Chương 169
Hứa Trạch Phong nghe tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, lập tức hoảng loạn. Anh ta lùi lại vài bước, nhìn xuống đôi tay dính đầy máu tươi, cả người run rẩy, cố gắng nén đôi chân mềm nhũn định quay đầu bỏ chạy.
Mấy tên đàn em của Hoàng Mao lúc này mới hoàn hồn. Bọn họ chỉ được thuê đến đánh người, hoàn toàn không ngờ lại gây ra án mạng, huống hồ nạn nhân còn là đồng bọn của chính mình.
“Đừng để hắn chạy, mau đuổi theo!”
Một người trong nhóm hét lên. Ngay lập tức, một tên vội gọi xe cấp cứu, trong khi bốn người còn lại đuổi theo Hứa Trạch Phong.
Hứa Trạch Phong, vốn là một công tử nhà giàu chẳng có tí kỹ năng chạy trốn nào, lại thêm đôi chân mềm nhũn, chạy chưa được bao xa đã bị mấy tên kia đạp ngã lăn ra đất.
Do đây là vụ ẩu đả nghiêm trọng, số lượng cảnh sát được điều động đến nhiều hơn thường lệ. Hai xe cảnh sát dừng lại, các cảnh sát nhanh chóng bước xuống, lớn tiếng ra lệnh: “Tất cả đứng yên, hai tay ôm đầu, cứu người trước đã!”
Mạc Du Tâm rất bình tĩnh ngồi xuống ôm đầu bên cạnh. Dù sao cô cũng là người bị hại, chẳng có gì phải sợ cả.
Cảnh sát nhìn thấy giữa đường khu dân cư có một chiếc xe đang đậu, bèn gõ cửa kính, ra hiệu cho người bên trong hạ kính xe xuống.
Tô Ngữ Băng vừa che mắt Tiểu Nguyệt Lượng để con bé không nhìn thấy cảnh máu me trên người Hoàng Mao, vừa điềm tĩnh giải thích với cảnh sát. Khi ngẩng đầu nhìn cảnh sát, cô thoáng sững lại – người dẫn đội lần này chính là cảnh sát Triệu, người đã từng xử lý vụ án liên quan đến Nghiêm Phương Bình trước đây.
Cảnh sát Triệu nhìn Tô Ngữ Băng rồi lại nhìn Mạc Du Tâm, hỏi: “Lại là hai người các cô sao?”
Tô Ngữ Băng giải thích: “Cảnh sát Triệu, trên đường cả nhà tôi về nhà, nhóm người này đã chặn đầu xe và đuôi xe. Chúng tôi định gọi cảnh sát và trốn trong xe, nhưng sợ họ đập vỡ kính xe khiến con tôi hoảng sợ, nên Mạc Du Tâm buộc phải xuống xe. Sau đó, bọn họ liền ra tay. Tên alpha đeo kính kia là Hứa Trạch Phong. Hắn định dùng dao đâm Mạc Du Tâm, nhưng cô ấy tránh được, khiến hắn đâm trúng người phía sau. Tôi đã ghi lại toàn bộ sự việc, rất rõ ràng.”
Một cảnh sát phụ trợ gọi lớn: “Anh Triệu, người này không còn thở nữa rồi.”
Hứa Trạch Phong nghe xong, cả người mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Hắn vốn muốn lấy mạng của Mạc Du Tâm, nhưng tại sao cô ta lại không hề hấn gì?
Cảnh sát Triệu cau mày gật đầu. Việc xảy ra chuyện như thế này trong khu vực của ông không phải là điều hay ho gì.
“Cô hãy sao lưu video này thêm vài bản, đây là chứng cứ quan trọng. Còn lại tất cả mọi người đều phải về đồn. Đúng rồi, cả cô cũng cần phải đi cùng. Hai người qua đó lái xe của họ về đồn luôn.” Cảnh sát Triệu sắp xếp mọi việc, sau đó gọi điện cho đội ngũ pháp y đến hiện trường xử lý thi thể.
Ông để lại vài cảnh sát phong tỏa hiện trường và đợi pháp y, còn mình thì dẫn theo nhóm người của Hứa Trạch Phong về đồn.
