Chương 86: Hoàn Chính Văn
P/S: Còn 1 chương phiên ngoại nha
Cho dù không vào được động thú, cũng không thể từ bỏ được ý đồ, “Túc Hạ Khuynh! Ngày ấy con quái vật bị thiêu cháy chẳng qua chỉ là chi giả mà thôi! Ta biết ngươi còn sống! Bạch Mạt nếu đã muốn chết, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy! Cùng Chính Nhi quay về? Phụ tá triều đình, bất cứ chuyện gì Chính Nhi cũng đều nghe lời ngươi! Thiên hạ này vẫn như trước vẫn là của họ Túc mà thôi!”, tia chớp lóe lên, tiếng gầm của con quái vật vẫn không ngừng vang lên, những ngày gần đây hắn nghe được cũng thấy được càng nhiều.
Đợi hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, nhưng bụng lại truyền tới từng cơn đau khiến cho Túc Hạo Chính mất kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ngươi ép ta!”
……
Hắc y nhân vốn dĩ vẫn còn đợi hắn nói câu kế tiếp, nhưng lần này thời gian lâu hơn so với dự tính, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu, lại chú ý tới Tử Hề đang đứng bên cửa sổ hai mắt trừng lớn lấy tay che miệng, hắc y nhân cũng đành phải đứng dậy, lặng lẽ đến bên cửa sổ để kiểm tra tình hình. Nhiều ngày liên tiếp bị tấn công hết đợt này tới đợt khác, Túc Hạo Diễn bị thương khi dẫn theo cấm vệ ra ứng phó, nhưng may mắn thay, vết thương không phải do vũ khí gây ra nên cũng không phải vấn đề lớn. Vận Linh lúc này đang thay thuốc cho Túc Hạo Diễn, cũng không biết bên ngoài Túc Hạo Chính đang kêu gọi nàng đầu hàng hoặc có lẽ nàng không nghe được.
Trước tòa nhà, có khoảng bốn mươi năm mươi người đang quỳ xuống, không ngừng giãy dụa, cũng có những người vẻ mặt vô cùng xanh xao suy sụp, một số trực tiếp ngất đi, xung quanh còn có một số lính canh cầm theo bầu rượu nếu không phải bên cạnh có người cầm đuốc, hắc y nhân sợ cũng sẽ không tưởng tượng được cảnh tượng trước mặt sẽ biến thành nghi thức tàn nhẫn tới cỡ nào!
Lúc này trên mặt Túc Hạo Chính tràn đầy ý cười, mặc dù đã mười lăm tuổi nhưng khi ra lệnh như vậy lại biểu hiện ra dáng vẻ khờ dại!
“Túc Hạo Khuynh! Ngươi thật sự không dám ra mặt! Ngươi không tới nhìn xem trẫm đối đãi với…những tên nhát gan này như thế nào sao? Khi bọn họ còn ở trong hoàng cung, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu chung số phận như ngươi…Nếu như không chịu tới gặp mặt, ngươi thật sự sẽ không hối hận?”
Vẫn như trước không có tiếng đáp lại, “Tốt lắm! Ngươi cùng với con thú khổng lồ này liên thủ với nhau làm cho bọn chúng lộ bản tính, làm trái thánh mệnh cho nên mới rơi vào kết cục như vậy! Ngươi phải chấp nhận đám hạ nhân này đều vì ngươi mà chết! Làm đi!”
Vừa dứt lời, đám thủ vệ chỉ có thể cắn răng đưa ngọn đuốc về phía ba người trên người đã đổ sẵn rượu…
“A! A!.”
“A! A…”
“A!”
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên!
“Tiếp tục! Trẫm lệnh cho các ngươi tiếp tục!”
Tiếng rống giận làm cho thủ vệ không ngừng run rẩy, không dám buông cây đuốc trong tay xuống, bốn, năm, sáu… Lập tức ngọn lửa theo đó lan ra chục người!
