Review: Bảo bối, chị đang quyến rũ em đấy à.
Tên truyện: Bảo Bối, Chị Đang Quyến Rũ Em À!
Tác giả: Dương Cầm Tuyệt Vọng
Dịch giả: HTM Team
Thể loại: Hiện Đại
Nhân vật: Xa Cảnh x Chúc Khanh
Tình trạng: Đang tiến hành
Link edit: Hoa Trên Mây Bảo Bối, Chị Đang Quyến Rũ Em Đấy À!
Reviewer: Moria
Văn án:
Xa Cảnh 24 tuổi nhờ hậu thuẫn từ gia đình mà vững chãi trên vị trí phó bí thư đảng ủy, xuống thôn quê tình cờ gặp gỡ góa phụ Chúc Khanh trẻ tuổi bấy giờ đang đứng giữa dư luận. Một cuộc gặp bất ngờ gắn kết hai con người lại với nhau, Chúc Khanh biết ơn Xa Cảnh, thật lòng kính trọng vị lãnh đạo khác với mọi người này. Ấy vậy Xa Cảnh lại có ý đồ khác với Chúc Khanh, vì tư tâm và tò mò mà muốn hiểu hơn về Chúc Khanh, tiếp cận Chúc Khanh, thậm chí chiếm hữu Chúc Khanh.
Chúc Khanh: Ai cũng nói tôi có số khắc chồng, cô không sợ thật ư?
Xa Cảnh: Tôi đâu phải là “đàn ông”, việc gì phải sợ?
Chúc Khanh: … (Hình như nói thế cũng có lý, không biết nữa, nghe tiếp xem)
Xa Cảnh: Khoản bồi thường di dời nhà chị có chút trục trặc, chị đã biết chưa? Đây không phải việc nhỏ, tới nhà tôi rồi từ từ “trao đổi”.
—————————————————————————————————-
“Tiểu Cảnh, em không nên thích chị. Em chỉ thông cảm với những người như chị mà thôi, em đối với chị nhất định không phải là tình yêu.”
“Em không biết cuộc sống tương lai sẽ có thay đổi thế nào, nhưng thời điểm này, em yêu chị, hơn nữa mong rằng em và chị sẽ có một tương lai. Đây là lời giải thích lý trí nhất em có thể nghĩ tới hiện giờ, bởi vì em biết nói nhiều những lời đường mật hơn nữa cũng không thể khiến chị hoàn toàn tin tưởng, nên em sẽ dùng hành động để từ từ chứng minh nó.”
Xa Cảnh, phó bí thư đảng ủy trẻ tuổi thôn Biện Sơn, bước vào cuộc sống làng quê với sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ phía gia đình. Tuy nhiên, đừng vội để bị lừa bởi dáng vẻ cán bộ nhà nước đạo mạo mẫu mực kia, bởi kỳ thực Xa Cảnh chính là một “con sói” đội lốt người hiền lành. Nạn nhân thảm nhất của cô dĩ nhiên chính là Chúc Khanh – một góa phụ sống cùng thôn lớn hơn cô tận 10 tuổi. Chúc Khanh thoạt đầu kính trọng Xa Cảnh biết bao, vì cô ấy đã cứu cô khỏi một màn cưỡng bức nhục nhã đến từ tên em rể biến thái. Để tỏ lòng biết ơn, Chúc Khanh thậm chí còn đồng ý “lấy thân báo đáp”, chấp nhận trở thành tình một đêm với ân nhân của mình. Những tưởng mối quan hệ của hai người sẽ chỉ dừng ở đó, thế nhưng không biết từ lúc nào trái tim cô đã rung động trước vị lãnh đạo thôn xinh đẹp ấy. Lòng ngập tràn bao sự hỗn mang, cô bắt đầu tự hỏi về sức hút mà Xa Cảnh mang đến cho mình – rốt cuộc trái tim này đã mất cân bằng từ khi nào vậy?
