2 năm sau, trong cuộc điện thoại của Điền Tú Chân và Cổ Thiên:
“Chị hai em đâu rồi? Tại sao chị gọi sáng giờ không bắt máy?”
“Chị ấy… chị ấy…”
“Nói!”
“Chị ấy đang ở phòng điều trị vết thương do mới có trận chiến với bang phái Mãng Xà!”
“Quăng địa chỉ ngay cho chị.”
“Dạ, vẫn ở bệnh viện quốc tế CLN, phòng chuyên biệt.”
30 phút sau, Điền Tú Chân bước vào tầng điều trị chuyên biệt của bệnh viện quốc tế CLN do Cổ Lang Nhân đầu tư, phòng này chuyên dành điều trị cho những người trong bang phái. Cổ Tịnh đang ngồi trên giường bệnh cho y tá khâu lại vết thương trên bắp tay, trước mặt cô tùy tùng đang xếp hàng dài 2 bên. Khí áp của Cổ Tịnh cực kỳ nặng nề, thậm chí có một vài người tay đang run rẫy.
“Tôi đã nói thế nào? Phép tắt của bang phái đâu, bộ các anh coi lời nói của tôi là trò đùa hay gì?” – Giọng của Cổ Tịnh trầm lắng, không cần nổi giận lôi đình nhưng đủ đè ngộp tất cả mọi người.
“Thưa bang chủ, tụi em nhất thời quản lý không tốt nên mới xảy ra trận chiến ác nghiệt với bên đó, chung quy vì phát hiện người bên đó lén lút bán thuốc tại chuỗi quán bar của mình.” – Một trong những người quản lý giải thích.
“Phát hiện chuyện này tại sao không sớm báo tôi, mà lại kêu 500 anh em đi càng quét sòng bạc của họ, rồi cuối cùng diễn biến thành hai bang phái huy động vài ngàn người giáp lá cà sống chết với nhau! Các anh muốn chết với tôi à? Ai là người khởi sướng việc này?”
Người dẫn đầu sợ hãi bước ra, lắp bắp nói vói Cổ Tịnh:
“Em xin lỗi bang chủ, em đã nhất thời không khống chế được tính nóng nãy của mình…”
“Anh có biết nếu tôi không đến kịp lúc, giờ này không phải chỉ riêng vài anh em bị thương khâu chỉ như tôi, mà là la liệt những xác chết không hả?”
Anh ta sợ hải quỳ xuống ngay trước mặt van xin:
“Em đã biết lỗi rồi, mong bang chủ tha lỗi cho em…”
“Tôi cho anh một ân huệ, đôi chân của anh lành lặn đấy, nên cho gẫy đi để tạ lỗi với các anh em bị thương đợt này, yên tâm anh cũng sẽ được bó bột nằm vài tháng trong khu kiểm điểm của bang phái, để tịnh tâm mà suy nghĩ lại điều mình cần làm tiếp theo!” – Cổ Tịnh vẫy tay, ra dấu cho thân tín của cô lôi anh ta đi và nhận lấy hình phạt thích đáng.
“Còn những người khác, tất cả những cấp bậc từ tổ trưởng trở lên bước ra trước mặt tôi!”
Tất cả họ chậm rãi bước lên phía trước với mặt tái mét, đầu cúi thật thấp để chờ đợi phán xét.
“CỔ TỊNH!!!!” – Chợt một tiếng hét mang theo cơn thịnh nộ phát ra từ bên ngoài dãy hành lang. Điền Tú Chân tiến thẳng vào phòng đến bên cạnh cô, nhéo lấy lỗ tai cô quát mắng:
“Chị đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Nếu trên mình mãy còn mang thương thích nữa thì đừng bao giờ lết lên giường chị, em xem lần này em lại làm gì? Lời nói của chị vô giá trị phải không? Em trả lời đi!”
Cổ Tịnh ngay lập tức thu lại hết gai trên người, cô vội đứng dậy trong tư thế bị nhéo lỗ tai, chấp tay nhận lỗi không ngớt:
“Em xin lỗi, em hứa, em hứa đây là lần cuối, á… chị nhéo nhẹ tay một chút được không, đau…”
Đám tùy tùng láo liên cặp mắt, bang chủ của họ bị thương chảy máu mà mặt không đổi sắc, vậy mà mới chỉ bị vợ nhéo lỗ tai đã than đau. Họ vừa sợ sệt, vừa cảm thấy mới lạ khi sói đầu đàn máu lạnh của họ mềm mại hẵn đi trước mặt vợ mình, y như con người hai mặt. Điển hình của loại người đam mê diễn xuất nhưng bị ba má bắt đi làm bang chủ.
