩn thận ho khan – Trịnh đại nương thấy thế vội đỡ Trịnh đại lang vào nhà, chỉ là chàng giãy dụa đẩy lão nương ra, tức giận mà nói: – A cha, chúng ta không thể bán Phù nương!
Cố Tiểu Phù thấy thế thì nước mắt rốt cục chảy xuống, nàng ở Trịnh gia tân tân khổ khổ ba năm, cư nhiên không ai suy nghĩ cho nàng, may mà đại lang nguyện ý lên tiếng vì nàng.
– Được, tiểu tử, có khí cốt! Thả nương nhi môn (người đàn bà) kia! – Hà lão đại bàn tay to vung lên, mặt lộ vẻ dữ tợn, nói rằng – Trịnh gia các ngươi có cốt khí, nếu không trả tiền, cũng không bán người, được, ta thành toàn các ngươi! Đánh chết tươi Trịnh nhị, quan phủ có viết, chơi bạc nợ trên mười lăm lượng không trả thì đánh chết không oán!
Trong lúc nhất thời, các tay chân tức thì vây quanh Trịnh nhị, quyền cước như mưa, Trịnh nhị đau khổ cầu xin, chỉ là bọn tay chân này sớm đã luyện ra ý chí sắt đá, xuống tay hết sức.
Trịnh đại nương thấy con trai bị vây đánh thì lôi kéo Trịnh cả phẫn tức nói:
– Chính ngươi sắp bệnh chết, nếu đệ đệ ngươi bị người đánh chết thì ngươi muốn hai già chúng ta phải làm sao! A nương cho ngươi đọc sách biết chữ, chẳng lẽ là để ngươi hiếu thuận phụ mẫu như thế! Cha nương già rồi không nơi nương tựa, ngươi ở dưới đất an tâm được sao! Đó là huynh đệ ruột của ngươi, ngươi hiện tại cư nhiên giúp đỡ một người ngoài hại chết huynh đệ ngươi phải không!
Một câu lại một câu, chọc thẳng vào chỗ đau của Trịnh đại lang, chàng xác thực không còn nhiều thời gian, nếu không còn đệ đệ, chân cha chàng không tốt, dựa vào một mình mẹ chàng thì Trịnh gia làm sao sống sót. Thế nhưng, Phù nương không phải người ngoài, nàng là người Trịnh gia, là tức phụ của chàng, chàng thế nào có thể bỏ mặc?
Trịnh đại càng không ngừng ho khan, bên tai là tiếng a nương đau khổ cầu xin cùng với tiếng các tay chân đánh đệ đệ, Trịnh nhị lúc trước còn có thể kêu gào vài tiếng, hiện tại cầu cứu cũng không kêu được.
Trịnh đại nhìn lão cha nhà mình, đờ đẫn ngồi ở trong viện, tóc bạc bị gió nhẹ thôi kia càng khiến Trịnh lão cha trở nên già nua.
Nhìn Cố Tiểu Phù ở một bên, trong mắt lộ vẻ cầu xin, bàn tay Trịnh đại nắm chặt xuống đất, mười ngón tay cắm thật vào trong bùn đất, chàng thống khổ nhắm mắt lại, vô lực mà nói ra:
– Đừng đánh nữa, chúng ta ký.
Rốt cuộc, tức phụ có thân nữa cũng không thân bằng người thân!
Cố Tiểu Phù nghe vậy, tuyệt vọng còn hơn hồi nãy, tuy rằng nàng đối với Trịnh đại không có tình phu thê, nhưng ba năm dốc lòng chiếu cố này, Cố Tiểu Phù nghĩ bản thân thực sự không làm thất vọng Trịnh gia, đặc biệt đối với Trịnh đại, nàng đã không thể nào làm tốt hơn được, thế nhưng, nỗ lực của ba năm hóa ra đổi lấy xỉ nhục như vậy.
Nàng nhìn Trịnh thị hấp hối nằm trên mặt đất, Trịnh đại được Trịnh đại nương đỡ mà không ngừng ho khan, Trịnh lão cha run rẩy định in dấu tay, còn cả Hà lão đại trên mặt mũi tràn đầy nét cười dâm uế bức nàng vào sự xỉ nhục này.