Video của Tô Ngữ Băng được ông xem qua một lần, xác nhận rằng Mạc Du Tâm chỉ là tự vệ. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn cần làm đúng quy trình. Ông bảo hai cảnh sát khác lái xe của Mạc Du Tâm đi theo sau xe cảnh sát.
Hứa Trạch Phong, bị còng tay, bỗng phát điên. “Không thể nào! Chuyện không thể thành ra như vậy! Ta là nam chính, ta là trung tâm của thế giới này! Hệ thống đâu? Hệ thống, mau trả lời ta đi!”
Nhưng không ai để ý đến hắn. Hai cảnh sát đưa hắn lên xe cảnh sát.
Ở chiếc xe của Mạc Du Tâm, hai cảnh sát ngồi ghế trước, còn cô ngồi ghế sau.
Tô Ngữ Băng vội ôm Tiểu Nguyệt Lượng trong tay, lo lắng hỏi:
“Cậu sao rồi? Lúc nãy có bị bọn họ đánh trúng không?”
Mạc Du Tâm lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Không sao, mình ổn. Nhưng không ngờ Hứa Trạch Phong lại làm ra chuyện như vậy. Tiểu Nguyệt Lượng có bị hoảng sợ không?”
Tô Ngữ Băng lắc đầu: “Không, mình đã che mắt con bé, không để nó nhìn thấy gì hết.”
Tiểu Nguyệt Lượng dụi dụi vào mẹ, thấy mommy ngồi bên cạnh thì lại hí hửng giơ tay nhỏ ra, muốn mommy bế: “Mommy~ chơi!”
Mạc Du Tâm mỉm cười với Tiểu Nguyệt Lượng, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, mommy bế Tiểu quỷ nhỏ của mommy chơi nào.”
Cô mỉm cười, bế Tiểu Nguyệt Lượng vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa, chọc cho con bé cười khanh khách. Tô Ngữ Băng ngồi bên cạnh thì không kìm được cảm xúc. Lúc nãy tình huống quá căng thẳng, cô không có thời gian suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn làm mọi cách để giúp Mạc Du Tâm giữ lại bằng chứng tự vệ. Nhưng bây giờ nhớ lại cảnh Hứa Trạch Phong rút dao tấn công, mắt cô đỏ hoe. Cô chẳng màng đến việc có cảnh sát ngồi phía trước, nghiêng người tựa vào lòng Mạc Du Tâm, giọng nghẹn ngào: “Lúc nãy thật sự làm mình sợ chết khiếp. Nếu cậu thật sự bị thương thì mình và Tiểu Nguyệt Lượng phải làm sao đây? Tay mình bây giờ vẫn còn run.”
Mạc Du Tâm vừa một tay ôm Tiểu Nguyệt Lượng, vừa quay đầu nhìn Tô Ngữ Băng đang tựa vào vai mình. Cô dịu dàng lau nước mắt cho Tô Ngữ Băng, an ủi: “Có mình đây, đừng sợ nữa.”
Nói rồi, cô nắm lấy tay Tô Ngữ Băng. Đôi tay cô ấy vẫn còn hơi run rẩy, Mạc Du Tâm nhẹ nhàng siết chặt để trấn an. Tiểu Nguyệt Lượng, đôi mắt to tròn, ngước nhìn mẹ và mommy. Thấy mẹ đang khóc, con bé giơ tay nhỏ ra, líu ríu gọi: “Mommy nhìn kìa! Mẹ~”
Mạc Du Tâm nhìn hành động của Tiểu Nguyệt Lượng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô mỉm cười dỗ dành: “Tiểu Nguyệt Lượng của mommy cũng biết lo cho mẹ nữa, đúng không? Được rồi, mommy bế con. Con dùng bàn tay nhỏ của mình lau nước mắt cho mẹ, dỗ mẹ nhé?”
“Dạ~” Tiểu Nguyệt Lượng lí nhí đáp, giọng non nớt đáng yêu. Con bé được mommy bế lên, liền đưa tay nhỏ lau nước mắt trên mặt Tô Ngữ Băng.
Tô Ngữ Băng xúc động, ôm chặt lấy Tiểu Nguyệt Lượng và Mạc Du Tâm. May mắn là hôm nay cả nhà đều bình an.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát lần lượt hỏi từng người và lấy lời khai. Họ cũng trích xuất video từ điện thoại của Tô Ngữ Băng, xác nhận cái chết của nạn nhân không liên quan đến Mạc Du Tâm. Sau khi hoàn tất, cảnh sát cho phép họ rời đi.