“Chúc Khanh, em yêu chị, sẽ luôn yêu chị, luôn chờ chị. Với em chị không phải thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp gì hết. Ý em là, chị là Chúc Khanh, người em yêu là Chúc Khanh, người em yêu là chị, chứ không phải là một người đáp ứng đủ các tiêu chi trẻ tuổi xinh đẹp. Em sẽ không bắt ép chị, không buộc chị phải đáp trả. Em biết chị có chính kiến riêng, em sẽ chờ đến ngày chị thông suốt. Mỗi một tế bào trong người em đều đang chờ đợi ngày đó.”
Những từ ngữ ấy như cơn gió nhẹ không ngừng làm rung động trái tim người quả phụ vốn đã chai sạn qua bao năm tháng. Có một điều gì đó khác biệt và cuốn hút trong cách Xa Cảnh đối xử với cô: đôi lúc ấm áp với những cử chỉ quan tâm đầy dịu dàng, khi lại cuồng bạo như dã thú khi hai người triền miên trong dư vị ân ái. Dường như trong ánh mắt và lời nói của Xa Cảnh có sự trầm lắng, bình tĩnh và quyết đoán hiếm thấy ở một cô gái trẻ tuổi, dần dần tạo nên trong thâm tâm cô quạnh của Chúc Khanh một sự tin tưởng tuyệt đối lẫn sức hấp dẫn không thể chối từ. Tình yêu giữa Xa Cảnh và Chúc Khanh không chỉ đơn thuần là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Nó là sự hòa quyện giữa hai trái tim hòa chung nhịp đập tạo nên một mối tình đầy trăn trở và dũng cảm. Trong từng trang sách, trong mỗi câu chữ, tình yêu ấy lại tỏa sáng, hệt như trang đầu của một câu chuyện cổ tích không thể ngừng đọc.
Suốt từ thuở ấu thơ, Xa Cảnh đã phải chịu đựng sự dạy dỗ có phần hà khắc của cha mình là thị trưởng Giang thị – Lạc Tuấn Tích. Cô bị cha mẹ can thiệp vào mọi quyết định lớn nhỏ trong cuộc sống, từ việc không được nói chuyện khi ăn, cấm cô kết bạn với những người có thành tích yếu kém, cho đến ép buộc cô từ bỏ chuyên ngành ngôn ngữ Trung yêu thích mà lựa chọn chương trình quản lý hành chính. Theo quan điểm của Xa Cảnh, Lạc Tuấn Tích về bản chất vốn chẳng hề yêu thương gì cô. Ông chỉ yêu thương đứa con được mọi người xem là “người kế vị” của mình. Cuộc sống của Xa Cảnh tại Lạc gia thậm chí còn trở nên khắc nghiệt hơn khi mối quan hệ đồng tính của cô và La Thi Ý – người bạn gái học cùng trường đại học bị cha mẹ phát hiện. Cuối cùng Xa Cảnh đã chọn rời đi mà không nhận thêm bất kỳ khoản trợ cấp nào từ gia đình. Kể từ đó, Xa Cảnh không liên lạc với người nhà nữa, cô và La Thi Ý nỗ lực làm việc để trang trải chi phí cho cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên sau một vài năm chung sống, giữa hai người dần nổ ra vô số trận cãi vã. Trước gánh nặng cơm áo gạo tiền ngày càng chồng chất, đến cuối cùng mối tình đầu thơ mộng đầy màu hồng của người thiếu nữ rồi cũng phải nhường chỗ cho những niềm tan vỡ, dối trá và cả sự phản bội. Quay về thành phố Giang với hai bàn tay trắng, Xa Cảnh được mẹ mình là Xa Mãn Thuyên sắp xếp cho một vị trí nhỏ ở thôn Biện Sơn. Có lẽ vì muốn đối đầu với cha, Xa Cảnh tự thân mình đảm nhận vị trí phó bí thư trong vòng chưa đầy một năm. Dĩ nhiên, để có được một Xa Cảnh bản lĩnh như ngày hôm nay, độc giả hẳn sẽ hiểu cô đã phải đánh đổi biết bao nhiêu thứ trong cuộc đời mình rồi.
