Chương 168
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Nguyệt Lượng, Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng liên lạc với Tô Thừa Nghiệp, cùng nhau đến tập đoàn Tô Thị để ký giấy tờ chuyển nhượng cổ phần. Trên đường đi, Mạc Du Tâm gọi điện cho Tô Thừa Nghiệp thông báo về việc họ đến ký kết.
Tô Thừa Nghiệp đã dặn thư ký Lương Vân chờ sẵn ở sảnh tầng một để đón họ.
Thấy mọi người đến, Lương Vân kính cẩn chào: “Chào hai vị tổng giám đốc Tô và Mạc tiểu thư, mời mọi người đi lối này. Chủ tịch đang đợi trong phòng họp.”
Nói xong, Lương Vân liếc nhìn sắc mặt của Mạc Du Tâm, dè dặt nói thêm: “Mạc tiểu thư, chuyện lần trước ở cuộc thi, tôi cũng bất đắc dĩ, mong cô đừng để bụng.”
Mạc Du Tâm khẽ cười, trả lời nhẹ nhàng: “Không sao, đi thôi.”
Dù gì Tô Thị cũng sắp thay máu, Lương Vân chắc chắn không còn trụ lại được lâu, hắn chẳng có gì để chấp nhất.
Khi ba người bước vào phòng họp, Tô Thừa Nghiệp đã ngồi ngay ngắn sẵn, thấy họ, ông thở dài rồi nói: “Mọi người ngồi đi. Giấy tờ chuyển nhượng cổ phần tôi đã bảo người chuẩn bị xong, mọi người kiểm tra lại, nếu không vấn đề gì thì ký. Về vị trí chủ tịch, ai đảm nhiệm thì các con tự bàn bạc, tôi cũng đã mệt rồi. Công ty giao lại cho các con, tôi cũng yên tâm.”
Tô Ngữ Băng nhìn cha mình, cảm giác ông trông già đi nhiều so với lần gặp trước. Nhưng nghĩ đến những gì ông đã làm, cô chỉ cảm thấy ngổn ngang, khó nói thành lời.
Hai nguòi ký xong giấy tờ chuyển nhượng cổ phần và giao cho cấp dưới làm thủ tục phê duyệt.
Sau đó, Tô Thừa Nghiệp lặng lẽ rời khỏi phòng họp, không nói thêm lời nào.
Tô Thừa Nghiệp đi rồi, Tô Hạo Sơ mở lời: “Bây giờ chúng ta nắm 60% cổ phần công ty. Ngữ Băng, vị trí chủ tịch giao lại cho em đảm nhiệm. Bên công ty Ngọc Mang đã có anh, nếu một người làm cả hai vị trí thì quá sức, không đủ thời gian để xoay xở đâu.”
Tô Ngữ Băng ban đầu không định nhận, cô nghĩ vị trí này nên do anh trai mình đảm nhiệm. Không ngờ anh lại nói như vậy, cô không khỏi lo lắng: “Em làm được không?”
“Sao lại không? Không phải còn anh và Du Tâm giúp đỡ sao? Em cứ yên tâm mà làm.” Tô Hạo Sơ mỉm cười động viên.
Mạc Du Tâm cũng tiếp lời: “Đúng đó, cục cưng. Anh trai và mình đều tin cậu, cứ thoải mái nhận đi.”
Dưới ánh mắt khích lệ của hai người, Tô Ngữ Băng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. “Được rồi, mình sẽ cố gắng hết sức.”
Nhìn cảnh trước mắt, Tô Thừa Nghiệp cảm thấy không thể tin nổi. Các công ty khác, những người kế thừa luôn tranh giành quyền lực, nhưng con cái của ông lại nhường nhịn lẫn nhau, còn chủ động để đối phương đảm nhận trọng trách. Thậm chí, Mạc Du Tâm từ đầu đến cuối cũng không hề tỏ ý nhắm vào Tô thị, ngay cả cổ phần cũng không đòi hỏi một chút nào. Ông ngồi dựa vào ghế, ánh mắt ngẩn ngơ, lòng đầy hối hận. Từ trước đến nay, ông luôn dùng ác ý để suy đoán ý định của người khác.