Toàn thân lửa cháy, đám người không ngừng gào thét, giãy dụa lăn lộn, không có bị giam cầm, nhưng là bị ánh sáng lạnh lẽo giống như đem cả người ném xuống địa ngục nhân gian…
“A! A!”
“A…”
Tia chớp phía trên đang giương răng múa vuốt dường như cũng giống như mất đi sinh mệnh, một tiếng gầm kỳ quái trùng trùng điệp điệp kéo tới, “Túc Hạo Chính! Ngươi là đồ biến thái! Bang!”
Chỉ nghe thấy được tên của Thánh Thượng, không biết con thú khổng lồ là có ý gì, nhưng sự tức giận trong những lời này quá rõ ràng. Trong lòng hoảng sợ, từng người một nhanh chóng ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn đám quái thú khổng lồ vẫn đang bay lượn bên ngoài sào huyệt.
Mà lúc này hắc y nhân đã đóng thật mạnh cử phòng phía sau lại, lao thẳng đến văn phòng nơi Túc Hạo Diễn đang nghỉ ngơi …
“Mọi người ở đâu? Vận Linh nàng đang ở đâu?”
“Nàng ấy mới vừa đi đến nhìn một lát sau đó mặt lạnh quay đi…”
“Chết tiệt!” Chưa kịp nói xong, hắc y nhân đã xoay người bỏ chạy.
Chỉ có một thang máy thoát hiểm, con số hiển thị phía trên không ngừng nhảy xuống, cầu thang thoát hiểm thì đầy bụi và bình cứu hỏa, một nơi cao như vậy thì có thể làm như thế nào, sau khi nhấn nút chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn thang máy xuống dưới tầng một sau đó lại vòng ngược lại, “Nhanh lên! Nhanh lên!” Khi thang máy một lần nữa xuống đến tầng một, hắc y nhân nhìn thấy Hi Nhi cùng Vận Linh vừa vặn bước vào bên trong tòa nhà, “Mẹ nó!” Nắm chặt lấy cửa thang máy, cố gắng kiềm chế không lao ra ngoài, từ từ nhắm mắt lại, nghiêng đầu nghĩ cách…
Ngọn lửa vẫn đang cháy hừng hực, nhưng đa phần những người khác đều đã im lặng, những người còn lại động tác cũng vô cùng gian nan nhưng cũng không đi được nửa bước, “Hahahaha! Tiếp tục! Tiếp tục đi! Tiếp tục nữa.. cho ta!” Lúc này Túc Hạo Chính lại cảm thấy vô cùng vui sướng, vẫn chưa chú ý tới sào huyệt của cự thú.
“Dừng tay!”
“Hoàng tỷ” Túc Hạo Chính hưng phấn xuống ngựa, mới đi được hai bước liền nhớ tới quan hệ giữa hai người không còn như xưa, “Khuynh nhi! Rốt cuộc ngươi cũng chịu ra rồi!”
“Túc Hạo Chính! Ngươi còn là người không!”
“Tại sao ngươi lại nói như vậy… Ta vẫn luôn giống như trước đây! Khuynh nhi! Cùng ta trở về được không?”
“Túc Hạo Chính của ta đã chết từ khi hạ lệnh giết chết cha mẹ ruột của mình rồi…”
“Ha!” “Ha ha!” “Ha ha ha ha ha!” Túc Hạo Chính ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười kỳ quái, rồi đau lòng nhìn Vân Linh, nhưng ngón tay lại chỉ lên trời đầy oán hận, “Ngươi nghĩ rằng ta muốn chuyện này sao! Là hắn! Là hắn! Hắn dám lệnh cho trẫm phải giết ngươi! Bạch Mạt đã đoán đúng, nhưng vậy thì sao! Một tên công công … Huống chi không ai có thể động vào ngươi! Rốt cuộc … Nhưng thật ra ta còn phải cảm tạ hắn, nếu như
không có hắn, ta cũng sẽ không biết được ta yêu người và muốn ngươi!”