Thân phận của Chúc Khanh cũng là một trường hợp vô cùng đáng thương. Sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, cô luôn cố gắng học hành chăm chỉ và lần nào cũng đứng đầu lớp. Cha của Chúc Khanh rất thương con gái, ngày nào cũng phải làm hai công việc để nuôi cô ăn học, chỉ mơ ước một ngày nhìn thấy Chúc Khanh trở thành nữ sinh đầu tiên trong làng đậu vào Đại học Thanh Hoa. Thế nhưng ông trời không chiều lòng người, khi Chúc Khanh học năm cuối trung học thì nhận được tin cha cô mắc chứng ung thư phổi quái ác. Chỉ một thời gian ngắn sau, mọi chi phi phẫu thuật và hóa trị đã quét sạch toàn bộ tài sản hiện có của gia đình. Sau khi cha mất, Chúc Khanh vẫn kiên trì bám trụ giảng đường để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông. Nhưng thế đã kết thúc đâu? Mẹ của Chúc Khanh trong khi đang làm việc trong nhà máy, vì quá mệt mỏi nên chẳng may gặp tai nạn mà tử vong tại chỗ. Bỗng chốc mang thân phận mồ côi không nơi nương tựa, Chúc Khanh đành buông lơi ước mơ đại học dở dang, đồng ý bán mình làm dâu nhà họ Lương để có tiền ma chay cho mẹ. Bẵng đi nhiều năm sau, khi Chúc Khanh gần như đã có thể bình thản tiếp nhận số phận hẩm hiu mà ông trời ấn định cho mình thì Lương Khánh và mẹ chồng cũng lần lượt nối gót nhau qua đời. Nhiều người trong làng nói cô là “sát tinh”, chỉ mang lại xui xẻo và tai ương cho tất cả những ai từng tiếp xúc. Liệu điều đó đến cuối cùng có đúng hay không?
“Những người thân thiết với chị đều sẽ gặp bất hạnh, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã tự nói lên tất cả, ai cũng nói chị là đồ sao chổi, gặp ai thì sẽ khắc chết người đó. Bởi vì chị tham lam cảm giác ấm áp từ em, cho nên mới liên lụy tới em, là chị không nên. Bởi vì em còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhất thời rung động, hoặc cảm thấy sự thương hại giống với tình yêu, mà chị lớn tuổi hơn em, chị muốn đưa em quay lại con đường đúng đắn, không muốn đưa em vào con đường không tốt.”
“Tiểu Cảnh, sao em lại không vui? Em có một cuộc sống đầy hứa hẹn, có ba mẹ yêu thương. Em cũng sẽ có một người chồng yêu thương em, anh ta sẽ là người mạnh mẽ để em có thể dựa vào. Em cũng sẽ có những đứa con ngoan ngoãn, nghe lời, khi về già cũng sẽ có người bầu bạn.” Chúc Khanh không khỏi đỏ mắt, “Mà khi em ở bên cạnh chị, sẽ chỉ gặp một đống chuyện phiền phức, không chịu nổi cũng sẽ không có ai giúp đỡ, thậm chí có những chuyện phiền phức chị không thể nào giúp được em. Còn nữa, có người làm cha mẹ nào lại muốn con của mình qua lại với một quả phụ? Một quả phụ không có công việc ổn định, thậm chí còn từng là nhân viên tiếp rượu? Em có để con mình ở bên một người như vậy không?”
Mối quan hệ giữa Xa Cảnh và Chúc Khanh có thể nói là rất đặc biệt. Hai người vốn có xuất phát điểm và gia cảnh gần như hoàn toàn trái ngược, vô tình khiến họ bị thu hút lẫn nhau theo những cách không thể lý giải. Tuy vậy, sau những màn làm tình nóng bỏng dưới danh nghĩa “dụ dỗ nhằm thỏa mãn nhu cầu” và “nguyện lấy thân trả ơn cứu giúp”, thì sự chân thành và đồng điệu trong tâm hồn mới chính là thứ khiến bọn họ ngày càng lún sâu vào lưới tình hơn. Đối với một Chúc Khanh không người thân thích, không nơi nương tựa, gần như đã đầu hàng trước vận mệnh nghiệt ngã của bản thân, sự xuất hiện của Xa Cảnh chẳng khác nào một tia sáng le lói nhưng ấm áp giữa bầu trời mùa đông mịt mù không lối thoát. Sau nhiều năm trời sống giữa những tủi hời và nước mắt, cuộc đời của Chúc Khanh đã được cứu rỗi nhờ Xa Cảnh: cô có một người kề cạnh để tin tưởng, để dựa vào, để được nâng niu chăm sóc, và để có thể làm chính mình. Dẫu cho niềm hạnh phúc này có mong manh và ngắn ngủi ra sao, chỉ cần một ngày còn được yêu người con gái ấy, Chúc Khanh nhất định nguyện ý làm tất cả cho Xa Cảnh, cho dù có phải chấp nhận buông tay. Nhiều người bảo cần rất nhiều can đảm để ở bên cạnh một người, nhưng không phải ai cũng hiểu khi quyết định chia ly người ta phải cần nhiều sự dũng cảm hơn nữa. Mất đi tia hy vọng cuối cùng, buộc phải rời xa nguồn sáng duy nhất trong suốt ba mươi mấy năm khổ sở, liệu có bao nhiêu người trong chúng ta có thể hiểu được cảm giác khi đó của Chúc Khanh đây?