Cố Tiểu Phù thực sự tuyệt vọng, khốn cảnh lúc nhỏ không đánh gục bản thân, nghèo khó của Trịnh gia cũng không đánh gục bản thân, thứ chân chính đánh gục được bản thân, là lòng người!
Cha mẹ ngại miệng cơm của bản thân lãng phí lương thực trong nhà mà sớm đưa nàng cho Trịnh gia, nàng ở Trịnh gia làm lụng đi sớm về tối, không chỉ giặt quần áo làm cơm mà còn hầu hạ công bà và phu quân, thiêu thùa may vá giúp trong nhà, nàng còn làm ruộng, lên núi đốn củi, chạy đi rất xa nấu nước, làm việc nặng mà chỉ nam nhân mới làm, nàng cũng không ăn thêm một ngụm cơm, cũng không may thêm một kiện y phục, chỉ vì để tiết kiệm chút tiền giúp trong nhà, để Trịnh đại uống thêm một ngụm thuốc, sống lâu một ngày.
Thế nhưng, Trịnh gia thì sao! Cố Tiểu Phù căn bản không để ý chuyện Trịnh gia ngày xưa đối xử không tốt với bản thân, thế nhưng hôm nay, Cố Tiểu Phù thực sự cũng không cách nào nhẫn nại nữa, đây là đang bỏ rơi nàng!
Kết quả bị bán, dù nàng là một nông phụ ở nông thôn cũng biết, nơi yên hoa chi địa kia, tàng ô nạp cấu (chất chứa dơ bẩn), nữ tử thuần khiết đi vào, có thể nào còn là chữ tốt.
Hà lão đại đã tới gần bản thân, nàng không có nhiều thời gian để bi thương, đã như vậy, các ngươi bỏ rơi ta, ta đây liền bỏ rơi thế giới này!
Cố Tiểu Phù đột nhiên ra sức chạy trốn, mục tiêu của nàng là miếng ván cửa sứt mẻ kia.
Nếu không thể làm người thanh bạch, vậy để ta thành quỷ sạch sẽ đi!
Một màn này nằm ngoài dự liệu của mọi người, tất cả mọi người nhìn mà choáng váng, dù là Hà lão đại cách nàng gần nhất cũng không kịp phản ứng.
Đây là một nữ tử kiên cường, đây là một nữ tử trinh tiết, một nữ tử mặc quần áo rách rưới nhưng mang quyết tâm dứt khoát chịu chết, một màn như vậy làm chấn kinh mọi người ở đây.
– Phù nương! – Trịnh đại phản ứng đầu tiên, chàng dùng hết sức gào hô, mong có thể gọi lại Cố Tiểu Phù.
– Phù nương! Đừng! – Uyển nương vừa gọi vừa tiến tới, chỉ là nàng cách quá xa.
Tất cả mọi người tuyệt vọng, Trịnh gia tuyệt vọng vì không còn cách trả đủ tiền thiếu cờ bạc, mà Hoa gia tuyệt vọng vì không đành lòng cho nữ tử số khổ này!
Ngay lúc Cố Tiểu Phù gần đập vào ván cửa thì một bóng người đột nhiên hiện lên, Cố Tiểu Phù vừa vặn lao đầu vào lòng người nọ.
– Ái! – Người bị đụng trúng ngực phiếm đau, bất giác hừ ra tiếng.
Cố Tiểu Phù tuy rằng húc vào người khác nhưng cũng xây xẩm mặt mày, thân thể yếu ớt nhờ người nọ đỡ mới không té xỉu.
– Ngươi không sao chứ? – Người nọ chịu đựng đau đớn ở ngực, ôn nhu hỏi thăm.
Cố Tiểu Phù nghe được chất giọng cực kỳ ôn hòa truyền đến từ trên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn liền đối diện với một đôi mắt đen kịt thâm thúy, trong mắt mang vẻ thân thiết, loại ánh mắt này vốn nên đến từ người thân, thế nhưng hiện tại lại đến từ một người xa lạ.
Mà người nọ, thấy Cố Tiểu Phù ngẩng đầu thì mắt híp lại, nữ tử hắn từng gặp xác thực không nhiều lắm, nhưng Cố Tiểu Phù, rõ ràng là nữ tử đẹp nhất hắn từng gặp qua.
Hai người ngu ngơ nhìn nhau, chìm đắm trong thế giới của mỗi người.