“Vô liêm sỉ!”
“Vô liêm sỉ? … Năm ấy khi ta biết được tình cảm của ta đối với ngươi, ta đã sống trong thống khổ … Cầu mà không thể có được! Thậm chí ta nghĩ rằng bản thân mình có bệnh! Ta bảo vệ cho ngươi lâu như vậy, lâu như vậy … Cũng may ngươi đến tuổi cập kê nhiều năm vẫn không nghĩ tới chuyện xuất giá, chỉ cần ở bên cạnh ta, dạy ta, âm thầm bồi dưỡng thế lực sau đó ngồi lên đế vị! Ngươi biết khi đó ta có bao nhiêu hạnh phúc… Nhưng còn bây giờ thì sao… Bây giờ! Ngươi chỉ có một lòng một dạ với tên Bạch Mạt chết tiệt kia! Hơn nữa còn chủ động thỉnh hôn với tôn phụ, còn để cho hắn hủy hoại ngươi … Những người đêm đó phái đi thăm dò đêm tân hôn của ngươi đều bị ta ban thưởng cái chết! Hahaha … Như thế cũng không ai biết ngươi không còn trong sạch nữa… Ta không ngại, một chút cũng không để ý, chỉ cần là ngươi, Khuynh nhi!”
“Ngươi!”
“Ông trời có mắt! Haha … Hắn bây giờ ngay cả thi thể cũng không còn, ngươi còn cố chấp làm gì!”
“Đây là những gì ngày đó ta đã dạy cho ngươ sao! Túc Hạo Khuynh ta có lỗi với người trong thiên hạ khi dạy dỗ ra một tên súc sinh như ngươi!”
“Hừ! Người đâu!” Túc Hạo Chính cảm thấy không còn gì để nói, chỉ cần giữ Túc Hạo Khuynh bên cạnh người, cuối cùng nàng cũng sẽ giống như trước đây.
Đám thị vệ nhìn thấy con cự thú cũng không thể xử lý được mình, vừa nghe thấy mệnh lệnh liền lập tức hành động, nhanh chóng vây quanh hai người.
“Chuyện này ta không muốn nghe, Khuynh nhi, ta hỏi hai ngươi một lần cuối cùng, có nguyện cùng ta trở về, trở thành hoàng hậu hay không!”
“Vù!” Vân Linh lạnh lùng lấy thanh nhuyễn kiếm ở eo mình ra, “Hi Nhi, ngươi mau trở về đi!”
“Không! Hi Nhi có chết cũng phải bảo vệ chủ tử!”
“Hi Nhi… này …”
“Các người đã ra khỏi sào huyệt của cự thú, đừng mơ tưởng đến chuyện có thể trở về! Ha ha! Túc Hạo Khuynh, dù sao thì cuối cùng ngươi vẫn là của ta!”
“Tiểu nha đầu…” Một âm tiếng gọi vang lên, Hoa lão gián tiếp cầm lấy một tia chớp trong sào huyệt của cự thú một lúc sau lại lướt qua dáng vẻ dữ tợn của nó, “Này… tiểu nha đầu, ngươi dễ mềm lòng, vẫn làm khó vi sư như trước…”
“Tôn công… Sư phụ …” Vận Linh cười ôn hòa, “Đồ nhi bất hiếu, một thân hàn tuyệt công pháp nhưng lại không hề có tác dụng…”
“Hahaha … Nha đầu! Bản chất thật sự của bản thân mình có thể nào bị công pháp thay đổi, hahaha …”
“Chủ nhân!” Có một tiếng gọi khác.
“Nhược Vũ, Cổ cốc chủ!” Hi Nhi nhìn thấy có người tới vui mừng kêu lên.