Tô Thừa Nghiệp nhìn ba người trước mặt, thở dài rồi nói: “Nếu có thời gian thì về nhà thăm ba mẹ. Ba mẹ tuổi cũng đã lớn, những năm qua bận rộn công việc nhiều, giờ Tô thị giao lại cho các con, ba cũng nên sống cuộc sống của một người về hưu rồi.”
“Ba nghĩ được vậy thì tốt rồi. Có thời gian con sẽ về thăm ba.” Tô Hạo Sơ gật đầu, giọng điệu ôn hòa.
Lúc này, Tô Thừa Nghiệp mới nhẹ nhõm thở ra, ánh mắt chuyển hướng về phía Tô Ngữ Băng và Mạc Du Tâm.
Đây là chuyện gia đình của nhà họ Tô, Mạc Du Tâm vốn không định xen vào. Những chuyện xấu mà Tô Thừa Nghiệp đã làm, cô không định tha thứ, nhưng thái độ của Tô Ngữ Băng thì cô không muốn can thiệp. Dẫu sao, đó cũng là cha ruột của cô ấy.
“Ba tự chăm sóc bản thân.” Cuối cùng, Tô Ngữ Băng chỉ nói một câu đơn giản như vậy, không nhắc đến chuyện sẽ trở về nhà.
Dứt lời, cô quay sang nhìn Mạc Du Tâm, người đang đợi mình, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy. Cô nháy mắt với Mạc Du Tâm, miệng cười rạng rỡ: “Chúng ta đi đón Tiểu Nguyệt Lượng về nhà thôi.”
“Được.” Mạc Du Tâm dịu dàng đáp lời.
Sau khi hai người rời đi, Tô Thừa Nghiệp ngồi thẫn thờ trên ghế, đầy vẻ uể oải. Thái độ của con gái và Mạc Du Tâm đã rõ ràng, tất cả chỉ có thể trách ông đã làm quá nhiều điều tổn thương đến họ trước đây.
Sau khi cổ phần Tô thị được tái phân chia, Tô Ngữ Băng với tuổi đời còn trẻ đã tiếp nhận toàn bộ tập đoàn. Cô tiến hành một cuộc cải tổ lớn, thay thế hoàn toàn đội ngũ nhân sự trước đây, tuyển dụng nhiều người trẻ tuổi có tiềm năng. Những nhân viên cũ thân tín của cha cô, bao gồm cả Lương Vân, đều bị sa thải.
Đảm nhận vị trí chủ tịch, cô phải kiểm soát toàn bộ Tô thị. Cô biết rõ, nếu để lại những người thân tín của cha mình nắm giữ các vị trí quan trọng, cô sẽ không thể thực sự nắm quyền và điều hành tập đoàn một cách hiệu quả.
Sau khi nhận chức, Tô Ngữ Băng tiến hành cải tổ mạnh mẽ ở Tô thị, thay đổi toàn diện đội ngũ nhân sự. Những kẻ có ý đồ xấu thấy không còn cơ hội, đành phải an phận. Từ đó, Tô Ngữ Băng chính thức kiểm soát toàn bộ tập đoàn, củng cố vị thế của mình.
Những ngày gần đây, Mạc Du Tâm cũng bận rộn không kém. Cô và Tô Ngữ Băng đã mua một căn biệt thự bốn tầng tại Tây Ninh. Hiện tại, cô đang giám sát đội ngũ vận chuyển đồ đạc, chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh trước khi chính thức đưa Tiểu Nguyệt Lượng, mẹ, Tô Ngữ Băng, và gia đình về đó sinh sống.
Trong khi đó, công ty của Hứa Trạch Phong vì đứt gãy dòng vốn đã chính thức phá sản. Tất cả tài sản của công ty bị tòa án niêm phong và đem ra đấu giá, thậm chí cả tài sản cá nhân cũng chịu chung số phận. Một công tử nhà giàu giờ đây trắng tay, trở thành kẻ không một xu dính túi.
Nhưng Hứa Trạch Phong không cam tâm. Trước khi công ty phá sản, hắn đã liên hệ với một số người, bỏ ra khoản tiền lớn để thuê họ “xử lý” Mạc Du Tâm. Trong đầu hắn, chỉ cần cô không còn tồn tại, vận khí của hắn sẽ không bị cướp đi, mọi thứ có thể trở lại như cũ. Dù có bị ngồi tù vì chuyện này, hắn cũng không sợ, vì hắn tin rằng vận khí của nam chính sẽ giúp hắn sớm ra tù và làm lại từ đầu.