Nhóm côn đồ khai nhận toàn bộ sự thật, bao gồm việc Hứa Trạch Phong ban đầu chỉ yêu cầu họ dạy dỗ Mạc Du Tâm, đặc biệt là làm tổn thương đôi tay của cô. Tuy nhiên, ý định đâm người là hành động cá nhân của Hứa Trạch Phong, không liên quan đến bọn họ. Dù vậy, vì có vai trò tiếp tay, cả nhóm vẫn bị tạm giữ.
Khi Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng về đến nhà, đã hơn 10 giờ tối. Tiểu Nguyệt Lượng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tô Ngữ Băng. Cả hai đậu xe trong hầm, rồi cùng bế con lên nhà. Trên đường, Tô Ngữ Băng không nói gì nhiều.
Về đến nhà, Tô Ngữ Băng đặt Tiểu Nguyệt Lượng vào chiếc giường nhỏ, đắp chăn cẩn thận cho con bé, sau đó quay lại tìm Mạc Du Tâm. Khi ấy, Mạc Du Tâm vừa thay giày xong, đang định đi vào phòng thì bị Tô Ngữ Băng bất ngờ ôm chầm lấy.
Cô hiểu Tô Ngữ Băng vẫn còn lo lắng chuyện vừa xảy ra. Một tay cô nhẹ nhàng vuốt lưng, giọng ôn nhu trấn an: “Không sao rồi, mình vẫn đứng đây trước mặt cậu mà. Ngoan nào, đừng khóc nữa, cậu mà khóc thì mình đau lòng lắm.”
Tô Ngữ Băng dụi dụi trong lòng Mạc Du Tâm, khẽ hít mũi: “May mà hôm nay không sao, thật sự làm mình sợ muốn chết.”
“Không sao rồi, vì cậu và Tiểu Nguyệt Lượng, mình nhất định sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt. Đừng nghĩ nữa, được không?” Mạc Du Tâm nhẹ nhàng dỗ dành.
Tô Ngữ Băng ngẩng lên từ trong lòng Mạc Du Tâm, nhìn cô một lúc rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
Nụ hôn của Tô Ngữ Băng mang theo sự vội vã, như muốn xoa dịu cảm giác sợ hãi vừa trải qua. Mạc Du Tâm hiểu rõ Omega của mình bị dọa sợ, cô vừa nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn ấy, vừa bế cô lên, định đưa về phòng ngủ.
Hai má Tô Ngữ Băng thoáng đỏ bừng, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Cô vòng tay qua cổ Mạc Du Tâm, lí nhí: “Đừng, chúng ta ở trên sofa được không? Mình sợ làm ồn đến Tiểu Nguyệt Lượng.”
Nói xong, Tô Ngữ Băng liền xấu hổ giấu mặt vào lòng Mạc Du Tâm, vành tai đỏ rực.
Mạc Du Tâm bật cười khẽ, nhìn Omega trong lòng mình, dịu dàng dỗ dành: “Được, ở đâu cũng được, miễn Tô tổng của mình hài lòng.”
Nói xong, cô cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của Tô Ngữ Băng, rồi đặt cô xuống sofa, cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn của Mạc Du Tâm rất nhẹ nhàng, như đang muốn an ủi cô gái nhỏ của mình.
Nhưng Tô Ngữ Băng lại không nghĩ vậy. Sau trải nghiệm kinh hoàng vừa qua, cô chỉ muốn Alpha của mình chiếm lấy cô hoàn toàn. Cô vòng tay qua cổ Mạc Du Tâm, chủ động hôn lên môi cô.
Mạc Du Tâm nhận ra sự bất an trong Tô Ngữ Băng, cô phối hợp với nụ hôn ấy, dịu dàng nhưng cũng tràn đầy đắm say. Đến khi Tô Ngữ Băng gần như không thở nổi, Mạc Du Tâm mới hơi rời ra, rồi lại tiếp tục đặt một nụ hôn khác lên môi cô. Chẳng bao lâu sau, Tô Ngữ Băng đã mềm nhũn trong vòng tay của Alpha của mình.