“Này, các người … tại sao lại thế này…”
“Nha đầu Khuynh Nhi, ngươi không cần như vậy …” Hoa Lão đứng thẳng người, đối với Vận Linh giống như khi nàng vẫn còn nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, dáng vẻ đau đớn truyền đến lại giống như dáng vẻ nghịch ngợm, “A… Đau! Đau! Đau! Râu! Nha đầu Khuynh! Râu!”
“Ha ha ha…”
Một màn trước mặt này, Túc Hạo Chính hắn chưa từng nhìn thấy! Hôm nay, bọn họ vẫn lạnh nhạt như vậy, xem mình không ra gì, mọi cảm xúc đều biến thành tức giận, “Bắt toàn bộ lại cho trẫm!”
Trong tiếng đánh nhau còn vang lên những thanh âm khác.
“Quái vật ra khỏi sào huyệt! A…”
Không kịp né tránh, “A!” Vài cấm vệ trực tiếp bị đánh bay lên.
“Vẫn còn chúng ta!” Tử Hề vui vẻ hét lên khi cửa sổ hạ xuống. Lại là một chiếc xe việt dã khác, do một hắc y bịt kín mặt điều khiển, Tử Hề ngồi bên cạnh ghế lái cầm bình xịt, nói xong liền đưa vòi phun ra ngoài cửa sổ …
Trước đôi mắt sáng ngời của hắc y nhân, dù có che mặt đi chăng nữa, Vận Linh vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của nàng khi cười nói vui vẻ, chỉ cần liếc mắt một cái, không cần quân đội bao vây, cũng không phải sự sống và cái chết của đất nước, chiếc khóa trên tay khiến Vân Linh mím chặt đôi môi xinh xắn …
“A! A!”
“A! Con mắt của ta!”
“Hahaha! Nếm thử một chút ‘lục thần hoa lộ tinh dầu’ của ta! Ha! Ha!
Tử Hề chơi đùa rất vui vẻ, sau khi trao đổi ánh mắt với mấy người bên ngoài, hắc y nhân liền ném mấy cái ra bên ngoài.
“Được rồi!” Hoa lão nhanh tay nhanh mắt, đồng thời chính xác giơ tay lên, chẳng mấy chốc đã bắt được một cái, lúc trước đã được dạy cách sử dụng, quả thực tiện lợi hơn rất nhiều.
“Hừ! Chỉ là mấy con quái vật, ta muốn xem các ngươi làm sao có thể chống đỡ được ba vạn người!” Túc Hạo Chính liếc mắt một cái, lạnh lùng nói.
Quả thực là một cuộc chiến dài vô tận, một người vừa ngã xuống đã có nhiều người khác xông lên, mới nửa tiếng sau Hoa lão mồ hôi đầm đìa, nhưng dù không cử động được nửa bước cũng không thể dừng lại …
“Ồ, linh dược mất rồi! Ta nói ngươi, ánh mắt của ngươi như thế nào, đều đánh người!”
Hắc y nhân không khỏi cười khổ, nàng cũng nghĩ vậy, nhưng dần dần bọn lính canh đã tìm ra cách để tránh, cũng rất liều mạng, lúc này, ánh mắt nàng rơi vào một chiếc zippo phiên bản giới hạn, nhìn lại Vận Linh hạ quyết tâm sau đó nghiến răng nghiến lợi, “Tử Hề, đi xuống, bảo vệ ta…”
“Được!”
Tới gần phía sau xe, mở bình xăng ra, động tác lưu loát, liền để ý bảo vệ nhân cơ hội đến gần, hắc y nhân một chút cũng không dám dừng lại, cho nên hắn can đảm di chuyển ở vị trí ‘S ‘một lúc rồi đến vị trí ‘Z’ để tìm kiếm càng rộng càng tốt, với sự bảo vệ của Tử Hề, chẳng mấy chốc đã đến bên Vận Linh …
“Thôi, đừng đậy nắp, cứ ném thẳng về phía kia!” Hắc y nhân nấp sau Vân Linh và đưa ra một chiếc zippo đang cháy.