Những người hắn thuê là năm tay giang hồ có tiếng tại Tây Ninh, thường xuyên đánh nhau, gây gổ, là khách quen của trại giam. Hắn chỉ nói muốn “dạy dỗ” Mạc Du Tâm, muốn bọn chúng phế đi đôi tay cô – công cụ kiếm sống của cô. Còn về việc lấy mạng cô, hắn dự định tự mình ra tay.
Những tên giang hồ này theo dõi Mạc Du Tâm vài ngày, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp. Lộ trình di chuyển của cô khá cố định: từ khu chung cư hiện tại đến biệt thự mới mua. Đường ra vào biệt thự có bảo vệ nghiêm ngặt, bọn chúng không thể vào được. Khu chung cư cũ, ngược lại, an ninh lỏng lẻo hơn, là nơi duy nhất khả thi để ra tay.
Khu chung cư này có bảo vệ nhưng chỉ là một ông già lớn tuổi, không đủ sức kiểm soát. Cả khu chỉ có hai camera giám sát ở cổng chính, bên trong gần như không có hệ thống bảo vệ nào. Bọn chúng cho rằng ra tay ở đây là thích hợp nhất.
Tuy nhiên, sau ba bốn ngày chờ đợi, bọn chúng vẫn chưa có cơ hội. Mạc Du Tâm luôn có người đi cùng trên xe, không bao giờ rơi vào tình trạng một mình, khiến bọn chúng phải tính toán lại kế hoạch.
Ngày hôm đó, Mạc Du Tâm lái xe về như thường lệ, chở theo Tô Ngữ Băng và Tiểu Nguyệt Lượng. Khi xe vừa vào đến khu chung cư, cách hầm xe khoảng vài trăm mét, một người đàn ông bất ngờ ngã xuống trước đầu xe. May mắn, khoảng cách đủ xa, Mạc Du Tâm kịp phanh gấp.
Nhưng ngay lập tức, cô cảm thấy không ổn. Ngoài người đàn ông nằm trước đầu xe, phía sau xe cũng xuất hiện thêm hai người, chặn đường lùi của cô.
Ánh mắt Mạc Du Tâm tối lại. Cô cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: Đúng là mình sống đời này quá đỗi an phận rồi, vậy mà vẫn có người dám giở trò này với mình. Cô không lo lắng cho bản thân, nhưng nếu làm Tô Ngữ Băng và Tiểu Nguyệt Lượng hoảng sợ, chuyện này cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mạc Du Tâm quay đầu lại, nhìn Tô Ngữ Băng và nhẹ giọng nói:
“Cậu này giữ chặt Tiểu Nguyệt Lượng, khóa cửa xe. Mọi chuyện để mình xử lý.”
Tô Ngữ Băng cũng dần nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô ấy ôm chặt Tiểu Nguyệt Lượng, ngồi ở ghế sau, hơi nghiêng người về phía trước lo lắng hỏi:
“Cậu thấy sao? Mấy người này có vẻ không phải dạng người tốt lành gì. Họ định làm gì vậy?”
Mạc Du Tâm khẽ mỉm cười, giọng trấn an:
“Không sao đâu, nhưng chắc chắn là không có ý tốt. Để mình xuống xem sao. Cậu gọi cảnh sát trước đi, tiện thể bật điện thoại quay video. Đoạn đường này không có camera giám sát, nhỡ xảy ra chuyện gì, sau này mình còn có bằng chứng.”
Tô Ngữ Băng vội nắm lấy cổ tay Mạc Du Tâm, ngăn lại: “Hay là cậu cứ ở trong xe. Chúng ta báo cảnh sát rồi ngồi chờ, được không? Bọn họ đông người, mình không muốn cậu gặp nguy hiểm.”
Mạc Du Tâm nắm chặt tay Tô Ngữ Băng, cười nhẹ nhàng: “Đừng lo, không sao đâu. Nhưng nếu mình không xuống, bọn họ có thể đập cửa xe. Lỡ làm Tiểu Nguyệt Lượng hoảng sợ thì không ổn. Cậu nhớ khóa cửa xe, ôm chặt con bé. Đừng lo, cứ báo cảnh sát trước đi.”
Nói xong, Mạc Du Tâm mở cửa xe bước xuống. Cô tiến lên vài bước thì thấy từ góc khuất bước ra thêm ba người, dẫn đầu là một gương mặt quen thuộc.