Sau khi cả hai tắm rửa xong, Mạc Du Tâm bế Tô Ngữ Băng về phòng, lúc này đã gần nửa đêm. Đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, Mạc Du Tâm mới nằm xuống bên cạnh, tắt đi chiếc đèn bàn màu cam nhạt.
Vừa nhắm mắt, cô đã cảm giác được một dáng người nhỏ nhắn rúc vào lòng mình. Không cần đoán cũng biết là Tô Ngữ Băng.
“Ôm mình ngủ đi, mình sợ đêm nay sẽ gặp ác mộng.”
Giọng của Tô Ngữ Băng mềm mại, khiến Mạc Du Tâm không khỏi thấy lòng ngứa ngáy. Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi đã khiến bạn gái mệt mỏi, cô chỉ nhẹ nhàng kéo người kia vào lòng, vỗ về: “Được, mình sẽ ôm cậu thật chặt. Để trong mơ, cậu chỉ toàn thấy hình ảnh hai chúng ta bên nhau, giống như vừa rồi trên sofa vậy.”
Nghe nhắc đến sofa, cả người Tô Ngữ Băng như sắp bốc khói. Cô đỏ mặt, xấu hổ đến mức không chịu nổi, liền trút giận bằng cách cắn một cái lên cổ Mạc Du Tâm. Vừa rồi hai người họ quá vội vàng, đến mức đèn trong phòng khách cũng không tắt, mà ghế sofa dường như giờ trông cũng chẳng mấy đẹp đẽ nữa. Vậy mà Alpha của cô còn dám nhắc lại, khiến cô chỉ muốn chui xuống đất mà trốn.
“Cậu không được nói nữa! Mình muốn ngủ rồi!” Tô Ngữ Băng nói xong liền đưa tay che miệng Mạc Du Tâm lại.
Mạc Du Tâm bị cô làm cho bật cười. Cô thấy bạn gái của mình thật đáng yêu, liền cúi đầu hôn lên lòng bàn tay của Tô Ngữ Băng. Tô Ngữ Băng cảm giác lòng bàn tay nóng bừng, vội vàng rút tay về, sau đó chui rúc vào lòng Mạc Du Tâm, giọng nhỏ như mèo con: “Không đùa với cậu nữa, mình buồn ngủ rồi.”
“Được, Tô tổng của mình ngủ ngon nhé.” Mạc Du Tâm dịu dàng dỗ dành.
Có lẽ do mệt mỏi vì màn “hành động” vừa rồi, đêm nay Tô Ngữ Băng ngủ rất sâu. Hai người chỉ tỉnh dậy khi bị tiếng chuông điện thoại làm phiền.
Tô Ngữ Băng, vừa tiếp quản tập đoàn, công việc bận rộn chồng chất nên thường phải dậy rất sớm. Còn Mạc Du Tâm, những ngày này chủ yếu giúp cô, đồng thời hỗ trợ Tô Hạo Sơ dẫn dắt nhóm thợ điêu khắc của Ngọc Mang. Thời gian rảnh còn lại cô dành để đưa đón Tiểu Nguyệt Lượng.
Sáng hôm nay, sau khi đưa Tiểu Nguyệt Lượng và Tô Ngữ Băng đi xong, Mạc Du Tâm đến văn phòng luật sư của Giang Thiển. Khi tới nơi, cô gọi điện cho Giang Thiển.
Giang Thiển đợi cô ở quầy lễ tân tầng một. Lâu ngày không gặp, cô trông thấy Mạc Du Tâm thì rất vui vẻ:
“Nhà điêu khắc nổi tiếng Mạc đại tiểu thư sao hôm nay lại nhớ đến tôi vậy? Chuyện bên Kinh thị của cậu xong xuôi rồi sao?”
“Ừm, cũng tạm ổn rồi. Hôm qua suýt nữa bị người ta đâm một dao, may mà mình né được. Lần này muốn tìm một luật sư, làm sao xử lý để hắn lãnh án thật nặng.” Mạc Du Tâm bình thản đáp.
“Chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ? Đừng lo, mình sẽ tìm luật sư giỏi nhất cho cậu. Đúng lúc mẹ mình mấy ngày nay cũng rảnh, để bà làm luật sư đại diện cho cậu nhé.” Giang Thiển vừa nói vừa dẫn Mạc Du Tâm về phía văn phòng của mẹ mình.