“Được!”
“Đừng đến quá gần!”
“Không cần …” Nói xong, Vậnn Linh trực tiếp vung tay lên, “Xì!”
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn ngọn lửa zippo đung đưa trong không khí, không biết cuối cùng nó có bị dập tắt hay không …
Một giây … hai giây … ba giây … mặc dù nấp sau Vân Linh, nhưng ánh mắt của hắc y nhân vẫn nhìn chằm chằm về phía chiếc xe việt dã…
Bốn giây … “Hả …” Một tia sáng phát ra từ bình xăng …
Năm giây… “Cúi xuống!” Hắc y nhân hét lên một tiếng, nhưng Túc Hạo Chính trợn to hai mắt, vẻ mặt hoài nghi.
Sáu giây …
Bảy giây … “Bùm!” “Bùm!”
“A! A!”
Lúc này, trong lúc bọn họ đang bị tiếng nổ thu hút và sợ hãi, “chạy”, hắc y nhân nhanh chóng kéo tay Vân Linh chạy về phía tòa nhà.
“Bạch Mạt!” Túc Hạo Chính tức giận gầm lên, đồng thời dùng sức đẩy hai tên vệ binh bên cạnh một tấc cũng không rời mình kia, “Giết! Giết cho ta tên mặc đồ đen đó! Giết Bạch Mạt!” Hắn hoàn toàn mất đi lý trí, cũng không thèm để ý đến những thương tổn sau tiếng nổ kia, Bạch Mạt còn sống đơn giản đã kích thích tới dây thần kinh cuối cùng của Túc Hạo Chính! Nhưng nó cũng tình cờ đánh thức những người đang sững sờ trước vụ nổ.
Những thị vệ bên cạnh lần lượt bò dậy, sau đó là những hộ vệ có võ công cao cường, Bạch Mạt và những người khác lần này mất cơ hội chạy về tòa nhà, “Chết tiệt!” Bạch Mạt tức giận kéo mặt nạ ra, cảm thấy dù sao nó cũng không cần thiết. “Sàn trượt băng bằng chất tẩy rửa của ta, thuốc kích dục Viagra của ta, ngôi nhà ma ám của ta … và … và … ah, đều không có tác dụng!”
Vận Linh nhanh chóng cài lại thanh nhuyễn kiếm vào bên eo, “Còn có tâm tư nghĩ tới những chuyện khác, theo sát thiếp…”
“Phốc!.. Chỉ ở cùng nàng…”
“Ngốc…”
“Nàng mới ngốc! A! Cẩn thận một chút, ở đằng kia lại tới!”
“Các người!” Túc Hạo Chính tiếp tục rống lên, lại đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, “Ảnh Tứ cùng Túc Hạo Diễn đang ở đâu?”
Ngoài trừ Ảnh Tứ cùng Túc Hạo Diễn, người rảnh rỗi nhất trên sân lúc này chỉ có Bạch Mạt, “Haha! Đoán đi!”
“Buồn cười!”
“Đừng lo lắng! Còn không nghĩ tới tìm Túc Hạo Chính Diễn! Chờ Ảnh Tứ…”
“Đánh xe!”
“Đánh xe!”
Vốn dĩ còn muốn kích thích Túc Hạo Chính, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa cùng thanh âm của Ảnh Tứ, “Đây là … hahaha! Vận Linh! Hahaha …”
“Đánh xe! Ảnh Tứ cứu giá chậm trễ … Mong công chúa thứ tội!” Từ xa tới gần, sau đó liền nhìn thấy phía trong rừng xuất hiện bóng dáng của Ảnh Tứ cùng một vài tướng sĩ cưỡi ngựa, “Cứu giá chậm trễ! Mong công chúa thứ tội!”Giọng nói nhỏ xuống, một vài người xuất hiện ngồi trên yên ngựa, cầm đầu một đám thị vệ, trực tiếp chặn trước người Vận Linh,”Khởi bẩm công chúa, vừa rồi nghe thấy tiếng nổ, ta liền tới đây trước, ba vạn tướng sĩ theo sau sẽ nhanh chóng tới!”
