Hoa Trên Mây Review truyện Mối Quan Hệ Không Đơn Giản – Reviewed bởi Moria

Mối Quan Hệ Không Đơn Giản – Reviewed bởi Moria

Tên truyện: Mối Quan Hệ Không Đơn Giản

Tác giả: Phạn Phạn

Dịch giả: Gà

Thể loại: Hiện Đại

Nhân vật: Hà Trí Mỹ x Phục Lam

Tình trạng: Hoàn thành

Link edit: Mối quan hệ không đơn giản

Reviewer: Moria

Văn án:

Phụ nữ lớn tuổi ly hôn vì bạo lực gia đình thụ VS Kiêu ngạo lạnh lùng thành đạt công

Hà Trí Mỹ vào thành phố lớn làm việc để trả nợ, nhưng vì phạm một lỗi nhỏ nên bị cấp trên Phục Lam cho cuốn gói ra đi.

Mới vừa quay đầu lại gặp được Phục Lam, mà bản thân cô lại trở thành người giúp việc cho nhà cô ấy. . .

Cách xưng hô cũng dần có sự thay đổi.

“Thím hai”

“Chị”

“Vợ”

Cuộc sống vốn cơ cực, nhưng gặp được Phục Lam, chỉ còn lại ngọt ngào.

—————————————————————————————————-

Thú thật, ngay khi vừa hoàn thành xong “Mối Quan Hệ Không Đơn Giản”, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mình chính là: sự bất lực.

Làm thế nào để mình có thể diễn tả hết mọi cung bậc cảm xúc tuyệt vời mà bộ truyện này mang lại đây? Nhẹ nhàng, dữ dội, ngọt ngào, nóng bỏng, lãng mạn, sóng gió – Tất cả những thứ mà người ta có quyền đòi hỏi ở một bộ truyện bách hợp tiểu thuyết thì Phạn Phạn đã truyền tải gần như trọn vẹn chỉ trong chưa đầy năm mươi chương truyện. Quả là một tác giả đáng sợ!

Nếu ngay cả một reviewer cũng cảm thấy bất lực trước vẻ đẹp của văn chương, thì thứ văn chương đó phải đặc biệt đến mức độ nào nhỉ?

[…] “Chủ biên Phục xuất thân cao quý, có phải vì vậy mà đã quên những thống khổ trên đời rồi không?”

“Cô tưởng rằng tôi không muốn ngồi trong phòng làm việc, mỗi ngày đánh chữ, xem vài tài liệu rồi dễ dàng cho tiền vào túi sao? Cô tưởng rằng tôi thích thú với việc khom lưng uốn gối tươi cười chào mời người khác trong ngày đông giá rét sao?”

Vô số cảm xúc tiêu cực tác động đến sự tỉnh táo cuối cùng của cô, Hà Trí Mỹ vừa khóc vừa nói, nước mắt như mưa.

“Tôi thừa nhận, cô rất ưu tú, hơn nữa còn có một gia đình sung túc, muốn thứ gì chỉ cần ngoắc ngón tay là có, nhưng cô có nghĩ tới những thứ cô đang có là thứ cả đời người khác cũng không dám mơ hay không?”

“Không bằng cấp, không kinh nghiệm, ngày nào tôi cũng đi sớm về trễ, làm đến chết đi sống lại nhưng ngay cả một chỗ trú thân cũng không có.”

“Cô đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng khi tứ cố vô thân chưa? Cô đã trải qua cảm giác bất lực khi bị đẩy vào địa ngục mà vẫn phải cố gắng ngoi lên chưa? Tôi đã quá mệt mỏi vì nợ nần rồi, nhưng vì không muốn liên luỵ đến mẹ tôi mà ngay cả dũng khí để chết tôi cũng không có, những điều này cô đều biết hết sao?”

Ngọn nguồn câu chuyện bắt đầu sau khi Phục Lam trở về nước và nhanh chóng leo lên vị trí Chủ biên trẻ nhất trong lịch sử của “Thực Phủ” – một tạp chí hàng đầu về ẩm thực thuộc tập đoàn Diệu Cách. Với vẻ ngoài xinh đẹp, tác phong mạnh mẽ cùng năng lực và trí tuệ hơn người, đây rõ ràng là một nhân vật không dễ chọc đến. Nếu có điều gì đáng để đám nhân viên cấp dưới bàn tán sau lưng, thì đó là vì tính cách của cô có phần quá mức lạnh lùng, nổi tiếng là một “ác ma” không có tính người, sẵn sàng đuổi cổ bất kỳ nhân viên nào dám phạm dù chỉ là một lỗi sơ đẳng nhất. Bất kể là với người mẹ Đỗ Nguyệt Anh luôn quan tâm cô hay người bạn thanh mai trúc mã Kiều Bác Tân, dường như chưa từng có bất kỳ ai đủ sức làm tan chảy lớp băng ngàn năm bao bọc xung quanh trái tim Phục Lam.