“Nhớ lại những điều bé nhỏ khi ở bên Xa Cảnh, Chúc Khanh cảm thấy mình còn có thể thực hiện một lời từ biệt tốt hơn, hoàn hảo hơn nữa.
Nhưng làm sao có thể thật sự hoàn hảo được, không từ mà biệt, sẽ không bao giờ là một lời từ biệt hoàn hảo.
Vốn dĩ Chúc Khanh có thể dùng nụ hôn chào buổi sáng để đánh thức Xa Cảnh, cho đối phương biết tuyết đầu mùa đã rơi, có thể vẽ mày cho Xa Cảnh, trao cho Xa Cảnh nụ hôn kéo dài ba phút nóng bỏng trước khi Xa Cảnh thoa son, thậm chí có thể chiếm cứ nhiều thời gian của Xa Cảnh hơn nữa.
Nhưng cô không dám. Cô sợ nếu ngắm nhìn Xa Cảnh nhiều hơn, mình sẽ không còn dũng khí để từ bỏ…”
Quyết định rời đi của Chúc Khanh đã làm đảo lộn toàn bộ cuộc sống của cả hai, thậm chí để lại những nỗi đau không cách nào hàn gắn. Một người khi ấy chấp nhận buông tay để rồi lưu lạc tứ phương, một người thì bị bỏ lại với những vết thương không thể khép miệng ở cả thể xác và tinh thần. Ở nửa phần sau của bộ truyện, reviewer đã phải dành rất nhiều nước mắt cho những nỗi giai truân mà Xa Cảnh phải chịu đựng. Là kẻ bị bỏ lại trong một mối quan hệ chưa bao giờ là một điều dễ dàng, nhất là đối với người mà ta hằng tin tưởng nhất. Nhưng điều ta ngưỡng mộ ở nhân vật này là tình yêu lớn lao mà cô dành cho Chúc Khanh: mặc cho bản thân bất đắc dĩ trải qua những chuyện tồi tệ khi ở cạnh đối phương, bị mọi người (kể cả gia đình) quay lưng dè bỉu vì là người đồng tính, thậm chí còn mang trong mình thương tật vĩnh viễn dù mới chỉ ở độ tuổi trẻ trung, Xa Cảnh chưa từng một lần hoài nghi hay oán trách tình cảm giữa mình và Chúc Khanh. Gặp lại nhau sau bảy năm trời xa cách, mang trên mình những thân phận giờ đây đã hoàn toàn khác biệt, thế nhưng ngọn lửa tình yêu dường như vẫn chưa từng lụi tắt trong sâu thẳm tâm hồn họ.
Câu chuyện giữa Chúc Khanh và Xa Cảnh vẫn đang tiếp tục tiến đến cao trào ở những chương sau. Dưới sự ngăn cản và thúc ép từ phía cha mẹ Xa Cảnh, Chúc Khanh sẽ làm gì? Và liệu Xa Cảnh có giữ trọn lời hứa yêu đến mãi mãi như cô đã từng nguyện thề trước đó? Hãy cùng tiếp tục theo dõi cuộc hành trình đầy sóng gió của Xa Cảnh và Chúc Khanh ở Hoa Trên Mây cho đến chương cuối cùng, khi họ khám phá và chinh phục những ranh giới của trái tim và tình yêu!