“Làm phiền Trình Nhiên tướng quân…”
“Đây là bổn phận của ta, công chúa không cần nói như vậy!”
Từ phía xa đã nghe thấy tiếng hành quân của ba vạn quốc vệ quân.
Rõ ràng không đúng, một đám cấm vệ quân bắt đầu cảm thấy do dự…
“Trẫm đã ra lệnh cho các ngươi dừng tay sao? Giết đám loạn đảng này cho ta! Các ngươi có nghe thấy không! Trình Nhiên lớn mật, Túc Hạo Chính ta chính là đương kim Thánh Thượng, dưới trướng ta ngươi dám làm loạn, cấu kết với đám loạn đảng nên bị xử tội gì!’ Túc Hạo Chính lúc này đã bị chọc tức rồi.
“Túc Hạo Chính! Ngươi vẫn còn không hiểu sao? Phò mã ta còn chưa chết, cũng không động thủ với đặc sứ, trưởng công chúa sao có thể thoái vị! Ngươi chính là đang mưu toan soán vị!”
“Nói bậy!”
“Ngươi đừng đặt điều? Tôn phụ ngự ban thưởng binh phù lệnh, có thể triệu lệnh trăm vạn quốc vệ, chưa từng nghĩ đến người cuối cùng trẫm phải đối phó chính là ngươi…”
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
“Có!” Tiếng hét vang dội mạnh mẽ đánh vào lòng đám cấm vệ quân đang vô cùng mệt mỏi, rốt cuộc bọn họ cũng hoàn toàn đầu hàng.
“Hừ! Đoạt lại binh khí! Nếu như có phản kháng, giết!”
“Đúng!”……
“Tướng quân, cẩn thận!” Đột nhiên có người phía trước hô lên.
Lúc này, đám quốc vệ vừa tới bắt đầu chú ý tới con rồng bạc ở trên màn hình của tòa nhà…
Lúc này tướng quân vừa mới ngẩng đầu liền nói: “Có quái vật! Hộ giá! Công chúa cẩn thận!” Sau đó có chút trống rỗng, chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người, là một vị tướng đã từng trải qua trận mạc, thể diện của cuộc đời là quan trọng.
“Trình Nhiên tướng quân, con thú này đã bị phò mã hàng phục, không có uy hiếp…”
“Phò… phò mã quả là kỳ nhân, có thể làm những thứ mà người bình thường không thể … A … Ha ha …” Khi Trình Nhiên tướng quân vẫn còn đang nói chuyện, đám người Ảnh Từ, Hi Nhi trực tiếp giúp đỡ hộ vệ không chế quân của Túc Hạo Chính.
“Khụ khụ, quá khen, quá khen, tướng quân khen trật rồi, Bạch Mạt ta phải cảm tạ tướng quân mới phải.”
“Không có khả năng… Không có khả năng…” Một quốc vệ quân bị áp giải tới trước mặt Vân Linh, cùng với đó là Túc Hạo Chính ngay cả đầu cũng không nâng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Không có gì là không thể! Túc Hạo Chính, ngươi cũng nói là mình là do VậnLinh dạy dỗ, ngươi biết nàng là người dễ mềm lòng, đương nhiên nàng cũng hiểu rõ ngươi…”
“Không thể … Không thể … Bạch Mạt đã chết …” Vừa nói, Túc Hạo Chính vừa nhìn lên, hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Mạt, “Ngươi rõ ràng đã chết!”