Chưa từng có ai, ngoại trừ một người…

[…] Mặc dù cô luôn miệng gọi người ta là thím hai, nhưng thật ra người phụ nữ này dường như mới ngoài ba mươi, nếu bàn về tuổi tác, cô gọi một tiếng chị cũng không quá đáng.

Mái tóc đuôi ngựa buộc thấp đơn giản, sợi tóc hơi vàng, khi cúi đầu, tóc mai rơi ra khỏi hai bên tai, phất phơ trong không khí.

Cô ấy không xinh lắm, nhưng tay nghề gói sủi cảo rất thành thạo và có phần giống mẹ cô, tạp dề đeo ngang eo, khi nói chuyện luôn không dám nhìn người.

Nhất là khi đối mặt với mình, luôn là bộ dạng nhút nhát rụt rè.

Đứng bên cạnh lò vi sóng, hơi nước bốc lên phất qua gương mặt Hà Trí Mỹ.

Bên cạnh cô chưa từng có người phụ nữ nào thấm đượm mùi khói bếp như vậy, có lẽ đây chính là hình tượng vợ hiền dâu thảo, Phục Lam nghĩ thầm.

Trong cái thế giới hoàn hảo mà Phục Lam đã cất công gầy dựng suốt nhiều năm, sự xuất hiện từ trên trời rơi xuống của búp bê sứ dễ vỡ Hà Trí Mỹ quả thật là một điều gì đó vô cùng phi thường. Vốn là một người phụ nữ ngoài ba mươi đã kết hôn, tuy nhiên Hà Trí Mỹ lại chấp nhận tha phương cầu thực vì miếng cơm manh áo sau khi ly dị người chồng vũ phu. Nhờ sự giới thiệu của công ty mô giới việc làm, Hà Trí Mỹ đã được sắp xếp trở thành nhân viên dọn dẹp tại văn phòng cao cấp của Phục Lam.

Những tưởng tháng ngày vật lộn mưu sinh tại thành phố xa lạ này sẽ sẽ dần khởi sắc một khi Hà Trí Mỹ tìm được công việc nuôi sống bản thân, thế nhưng không ngờ đó lại là bắt đầu của một chuỗi ngày “ác mộng” khác trong cuộc đời cô. Ngay ngày đầu tiên đi làm với một lỗi sai phạm không thể sửa chữa, Hà Trí Mỹ đã bị người Chủ biên Phục tướng mạo lạnh lùng kia đuổi cổ không thương tiếc. Mặc cho bao lời van lơn tha thiết cùng những giọt nước mắt hối lỗi cầu xin, trái tim sắt đá của Phục Lam vẫn không hề có chút nào suy chuyển. Sau này, dù bản thân được trao cho cơ hội thứ hai làm giúp việc tại căn hộ cá nhân của Phục Lam, nhưng hẳn nhiên sự kiện không mấy vui vẻ trong lần đầu tiên gặp mặt đã để lại trong thâm tâm người phụ nữ tội nghiệp một bóng ma tâm lý không dễ dàng xóa bỏ. 

Tuy nhiên, nếu thuyết tương đối có thể chứng minh hai đường thẳng song song vẫn cắt được nhau tại điểm vô cực, thì tại sao hai con người thuộc hai tầng lớp xã hội hoàn toàn khác biệt lại chẳng thể phải lòng nhau cơ chứ?

[…] Hà Trí Mỹ nhìn người đang đứng trước cửa sổ sát đất, từ vẻ ngoài xinh đẹp cao ngạo đến khả năng làm việc mạnh mẽ quyết đoán đều thể hiện rõ sự hoàn hảo của Phục Lam.

Người như vậy cách cô cực kỳ xa, đừng nói gì là sống chung dưới một mái nhà.

Nhìn một lúc lại không khỏi cảm thấy tự ti.