“Lần cuối? Câu này chị nghe bao nhiêu lần rồi?”
Cổ Tịnh vội dìu Điền Tú Chân ngồi lên giường, lỗ tai cô vẫn bị nhéo thật chặt, cô đành khom lưng xoa dịu:
“Nàng nữ hoàng của em, đừng giận em nữa, giữ tâm trạng thật thoải mái, không khéo sẽ ảnh hướng đến tính cách thai nhi mất…”
Điền Tú Chân tức đến mắt đỏ hoe, còn 3 tháng nữa là em bé của cả hai chào đời, kể từ khi mang thai tính tình của cô hay lên xuống bất chợt, dễ xúc động, dễ nổi giận nhưng cũng dễ cảm nhận được niềm vui, hạnh phúc và rất dễ dỗ dành.
“Em còn biết nghĩ cho thai nhi à, chị tưởng em đã quên việc em sắp làm mẹ rồi chứ!”
“Bộ em chán sống rồi sao mà không biết việc này, vợ yêu dấu của em, đừng giận mà, em xin lỗi ngàn lần…”
Xong cô khẽ nói bên tai Điền Tú Chân:
“Hàng trăm anh em đang ở đây, chị tạm thời buông tha cho tai em được không, tối nay về đến nhà, chị muốn xử sao cũng được.”
Lúc này Điền Tú Chân mới định hình lại ngước nhìn xung quanh, khi nãy do vừa lo lắng, vừa giận dõi, cô đã phớt lờ hết mọi thứ, cô vội bỏ tay xuống.
“E hèm, mọi người đang xử lý công việc phải không, chị xin lỗi vì đã làm phiền, chị đi ra ngoài trước đây, mọi người cứ tiếp tục…”
“Dạ không làm phiền, phu nhân đến thật đúng lúc…” – Người của bang phái như với được phao cứu hộ, giúp họ thoát khỏi kiếp nạn khổ lao, nhưng ước nguyện của họ đã ngay lập tức bị ánh mắt của Cổ Tịnh diệt trừ.
Điền Tú Chân rời khỏi khu chăm sóc chuyên biệt, Cổ Tịnh vội dí theo, trước khi đi cô dặn:
“Thiên, chỗ này giao cho em, em biết làm gì rồi chứ, không khoan nhượng với bất cứ ai đem mạng sống của anh em ra làm trò đùa!”
“CỔ TỊNH! CÒN KHÔNG LẾT RA ĐÂY À?” – Điền Tú Chân lại quát tháo ngoài hành lang.
“Dạ có!” – Cổ Tịnh theo sau dìu eo Điền Tú Chân, chỉ cần có người khác tiến tới là cô sẽ bảo bộc cô ấy trong vòng tay, như thể bất cứ mọi thứ xung quanh đều là mối đe dọa tới vợ mình.
“Tối nay về nhà, tự tắm gội thơm tho và nằm chờ sẵn hình phạt đi nhé, không thì mãi mãi đừng bước vào phòng.” – Điền Tú Chân không thể bỏ qua bất cứ cơ hội lên ngôi nào.
Cổ Tịnh dạ dạ vâng vâng, cô cười bảo:
“Chỉ cần chị không giận, chị muốn sao cũng được…”
“Mà chị có chắc là không ảnh hưởng đến thai nhi không? Bà bầu không nên lao lực quá, động tác nên cực kỳ nhẹ nhàng…”
“Không ấy, chị cứ nằm yên một chỗ là được, cứ để em phục vụ chị…”
“CỔ TỊNH! Nếu cứ tiếp tục như thế, ra ngoài khách sạn mà ở!” – Điền Tú Chân quát tháo.
Cổ Tịnh ngậm miệng lại, không dám nói thêm lời nào nữa.
***
Tác giả có lời gửi gắm: Chỉ khi yêu người đó rất nhiều, mình mới cho người đó thấy được những bộ mặt khác nhau của mình.