“Túc Hạo Chính, đối với ta chèn ép như vậy…Mong muốn ta chết như vậy! Ta không chết, mẫu thân của Tử Hề là Cốc chủ y cốc, diệu thủ hồi xuân của ngươi không thể lấy đi tính mạng của ta! ‘Bạch Mạt’ mà các ngươi nhìn thấy chỉ là hình nộm, còn có Ảnh Tứ… Cho dù cẩn thận quan sát như thế nào cũng không chú ý đến Ảnh Tứ… Là do hai người cải trang đi, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy, Ảnh Tứ lần đầu tiên người nhìn thấy chính là Túc Hạo Diễn, tiếp theo một đoạn thời gian Túc Hạo Diễn cùng Ảnh Tứ không đồng thời xuất hiện, đương nhiên ‘Ảnh Tứ’ bị sói cắn thương ở chân cũng là giả, bởi vì… lúc sau ‘Ảnh Tứ’ đó là ta, cho dù ta không dùng khinh công để bỏ chạy các ngươi cũng sẽ không nghi ngờ, Ảnh Tứ thực sự đã sớm mang theo binh phù lệnh tới biên cảnh trước, chớp lấy thời cơ điều binh!”
“Hahahaha … Hahaha … Bạch Mạt! Bạch Mạt! Trên đời này sao lại có Bạch Mạt!”
“Không, ta chỉ nói ra ý tưởng, thực hiện cụ thể đều là do Vận Linh nghĩ ra ,ta nói rồi, nàng hiểu ngươi rất rõ…”
“Bạch Mạt! Bạch Mạt! Tại sao trên đời này lại có Bạch Mạt! Tại sao…”
“Ai…”
“Tại sao!” Ngay khi mọi người đang thở dài, Túc Hạo Chính đột nhiên xuất lực, dễ dàng thoát khỏi đám vệ quốc quân, điên cuồng lao về phía Bạch Mạt đang đứng ở gần đó…
Khoảng cách gần lại đột ngột như vậy, ngay cả Vận Linh, Ảnh Tứ, ngay cả Hoa lão, cũng không thể ngăn cản…
“Phốc!” Bạch Mạt cảm thấy ngực truyền đến một trận đau nhói.
Bị một chưởng của Vận Linh đẩy ra, Túc Hạo Chính nhìn con dao găm trên ngực Bạch Mạt đầy máu, hoàn toàn phát điên, “Hahahahahaha … hahahaha! Không có gì! Trên đời này không có Bạch Mạt nữa! Haha … Bạch Mạt cuối cùng cũng chết! Hắn cuối cùng cũng chết! Hahaha … ”
“Được rồi …” Máu tuôn ra, hai tay nắm lấy con dao găm vẫn còn trong ngực, Bạch Mạt ngã thẳng ra sau …
“Bạch Mạt!”
“Phò mã!”
“Tiểu lão đệ!”
“A!” Lấy trâm gài tóc trên đỉnh đầu xuống, Tử Hề nhanh chóng chạy về phía Túc Hạo Chính hai mắt đỏ hoe, liên tục đâm vào, “Trả lại Bạch Mạt cho ta! Trả lại Bạch Mạt cho ta! Ô ô ô! Ôi… Tại sao! Tại sao ngươi lại phải làm như vậy! Ô ô ô… ”
……
Bạch Mạt, cho dù là lấy giang sơn của Túc thị ra để đánh đổi, Túc Hạo Khuynh thiếp cũng sẽ không để cho người phải chịu một chút tổn thương nào…
Bạch Mạt, cho dù là lấy giang sơn của Túc thị ra để đánh đổi, Túc Hạo Khuynh thiếp cũng sẽ không để cho người phải chịu một chút tổn thương nào…
Bạch Mạt, cho dù là lấy giang sơn của Túc thị ra để đánh đổi, Túc Hạo Khuynh thiếp cũng sẽ không để cho người phải chịu một chút tổn thương nào…
Bạch Mạt…
Bạch Mạt….
