Tôi tạm thời xác nhận: “Thế thì chắc là đã xóa bỏ hết hiểu lầm rồi chứ?”
Cô gái ra dấu ok: “Ổn cả rồi.”
“Vậy thì tốt rồi…”
Không chỉ Phương Ỷ Tuyên mà khi ở chung với những người bên cạnh cô ấy cũng mệt ghê. Tôi có thể chịu đựng đến khi hôn lễ kết thúc được không đây…
“Ừm, cô gái bên kia…”
Trợ lý cô dâu lại thò đầu bên cửa.
“Cô Phương muốn mời cô vào một lát.”
“Gọi cô đó.” Tôi nói.
“Không, gọi chị đấy ạ.”
“Không, tôi đã bảo là không phải mà…”
Mặc dù bị hiểu lầm nhưng lại chẳng thể làm gì…
“Không phải cô Vu, cô ấy muốn gọi một vị khác…” Trợ lý thư ký nói thêm, chứng minh những gì cô gái tóc xù nói là đúng.
“Xem đó, tiếp theo là đến lượt chị rồi.” Nàng nói.
Tôi nhớ lại chuyện xảy ra từ nãy đến giờ.
Trừ nhóm thứ hai ra, người đến phòng nghỉ của Phương Ỷ Tuyên đều bày tỏ sự cảm ơn. Nên là…
Tôi thở dài: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Tôi lần nữa vào phòng nghỉ. Trợ lý của cô dâu đã tạm thời ra ngoài, cả phòng chỉ còn mỗi tôi và Phương Ỷ Tuyên.
Phương Ỷ Tuyên mặc váy cưới đứng dậy rót một tách trà.
Cô ấy cười: “Ngồi đi.”
“Mặc váy cưới thì không cần vất vả vậy đâu, để mình là được rồi.”
“Làm gì có cái lý để khách châm trà chứ.”
Tôi ngồi xuống vị trí đã đón mấy nhóm khách ghé thăm: “Được rồi, hiện giờ cậu có thể cho mình biết lý do tại sao đến tận cuối cùng mới cho mình biết chuyện kết hôn không?”
“Mình sợ cậu gặp chồng mình sẽ muốn vác đao đoạt tình đó.”
“Mình nói nhiều lần rồi, mình dị tính!”
Tôi suýt đá đổ bàn trà, còn Phương Ỷ Tuyên lại cười sằng sặc.
“Ha ha, đùa thôi mà.”
“Cậu học kiểu đùa này từ cô vợ trước đó à?”
“Em ấy học mình.”
“Đùa ác thật đấy.”
“Thì có sao đâu, hợp với cậu mà.”
“Đừng đánh giá như vậy…” Dù vóc dáng hay giọng nói gì đó, tôi cũng không muốn hợp kiểu này.
Phương Ỷ Tuyên chợt thu hồi vẻ cợt nhả đùa giỡn, giọng trở nên trầm ổn hơn nhiều.
“Cảm ơn cậu vì vẫn nhớ lời hẹn khi ấy.”
“À… cũng không sao, vừa hay còn nhớ mà thôi, mà cũng không phải là một chuyện duy nhất.”
“Chuyện này cũng khá đáng nhớ mà, hoài niệm thật đấy.”
“Có gì mà hoài niệm chứ…”
“Đương nhiên là hoài niệm rồi. Mình vẫn nhớ khi ấy cậu mặc đồ, trang điểm thế nào để đánh bẹp mấy tay học sinh hư đó đấy.”
“Ai bảo họ gây chuyện đúng lúc buổi diễn kết thúc chứ…”
Nếu không thì tôi đã thay đồ để đánh họ rồi.
“Cũng từ đó mà cái danh ‘tiên nữ’ được lan truyền nhanh chóng.”
“Lâu quá rồi, chỉ có cậu nhớ mấy chuyện này thôi.”
Tôi nhớ đến một người khác vẫn nhớ chuyện này.
“Vậy hai cô kia là sao? Một người là vợ cũ của chồng, một là bạn gái của vợ cũ…”
“Cũng giống như chúng ta trước kia, họ đã làm những chuyện tương tự, mặc dù lý do không giống lắm.”