Thật ra, việc Hà Trí Mỹ phát sinh thứ tình cảm kỳ lạ đối người chủ nhà xinh đẹp của mình hẳn chỉ là chuyện một sớm một chiều, bởi có ai mà không thể không rung động trước một nữ nhân ngũ quan tuyệt mĩ, phong thái uy nghiêm, vừa giỏi giang lại vừa có xuất thân không hề tầm thường như Phục Lam. Đối với một Hà Trí Mỹ thấp kém cả về năng lực lẫn gia cảnh, sự tồn tại cao cao tại thượng của Chủ biên Phục chẳng khác nào một giấc mộng đẹp đẽ mà cô chẳng có cách nào với tới, chỉ có thể đứng ở bên vệ đường âm thầm ngưỡng mộ dõi theo. Bởi vì hiện thực vốn không tồn tại phép màu, Hà Trí Mỹ đã tin rằng khoảng cách giữa cô và Phục Lam rồi cũng chỉ có thể mãi mãi duy trì ở mối quan hệ chủ nhà – giúp việc như thế mà thôi. Tuy nhiên, có lẽ vì tiếc thương cho số phận lận đận của Hà Trí Mỹ mà ông trời đã đặc biệt đưa Phục Lam đến sưởi ấm trái tim chằng chịt những vết thương lớn nhỏ của cô, dần dần khiến Hà Trí Mỹ càng lúc càng lún sâu vào giấc mộng tình ái hoang đường của cả hai.

[…] “Chủ biên, cô biết không? Sau khi gặp được cô, tôi cứ cảm thấy như mình đang nằm mơ.”

Trong nụ cười của Hà Trí Mỹ không khỏi lộ ra cay đắng, Phục Lam nhìn thấy lại có chút đau lòng.

Cô biết Hà Trí Mỹ thiếu hụt cảm giác an toàn, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, mà điều khiến cô khó chịu nhất chính là, dù người phụ nữ này có hoảng sợ đến thế nào đi nữa thì cũng không bao giờ trút giận lên người cô, chỉ biết răm rắp đáp lại cô.

Đưa tay ôm khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc của cô ấy, cô âu yếm hứa hẹn: “Vậy thì cứ tiếp tục đi.”

Dường như chẳng có lối thoát nào khác ngoài việc phải lòng người con gái cao ngạo sống chung một mái nhà với mình: chính Phục Lam là người tìm thấy Hà Trí Mỹ bên vệ đường lạnh cóng với một chai nước mát lành cùng những chiếc bánh ngọt và pizza nóng hổi lấp đầy chiếc bụng rỗng nơi cô; chính là Phục Lam đồng ý cho cô một công việc và một mái nhà mới trong những ngày lê lết thất nghiệp với khoản nợ khổng lồ sắp đến hạn thanh toán, và cũng chỉ có một mình Phục Lam quan tâm đến Hà Trí Mỹ vào ngày Tết Đoàn Viên khi cô đang một thân một mình xứ người tìm mọi cách mưu sinh kiếm sống. Phục Lam đối với Hà Trí Mỹ do đó có một vị trí vô cùng đặc biệt, bởi nếu không có cái người “nữ ác ma” ấy, có lẽ cô đã sớm gục ngã giữa cái rét cắt da thịt cùng tất cả những sự tàn nhẫn độc ác mà xã hội này có thể ném xuống một con người nghèo khổ.

Về phía Phục Lam, liệu có lý do gì khiến một nữ nhân ngàn năm băng lãnh như cô lại chịu để mắt đến một sinh linh đáng thương như Hà Trí Mỹ? Có thể là những bữa cơm nóng sốt sau những giờ tăng ca tối muộn vào lúc nửa đêm, có thể là túi thuốc cảm được chuẩn bị sẵn cho những lúc ốm đau bận rộn, nhưng nhiều hơn cả chắc chắn là ý niệm về một mái ấm gia đình mà Hà Trí Mỹ đã trao cho cô.

Đối với một con sâu cuồng việc như Phục Lam, một căn hộ dù hiện đại và đắt tiền đến đâu chẳng qua cũng chỉ như chốn tạm bợ để cô trở về sau mười mấy tiếng vùi mình ở chốn văn phòng. Thế nhưng từ khi Hà Trí Mỹ đến, bốn bức tường ấy giờ đây đã có thêm hơi ấm thường trực và tiếng nói cười rộn rã. Sau nhiều năm sống độc lập và tự học cách chăm sóc bản thân, niềm hạnh phúc giản đơn đến từ việc có ai đó chờ mình trở về sau một ngày dài làm việc mỏi mệt không biết từ lúc nào đã len lỏi vào tâm trí Phục Lam, làm tan chảy tảng băng hãm sâu trái tim cô suốt nhiều năm. Giờ đây, trái tim đó đang loạn nhịp vì Hà Trí Mỹ với tất thảy niềm nhung nhớ, khát khao và cả sự chiếm hữu cuồng loạn.