Mạc Du Tâm lạnh lùng nhếch môi, nhìn thẳng vào mặt kẻ đó:
“Ồ, hóa ra là Tổng giám đốc Hứa. Anh thất bại đến mức này, sao lại hạ cố đến tận đây? Công ty phá sản rồi, vẫn còn tâm trạng chơi trò này sao?”
Hứa Trạch Phong, mắt đỏ ngầu, nghiến răng hét lên:
“Con khốn! Đừng lắm lời! Đập nó! Để xem từ nay về sau nó còn cầm nổi dao khắc hay không!”
Nhìn thấy đám tay sai của Hứa Trạch Phong xông tới, Mạc Du Tâm thở hắt một hơi lạnh lẽo, bước lùi một bước, khẽ cười nhạt:
“Tốt rồi, lần này là mấy người tự động thủ trước. Nếu tôi phản kháng, thì cũng là chính đáng tự vệ thôi.”
Khi vừa dứt lời, một tên tóc vàng lao thẳng đến, tung một cú đấm hướng thẳng vào mặt cô.
Mạc Du Tâm nghiêng người né tránh, quay người tung cú đấm mạnh mẽ vào sườn tên tóc vàng, khiến hắn ngã sóng soài xuống đất.
Hứa Trạch Phong trừng mắt hét lớn: “Còn đứng đó làm gì? Lên hết cho tao!”
Những tên khác nghe lệnh, lập tức xông lên. Một gã từ phía sau đã vung cây thép nhằm vào Mạc Du Tâm khi cô đang đối phó với tên trước mặt.
Mạc Du Tâm từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô nhanh chóng tung một cú đá mạnh vào người gã đàn ông phía sau, hạ gục hắn. Đám côn đồ này, so với những kẻ liều mạng mà cô từng gặp ở kiếp trước, rõ ràng chẳng là gì. Khi tên kia còn đang lăn lộn trên đất, cô nhanh chóng tước được cây thép từ tay gã khác bên trái. Chỉ vài cú vung thép, những gã này đã ôm đầu đau đớn ngồi thụp xuống.
Lúc này, người còn đứng vững chỉ còn lại Hứa Trạch Phong và hai tên tay chân gầy gò của hắn.
Mạc Du Tâm lạnh lùng cười, giọng đầy khinh thường:
“Không ngờ Tổng giám đốc Hứa lại dùng mấy chiêu trò hạ cấp này để xả giận. Nhưng xem ra người anh thuê cũng chẳng ra sao cả.”
Hứa Trạch Phong nhìn Mạc Du Tâm đầy căm hận, lửa giận như thiêu đốt hắn. Trong cơn điên cuồng, hắn rút ra từ trong áo một con dao găm, lao thẳng về phía cô.
Mạc Du Tâm xoay người né đòn, đồng thời tung một cú đá mạnh, khiến Hứa Trạch Phong ngã nhào xuống đất. Nhưng hắn chẳng hề từ bỏ, gương mặt méo mó đầy điên loạn, hắn lại đứng dậy, cầm dao tiếp tục lao vào cô như một con thú điên.
Mạc Du Tâm vốn đã quen với những tình huống nguy hiểm hơn thế này từ kiếp trước. Cô nhanh chóng lùi bước, xoay người né tránh. Tuy nhiên, tình huống bất ngờ tiếp theo khiến tất cả những kẻ có mặt đều chết sững.
Con dao trên tay Hứa Trạch Phong không đâm trúng Mạc Du Tâm mà lại đâm thẳng vào gã tóc vàng vừa cố gắng đứng dậy phía sau cô.
Từ trong xe, Tô Ngữ Băng ôm chặt Tiểu Nguyệt Lượng, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi. Cô cố gắng giữ con gái áp sát vào ngực mình, che chắn để con bé không thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Tiểu Nguyệt Lượng ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì, rúc vào mẹ, líu lo nói: “Mẹ~ xem~ ya ya~.”
Tô Ngữ Băng dùng một tay giữ chặt con, tay kia vẫn không ngừng giơ điện thoại ghi hình. Cô đã báo địa điểm cho cảnh sát, giờ chỉ cần tập trung lưu lại bằng chứng để bảo vệ Mạc Du Tâm.
Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, mỗi lúc một gần…