Tôi và Phương Ỷ Tuyên.
Chú rể và vợ trước.
Những chuyện tương tự.
“Thì ra là vậy à…”
“Không sai, chính là vậy đấy. Chỉ cần hiểu ra là không thấy lạ nữa, đúng không?”
“Phương Ỷ Tuyên ngày ấy giờ đây cũng tìm được người ấy của đời mình rồi.”
Nói đến đây, tôi mới nhớ mình còn thiếu cô ấy một câu.
Từ khi tôi về vẫn chưa nói câu ấy.
“… Chúc mừng nhé.”
“Trễ quá vậy, cảm ơn cậu nha.”
“Đừng có lải nhải nữa.”
“Cũng sắp đến giờ rồi, mình nên ra ngoài thôi.”
Phương Ỷ Tuyên kéo làn váy thật dài ra ngoài, còn tôi thì đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng thuần trắng ấy.
Cô ấy đã đi trên con đường của mình, cũng lựa chọn một người cùng đồng hành trên con đường ấy.
Tôi không biết bạn mình đã chọn người thế nào, nhưng tôi tin sự lựa chọn của cậu ấy.
Đột nhiên, tôi nhớ đến suy đoán ban nãy của cô gái tóc xù.
“Dù không báo trước hay giới thiệu trước, chị ấy vẫn tin rằng chị sẽ ủng hộ lựa chọn của chị ấy… Em cảm thấy, đây có lẽ cũng là một kiểu ‘tin tưởng’ nhỉ?”
Khoảnh khắc cuối cùng, Phương Ỷ Tuyên quay đầu lại.
Nụ cười ẩn sau mạng sa màu trắng hơi mơ hồ, nhưng lời nói lại cực kỳ rành mạch.
“Cảm ơn cậu đã vội vàng trở về tham gia lễ cưới của mình nhé, ngài Trương Chí Hào.”
“Con mẹ nó, lần sau đừng có bắt mình mặc đồ nữ nữa.”
Tôi giơ ngón giữa lên, không chút nể nang.
“Cậu làm bạn trai mình đi.”
Lúc ấy tôi đang uống coca, suýt sặc chết. Trương Chí Hào năm mười sáu tuổi suýt sặc chết.
“Khụ khụ…! Cậu nói cái quái gì vậy?”
Phương Ỷ Tuyên mặc đồng phục cấp ba, nói: “Ngày nào cũng có người đến làm loạn, phiền muốn chết.”
Lúc này tôi mới hiểu ý Phương Ỷ Tuyên.
Chỉ cần tôi giả vờ làm bạn trai cô ấy là những người định theo đuổi sẽ tự động rút lui.
“Muốn đóng giả thì tìm người khác có hơn không? Chọn tay Trương Chí Hào vừa lùn vừa giọng eo éo như ma ma á hả? Kiểu gì cũng bị nhận ra là nói điêu cho coi.”
“Cũng chưa chắc. Để họ nghĩ là mình thích ‘kiểu này’, biết bản thân không hợp rồi tự rút cũng được mà.”
“Kiểu này” là sao…
“Mà còn nữa, so với những nam sinh kia thì mình thích ‘tiên nữ’ xả thân bảo vệ bạn học hơn.”
“Đừng có nhắc lại chuyện đó nữa!”
“Muốn mình không nhắc thì cậu phải đồng ý với mình.”
Tôi nhíu mày: “Tại sao chứ?”
“Vì mình muốn một mình đơn côi vậy thôi.”
“Nếu cậu đổi ý thì sao?”
Đổi ý.
Không còn muốn một mình đơn độc nữa.
Mà là có người bên cạnh, có một ai đó đặc biệt.
“Nếu mình đổi ý thì tức là Phương Ỷ Tuyên cá biệt mà cậu biết đã biến mất rồi.”
Cô ấy nở nụ cười bỡn cợt, như thể chỉ tồn tại vào giờ khắc ấy mà thôi.
“Đến lúc đó thì cậu mặc đồ tiên nữ đến chúc mừng mình nhé.”
“Vợ Boss” – Hoàn thành.