Nhưng hẳn nhiên, “yêu” chẳng bao giờ là một khái niệm dễ dàng với bất kỳ ai. Chưa nói đến việc hai người có cách biệt quá lớn về mặt địa vị, những bí mật quá khứ của Hà Trí Mỹ – nguyên nhân hình thành tính cách tự ti và yếu đuối của cô vẫn còn là một ẩn số ngăn cản mối quan hệ giữa hai người phát triển xa hơn. Càng đọc về những chương sau, mình càng không ngừng cảm thán trước thứ tình yêu đầy bao dung và nhẫn nại mà Phục Lam dành cho nửa kia của mình. Cô rốt cuộc phải yêu Hà Trí Mỹ nhiều ra sao mới có thể chống đỡ trước sự thật đau lòng tựa như một vết thương chưa lành nhưng đã bị bóc vỏ?

[…] Trước đây không nhìn kỹ, giờ phút này đối diện với ánh sáng, Phục Lam mới phát hiện cả sau lưng và trên vai Hà Trí Mỹ có rất nhiều vết bầm đen, có sâu có cạn.

“Chị?” Cô kinh ngạc kêu lên, giọng không to lắm.

Hà Trí Mỹ mở ra đôi mắt ướt át mông lung, nhìn theo ánh mắt của Phục Lam, bất chợt tự ti cúi thấp đầu, cơ thể vô thức co quắp lại.

“Vết thương ngày trước.”

Bàn tay đang sờ ngực đột nhiên rút ra, nhanh chóng kéo cơ thể cô ấy lại, những vết sẹo sau lưng khiến ánh mắt Phục Lam trở nên tối tăm.

Bên trên có rất nhiều vết thương lớn nhỏ chi chít, những vết bầm đen thật to khiến màu da trở nên loang lỗ, có nơi còn để lại sẹo mờ.

Phục Lam sửng sốt khi nhìn thấy, cô không thể tưởng tượng được nỗi đau mà những vết sẹo này mang lại vào lúc ấy, càng không dám nghĩ trong quá khứ Hà Trí Mỹ đã phải chịu đựng những gì.

Một điều nữa khiến mình vô cùng yêu thích “Mối Quan Hệ Không Đơn Giản” là ở cách Phạn Phạn xây dựng hai nhân vật chính hoàn toàn không hề bị OOC (Out of Character) – Đây là tình trạng khá quen thuộc của một số bộ BHTT hiện nay khi nhân vật chính có những hành động, suy nghĩ và lời nói đi ngược lại thiết lập tính cách ban đầu mà tác giả đề ra. Tuy nhiên, mình đã rất ngạc nhiên khi theo dõi quá trình phát triển tình cảm của Phục Lam và Hà Trí Mỹ, vì mặc dù tính cách hai người – một kẻ trời sinh giỏi giang nhưng không biết cách yêu, mà một người trời sinh không có gì ngoài một trái tim nồng hậu dễ rung cảm – rất rõ ràng bọn họ sinh ra là dành cho nhau, nhưng cả Phục Lam và Hà Trí Mỹ cũng đã phải vất vả đấu tranh với chính mình và với những lời dị nghị đàm tiếu bên ngoài nhiều thế nào trước khi có thể chân chính ở bên cạnh nhau. Bởi tình yêu không chỉ đơn thuần là chuyện chọn bừa hai mảnh ghép tùy ý rồi đùng một cái tuyên bố chúng tôi yêu nhau là đủ, mà nó đòi hỏi ở ta rất nhiều những sự hy sinh và cả sự dũng cảm đến từ hai phía. Đến với “Mối Quan Hệ Không Đơn Giản”, độc giả có thể hoàn toàn yên tâm rằng mối quan hệ giữa hai nhân vật chính đích xác là quả ngọt xứng đáng sau biết bao nước mắt và niềm đau.

[…] Qua tấm kính, cô nhìn Hà Trí Mỹ đang học cắm hoa bên trong, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà cô ấy đã học ra hình ra dạng.

Khí chất trên người cũng âm thầm có sự thay đổi, thời điểm tập trung cao độ, vẻ mặt cô ấy đầy tự tin.

Tình yêu tốt nhất là hoàn thiện lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ và trở thành người tốt hơn.

Phục Lam vẫn luôn tin tưởng điều này, sau khi gặp Hà Trí Mỹ cũng dần được chứng minh.

Trước mặt Hà Trí Mỹ, cô sẽ vô thức kiềm chế tính khí của mình, cũng nới rộng giới hạn cuối cùng, học được cách bao dung.

Đây là điều mà trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Bất tri bất giác đã hoàn thành chương cuối của bộ truyện cùng một cái kết không thể vẹn toàn hơn, cho dù reviewer có dành thêm cho “Mối Quan Hệ Không Đơn Giản” bao nhiêu lời khen có cánh đi chăng nữa có lẽ cũng chẳng thể lột tả hết sự hài lòng mà nó mang lại, đành phải để độc giả tự mình kiểm chứng mà thôi…  

 

Trả lời