……
Túc lịch Phủ Tôn ngày 28 tháng 12
Khanh Tuân Túc Hạo Khuynh cùng quốc tử đại nhân mang theo sáu vạn binh quay về kinh thánh, cáo với thiên hạ Phủ Tôn Túc Hạo Chính trên đường đến biên cảnh chẳng may bị nhiễm bệnh dịch từ trần, hưởng thọ mười lăm, trưởng tôn của Thánh Thượng, Túc Hạo Diễn lo việc triều chính.
Năm thứ nhất Túc Lịch Mặc Tôn, ngày 5 tháng 1.
Hai đặc sứ của Huyền Đan quốc an toàn về nước, các vùng biên cảnh rút khỏi thế chuẩn bị chiến đấu.
Túc Hạo Diễn chính thức sắc phong cũng để tưởng niệm cho công chúa cùng phò mã.
Năm thứ nhất Túc Lịch Mặc Tôn, ngày một tháng hai.
Mặc Tôn Túc Hạo Diễn công bố thiên hạ, trưởng công chúa Túc Hạo Khuynh vì quá thương nhớ phò mã, vĩnh viễn cáo biệt cõi đời, cả nước thương tiếc.
Năm đầu tiên Túc Lịch Mặc Tôn, ngày một tháng hai.
“Giang … Châu… haha! Phu nhân, cuối cùng chúng ta cũng tới Giang Châu!”
“Ừm…”
“Này … chỉ là phản ứng này thôi sao, nàng đối với chuyện chọn Giang Châu là nơi định cư của ta là không hài lòng sao?”
“Thiếp chỉ đang nghĩ… Người đã nói muốn tới Giang Châu cho biết…”
“Khụ khụ! A? A? Thời tiết đúng là không tồi! Ai~ Phu nhân nàng có lạnh không? Đổi lò sưởi tay khác…”
“Này… Xem ra chủ nhân vẫn là không muốn cùng phò mã nói chuyện…”
“Được rồi được rồi!”
“Ừm~”
“Nói … cứ nói đi!”
“Ừm ~”
“S … S, bộ đồ da của M! Nó.. nó là cái gì”
” Là…là chuyện phòng the…cái thứ có thể giúp đỡ chuyện phòng the…cái mà rất tuyệt ấy…Haiz!” Không phải, Vận Linh nàng nghe ta nói này, không phải như nàng nghĩ đâu! Phòng bảo vệ vẫn chưa có áo chống đạn, Đại Hạ lại cũng không có những thứ như giáp dài, cùng lắm chỉ có những loại áo da là ghê gớm lắm rồi! Ta cũng chỉ có thể dùng nó để quấn quanh ngực và trên vai…”
” Ừm! Vậy…Túc Hạo Chính vì sao lại biết được ta dùng xác giả để thoát thân?”
““Hửm? Có lẽ…có lẽ là sau khi người chạy mất, hắn từ những thứ mà ta vứt chung quanh đoán được chăng”.”
“Chà ~ tại sao trong phủ đệ của phò mã lại có nhiều loại đồ vật như vậy?”
“Ừm… Bởi vì… Bởi vì công ty của ta chính là sản xuất những thứ này… hỗ trợ chuyện phòng the…”
““Ừm…Hi Nhi, phò mã nói rằng trong xe ngựa hơi ngộp ngạt, muốn xuống xe vận động xương cốt, chạy bộ một chút!” Vận Linh lạnh lùng nói
“Hả?”
“Đúng vậy…Hi Nhi, dừng ở đây đi!”
“Hả?”
“Hửm?”
“Ơ…nhưng mà ta…”
“Hử?”
Ta…ta đúng là tay mơ ! Hahaha…Vậy thì nếu phu nhân cảm thấy trong xe ngựa lạnh lẽo quá thì có thể gọi vi phu, vi phu lên xe làm ấm nơi này cho nàng!”